“Một lời giải thích hợp lý? Có phải anh đang muốn hỏi tại sao tôi lại thẩm vấn anh không?”
Đối mặt với thái độ cứng rắn của Tân Xuyên, Vương Mạnh Nam không hề tức giận mà nói một cách chính trực:
“Theo luật, công dân có nghĩa vụ phối hợp cảnh sát điều
tra vụ án. Thời gian tối đa là 24 giờ, anh có hài lòng với lời giải thích này không?”
"...."
Tần Xuyên nhất thời không nói nên lời, nữ cảnh sát xinh đẹp trước mặt giống như một con sư tử, vừa mạnh mẽ vừa xảo quyệt, lại biết lợi dụng luật pháp một cách hợp lý.
“Tên?”
Vương Mạnh Nam mở sổ ghi chép ra, cầm bút hỏi.
“Trên thẻ căn cước có, cô không tự đọc được à?”
Tần Xuyên dựa vào tường, nghiêng đầu liếc Vương Mạnh Nam, lười biếng đáp.
“Tôi nói cho anh biết, đây là đội cảnh sát hình sự. Anh tốt nhất nên thành thật một chút, tôi hỏi anh cái gì, anh phải trả
lời cái đó! Tên!
Sắc mặt Vương Mạnh Nam hơi thay đổi, ngực run rẩy dữ dội, cường độ rất lớn.
“Tần Xuyên.” Tân Xuyên vô thức liếc nhìn đỉnh núi run rẩy của Vương Mạnh Nam, mở miệng trả lời.
“Tuổi?” Ánh nhìn của Tân Xuyên không thoát khỏi ánh mắt Vương Mạnh Nam, trong lòng cô rất khó chịu nhưng cũng không phát tác ngay.
“Hai mươi bốn.”
“Nghề nghiệp?”
Vương Mạnh Nam ghi chép, tiếp tục hỏi. Lần này, Tân Xuyên không lên tiếng. “Nghề nghiệp?”
Vương Mạnh Nam ngẩng đầu, lên giọng, đồng thời phát hiện khí tức lười biếng ban đầu của Tần Xuyên đã biến mất, thay vào đó là sự nặng nề.
“Người lang thang, thất nghiệp.”
Dường như chỉ trong nháy mắt, Tân Xuyên đã trở lại bộ dạng lười biếng trước đó, thản nhiên trả lời.
“Tôi nhắc nhở anh, tốt nhất anh nên hợp tác, nếu không sẽ không tốt cho anh!”
Vương Mạnh Nam không quan tâm đến sự thay đổi của Tân Xuyên, lạnh lùng nói:
“Hai vệ sĩ bên cạnh Trương Tân Hiên đều là cao thủ trong giới vệ sĩ. Hai người đó dễ dàng thất thủ trước thủ phạm, anh lại dễ dàng khống chế sát thủ. Bây giờ anh nói với tôi rằng anh là một kẻ lang thang thất nghiệp - anh cho rằng tôi không có não à?”
“Cô đúng là ngực to não nhỏ” Tân Xuyên thẳng thắn thừa nhận.
“Anh... Anh mới nói gì? “
Dù Vương Mạnh Nam có khả năng kiềm chế không tệ, nhưng nghe thấy bốn chữ “ngực to não nhỏ” thì cũng không kiềm được cơn tức giận, trực tiếp đứng lên chỉ tay vào Tân Xuyên.
“Tôi dễ dàng khống chế sát thủ thì có liên quan gì đến việc tôi là một kẻ lang thang thất nghiệp à? Những người lang thang thất nghiệp không thể biết võ? Khi tôi còn là con nít đã đến Thiếu Lâm, Võ Đăng và Nga Mi bái sư học nghệ không được à?” Tần Xuyên hoàn toàn phớt lờ sự tức giận của Vương Mạnh Nam, hùng hồn hỏi.
Vương Mạnh Nam nhìn thẳng vào Tân Xuyên, không lên tiếng.
Bởi vì cô không tìm ra ý gì để phản bác - hai chuyện này thực sự không liên quan gì hết.
“Phù.”
Vương Mạnh Nam lập tức hít sâu một hơi, hỏi: “Anh cùng Trương Bách Hùng có quan hệ gì?” “
“Chẳng có quan hệ gì”
Trong lòng Tân Xuyên khẽ động, anh mơ hồ cảm giác được Vương Mạnh Nam chất vấn mình gay gắt như vậy là vì Trương Bách Hùng.
Lúc ở nhà ga tàu cao tốc, anh nhìn thấy rõ ràng sự căm hận trong mắt Vương Mạnh Nam khi nhìn Trương Bách Hùng.
“Không có quan hệ gì mà anh lại liều mạng cứu con gái ông ta?”
Vương Mạnh Nam cười lạnh, trên đường từ ga tàu cao tốc đến đồn cảnh sát, cô vẫn luôn suy nghĩ tại sao Tân Xuyên lại từ chối danh thiếp của Trương Bách Hùng, cuối cùng kết luận là hai người đang diễn kịch nhằm loại bỏ sự nghi ngờ của cảnh sát.
“Khi còn đi học, giáo viên luôn dạy dỗ chúng ta nhìn thấy việc nghĩa phải hăng hái dũng cảm làm, học theo tấm gương tốt của Lôi Phong, có gì sai không?”
Mặc dù nhìn ra Vương Mạnh Nam đang chĩa mũi dùi về phía Trương Bách Hùng, nhưng Tân Xuyên cũng không muốn dây dưa vào tranh chấp này, tiếp tục cố ý trêu chọc Vương Mạnh Nam.
“Anh bớt miệng lưỡi trơn tru cho tôi!” Vương Mạnh Nam lạnh lùng nhìn chăm chằm Tần Xuyên: “Anh cho rằng nếu anh không nói thì tôi sẽ không tra được à?”
“Cô tra đi.”
Tân Xuyên nhún vai, vẻ mặt thờ ơ.
“Cốc cốc..."
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa. CạchI
Sau đó, cánh cửa sắt mở ra, một nam cảnh sát từng cùng Vương Mạnh Nam đến nhà ga tàu cao tốc bước vào, trong tay cầm một văn kiện.
“Mạnh Nam, đây là thông tin của hung thủ, hắn tên là Hoàng Duy, biệt danh Hoàng Lão Tà, là lão làng trong giới sát thủ, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng thất thủ, không ngờ lần này lại đứt xích.”
Nam cảnh sát nói, đặt văn kiện trước mặt Vương Mạnh Nam, sau đó liếc nhìn Tân Xuyên.
Hắn thấy nếu không phải là nhờ Tân Xuyên, cảnh sát nhất định sẽ không dễ dàng bắt được Hoàng Duy.
“Thông tin của anh ta thì sao?”
Vương Mạnh Nam không xem qua thông tin của hung thủ Hoàng Duy mà chú ý nhiều hơn đến thông tin của Tân Xuyên.
“Hồ sơ của anh ấy rất đơn giản, chính xác thì chỉ có một câu thôi.” Biểu cảm của nam cảnh sát có chút kỳ lạ.
“Một câu?” Vương Mạnh Nam nhíu mày: “Câu gì?”
“Không đủ thẩm quyền..."
Vẻ mặt nam cảnh sát có chút kỳ quái, đội hình sự với tư cách là đội cảnh sát điều tra các vụ trọng án, có rất nhiều quyền hạn trong việc điều tra hồ sơ. Nhưng lại không có thẩm quyền điều tra Tân Xuyên, chỉ có thể cho thấy một vấn đề - thân phận của Tân Xuyên rất không bình thường!
“Anh là lính đặc nhiệm?”
Nghe được lời của nam cảnh sát, Vương Mạnh Nam chấn động trong lòng, lập tức đoán ra điều gì đó.
Xuất thân từ một gia đình đặc biệt, cô biết rất rõ rằng ở Hoa Hạ chỉ có hai loại hồ sơ danh tính mà cảnh sát không thể điều tra và cần có sự cho phép, một là các lãnh đạo lớn, hai là thành viên của lực lượng bí mật quân đội.
Tần Xuyên chỉ mới hai mươi bốn tuổi, không thể là lãnh đạo lớn, chỉ có thể là khả năng thứ hai.
“Cô đoán xem?”
Tần Xuyên không hiểu sao lại bị bắt đi thẩm vấn, trong lòng rất không vui, sao anh có thể hợp tác?
“Anh... Anh cho rằng anh từng thuộc lực lượng bí mật là có thể giữ im lặng? Tôi nói cho anh biết, dù anh không nói thì tôi cũng có thể điều tra ra!” Vương Mạnh Nam cười lạnh.
“Vậy cô tra thử xem”
Tần Xuyên mỉm cười, anh thật sự rất tò mò Vương Mạnh Nam lấy đâu ra lòng tin.
Vương Mạnh Nam trả lời bằng hành động thiết thực!
Dưới cái nhìn chăm chú của Tần Xuyên và nam cảnh sát, cô lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm một dãy số.
“Giúp tôi kiểm tra một người, Tân Xuyên, đến từ quân đội bí mật.” Ngay khi điện thoại được kết nối, Vương Mạnh Nam nói thẳng vào vấn đề, giọng điệu đanh thép.
Hử?
Cảnh tượng này khiến cả nam cảnh sát và Tân Xuyên đều có chút sững sờ.
Người trước thì mơ hồ nghe nói Vương Mạnh Nam lớn lên trong khu quân sự, nhưng điều đó chưa được xác nhận, hiện tại gần như chắc chắn lời đồn là sự thật.
Về phần Tần Xuyên...
Anh biết rất rõ rằng ngay cả trong quân đội cũng không có nhiều người có thẩm quyền điều tra quân đội bí mật.
“Là một quân nhân, đã từng mặc quân phục, từng mang súng, từng tuyên thệ dưới quốc kỳ và quốc huy, vậy mà bây giờ anh lại đi làm việc cho một tên tội phạm, tôi thật sự thấy không đáng thay anh!”
Kết thúc cuộc gọi, Vương Mạnh Nam khiển trách thẳng mặt Tần Xuyên.
“Cô cảnh sát xinh đẹp này, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng!”
Mặc dù lời nói của Vương Mạnh Nam rất cay nghiệt, nhưng nghĩ đến mục đích của Vương Mạnh Nam, Tần Xuyên cũng không tức giận mà liếc nhìn Vương Mạnh Nam:
“Cô còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không, tôi đi đây."
“Tôi cho phép anh đi à?” Vương Mạnh Nam cau mày.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn thẩm vấn reo lên, tiếng chuông đặc biệt gay gắt.
“Chuyện gì?”
Vương Mạnh Nam nhấc điện thoại lên, nói với giọng điệu rất tệ.
“Mạnh Nam, Chu Ôn Mặc, phó chủ tịch tập đoàn Bạch Hùng vừa đến lập biên bản vụ bắt cóc đường sắt cao tốc rồi. Đừng làm loạn nữa, để Tân Xuyên rời đi đi” Ở đầu bên kia điện thoại, đội trưởng Chu đưa ra chỉ thị.
“Chu đội... Vương Mạnh Nam muốn nói gì đó.
“Đừng nói nhảm, đây là mệnh lệnh!” Chu đội trưởng ngắt lời Vương Mạnh Nam.
“Đã rõ.”
Vương Mạnh Nam nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng quyết định tuân theo mệnh lệnh, nhưng cô không cam lòng nhượng bộ, nhìn thẳng vào Tân Xuyên mà nói:
“Đừng tưởng rằng có Trương Bách Hùng bảo vệ thì anh sẽ không có việc gì. Tôi nói cho anh biết, tôi để mắt tới anh, đừng để tôi bắt được chứng cứ phạm tội của anh, nếu không tôi chắc chắn sẽ tống anh vào tù! Ngoài ra, danh tính của anh có thể là bí ẩn đối với người khác, nhưng với tôi thì không có bí mật nào hết!”
Brừm...
Vương Mạnh Nam vừa nói xong, điện thoại cô rung lên.
Nghe thấy tiếng rung của điện thoại di động, nhìn vào số ID người gọi, Vương Mạnh Nam cố ý trừng mắt nhìn Tân Xuyên, như thể đang nói tôi nói được thì làm được!
Tần Xuyên dở khóc dở cười, vốn tưởng rằng anh đã gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng cố chấp như Vương Mạnh Nam đúng là lần đầu anh đụng trúng.
Đồng thời, anh cũng có chút tò mò, Vương Mạnh Nam có thù hận sâu sắc gì với Trương Bách Hùng, tại sao lại quyết tâm hạ bệ Trương Bách Hùng như vậy?
“Tra được chưa?”
Vương Mạnh Nam nhấn nút trả lời, ánh mắt không rời khỏi Tân Xuyên chút nào, cố gắng thấy được gì đó thông qua sự thay đổi biểu cảm của Tần Xuyên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!