Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn neon chiếu sáng đường phố của Hoa Đông, làm chậm lại nhịp sống của thành phố nhộn nhịp được mệnh danh là Hòn ngọc phương Đông này, không còn hối hả, ngột ngạt như ban ngày.
Trong màn đêm, khu nhà giàu nổi tiếng Tử Viên của Hoa Đông yên tĩnh.
Giống như các khu vực giàu có của tất cả các thành phố khắp cả nước, nhà cửa ở khu nhà giàu nổi tiếng Tử Viên đã được bán hết cách đây vài năm, nhưng nhìn có vẻ hoang văng, chưa đến một nửa số biệt thự trong khu vực giàu có rộng lớn này được thắp sáng.
“Lão Trương, sao chúng ta không cùng Tân Xuyên đến đồn cảnh sát trình báo?”
Trong một căn biệt thự ở Tử Viên, Trương Tân Hiên đã thay một bộ đồ ngủ đáng yêu, hỏi Trương Bách Hùng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống trà.
Từ nhỏ đến lớn, cô hiếm khi gọi Trương Bách Hùng là cha mà thường gọi ông là lão Trương.
“Cha lo lắng chuyện buổi chiều làm con sợ hãi, cho nên muốn để con trở về nghỉ ngơi. Về bản tường trình thì cứ phái người khác tới làm là được.” Trương Bách Hùng nói.
“Con không sao, đây cũng không phải lần đầu tiên con gặp phải loại chuyện này, sao có thể sợ hãi được?” Trương Tân Hiên giả vờ thoải mái nói.
“Haizz...”
Trương Bách Hùng nghe xong không khỏi thở dài.
Mặc dù ông là một ông trùm nổi tiếng ở vùng Dương Tử và thậm chí cả nửa phía nam đất nước này, nhưng vẫn có
những người muốn lấy cái đầu của ông.
Ông đã bị ám sát nhiều lần trong những năm qua, dẫn đến cái chết của vợ ông.
Hơn nữa, vài lần trong số đó Trương Tân Hiên cũng có mặt.
Đây cũng là lý do khiến ông không ngần ngại bỏ ra rất nhiều tiền để thuê hai vệ sĩ hàng đầu cho Trương Tân Hiên.
Chỉ là ông không ngờ tới dù vậy Trương Tân Hiên vẫn suýt chút nữa gặp nạn.
“Lão Trương, Tân Xuyên kia không để lại cách thức liên lạc, cũng chưa kịp lấy danh thiếp của anh ta. Nếu chút nữa chúng ta không đến đồn cảnh sát, chẳng phải sẽ không gặp được anh ta sao?” Trương Tân Hiên hỏi.
“Con rất muốn gặp cậu ta?” Trương Bách Hùng hỏi lại.
“Hả?”
Trương Tân Hiên nghe được lời này, đầu tiên là sững sờ, sau đó trong lòng giật thót một cái, có chút kinh hoảng giải thích: “Anh ta cứu con, về tình về lý gì chúng ta cũng nên cảm tạ người ta, tệ nhất cũng phải mời người ta ăn cơm...”
“Được rồi, cha sẽ sắp xếp chuyện này sau.”
Trương Bách Hùng gật đầu, nhưng lông mày lại lơ đãng nhíu lại.
Ông nhìn không thấu Tần Xuyên, nhưng trực giác và lý trí nói cho ông biết Tân Xuyên là một người nguy hiểm.
Ông không muốn con gái mình và Tân Xuyên qua lại thân thiết, thậm chí ông còn hy vọng sau này hai người sẽ không có bất kỳ liên quan gì.
Tuy nhiên...
Phản ứng vừa rồi của Trương Tân Hiên không thoát được ánh mắt ông. Điều này khiến ông cảm thấy có chút bất an.
Mười phút sau, Trương Bách Hùng đưa Trương Tân Hiên đến cửa phòng ngủ, sau đó xoay người đi vào thư phòng cuối hành lang.
Trong thư phòng, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đã đợi sẵn, thấy Trương Bách Hùng đi vào liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Trước đó hắn đã cùng Trương Bách Hùng đến nhà ga đón Trương Tân Hiên, sau đó lập tức vận dụng tất cả mối quan hệ để điều tra thông tin của thủ phạm.
“Ôn Mặc, đã điều tra rõ chưa?”
Trương Bách Hùng ngồi xuống trước chiếc bàn được làm bằng gỗ tử đàn, châm điếu thuốc trị giá bảy tệ năm mươi xu một hộp.
Hồng song hỷ, đây là loại thuốc ông hút khi còn đang lăn lộn ở dưới đáy xã hội.
Ngày nay, ông đã trở nên nổi tiếng khắp vùng Dương Tử, nhưng ông vẫn chỉ hút hồng song hỷ.
Ba mươi năm vẫn như một!
“Đại ca, sát thủ tên là Hoàng Duy, biệt danh Hoàng Lão Tà, phong cách hành động rất tà ác, giỏi về ngụy trang và năm bắt cơ hội ra tay. Là một trong những sát thủ nổi tiếng trong nước, chưa bao giờ thất bại kể từ ngày xuất đạo” Người đàn ông tên Chu Ôn Mặc nói, ngữ khí có chút ngưng trọng.
Hắn là nguyên lão đi theo Trương Bách Hùng từ những ngày đầu gầy dựng sự nghiệp, hiện tại đảm nhiệm vai trò quân sư. Hắn đương nhiên biết một số đối thủ của Trương Bách Hùng, nhưng hắn không ngờ đối phương lại ra tay tàn nhãn như vậy.
“Người cứu Tân Hiên thì sao?” Trương Bách Hùng lại hỏi.
“Chỉ dựa vào hình chụp, hiện tại tôi không thể điều tra ra bất kỳ thông tin gì về người này.”
Chu Ôn Mạc lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn - hắn biết rõ điều này có ý nghĩa gì!
“ð?2”
Nghe vậy, Trương Bách Hùng hơi nheo mắt lại, sau đó dập tắt tàn thuốc, nhẹ nhàng gõ lên bàn.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Ôn Mạc cũng không nói thêm gì nữa.
Bởi vì, hắn biết đây là thói quen của Trương Bách Hùng.
Bất cứ khi nào Trương Bách Hùng làm ra hành động này, điều đó có nghĩa là ông ấy đang suy nghĩ và không được quấy rầy.
“Ôn Mặc, cậu thấy thế nào?”
Vài phút sau, Trương Bách Hùng ngừng gõ bàn và hỏi Chu Ôn Mặc.
“Khi anh bắt tay với cậu ta, tôi quan sát thấy cơ thể cậu ta rất rắn chắc, tràn đây sức mạnh, cánh tay dài hơn người bình thường, các khớp xương phẳng và có vết chai rõ ràng trên ngón trỏ.”
Chu Ôn Mạc nhớ lại cảnh tượng khi nhìn thấy Tân Xuyên, bày tỏ quan điểm của mình:
“Dựa vào những thông tin này, tôi suy đoán cậu ta là quân nhân. Mà cậu ta lại có thể dễ dàng ngăn cản Hoàng Lão Tà bắt cóc Tân Hiên, thực lực của cậu ta rất mạnh, hẳn là thuộc lực lượng đặc nhiệm. “
“Nếu là bộ đội đặc chủng thì tốt rồi.” Trương Bách Hùng khẽ thở dài.
“Đại ca, anh có ý gì?” Trong lòng Chu Ôn Mặc khẽ động, hiểu Trương Bách Hùng đang ám chỉ cái gì, nhưng không chắc chăn lắm.
“Một người coi danh thiếp tôi đích thân đưa như không khí, hoặc là không biết ý nghĩa của danh thiếp, hoặc là kiêu ngạo không coi nó ra gì. Ngoài ra, còn có một khả năng khác, đó chính là cậu ta cố tình giả ngu.”
Trương Bách Hùng nói xong, không khỏi bật cười: “Con người một khi già đi, không tránh khỏi việc suy nghĩ đến vấn đề gì đều nghĩ phức tạp lên và cực đoan hơn, chỉ hy vọng suy đoán của tôi sẽ không trở thành sự thật.”
“Đại ca, anh muốn phái người theo dõi điều tra không?” Chu Ôn Mạc do dự hỏi.
“Cậu ta có là loại nào cũng không quan trọng. Dù sao cậu ta cũng không có ác ý với Tân Hiên, cũng sẽ không thương tổn Tân Hiên, không cần thiết đánh rắn động cỏ.”
Trương Bách Hùng xua tay, sau đó giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng:
“Nhưng có người tặng quà cho chúng ta, chúng ta không thể thờ ơ.”
“Có qua có lại, đại ca yên tâm, khi điều tra ra người đứng phía sau, tôi sẽ sắp xếp người trả lại một món quà lớn cho đối phương!” Chu Ôn Mạc nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lão, lạnh lùng đáp.
“Ừm”
Trương Bách Hùng gật đầu, đưa ra một chỉ thị khác: “Ngoài ra, cậu đích thân đến đội cảnh sát hình sự, phối hợp khai báo với cảnh sát, đồng thời cảm tạ Tân Xuyên một lần nữa. Mặc kệ đối phương có muốn được tạ ơn hay không thì lễ tiết đều phải làm đủ.”
“Đã hiểu!”
Chu Ôn Mạc cung kính nhận lệnh, rời khỏi thư phòng.
Trương Bách Hùng lại châm một điếu Hồng song hỷ, nhẹ
nhàng rít một hơi, trong đầu hiện lên tất cả chỉ tiết khi gặp Tân Xuyên.
Trong khi đó.
Đội cảnh sát hình sự quận Hồng Giang thành phố Hoa Đông.
Tần Xuyên bị tịch thu ba lô rồi đưa đến phòng thẩm vấn.
“Cô cảnh sát xinh đẹp này, ghi cái biên bản cũng đâu cần phải đến phòng thẩm vấn đúng không?”
Tần Xuyên đi vào phòng thẩm vấn, nhìn đèn sợi đốt công suất lớn và ghế cọp phía trước, quay đầu lại, cau mày hỏi Vương Mạnh Nam phía sau.
Bang!
Trả lời Tân Xuyên là một âm thanh giòn vang, cánh cửa sắt của phòng thẩm vấn đóng lại.
“Có vẻ như anh thường xuyên đến đồn cảnh sát nhỉ, còn biết rất rõ bố cục của đồn cảnh sát?”
Vương Mạnh Nam nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Nếu anh đã biết là thẩm vấn thì thành thật ngồi đó đi, tôi hỏi anh cái gì, anh trả lời cái đó.”
“Cô có chắc là mình không nhầm lẫn gì không?” Tân Xuyên khế cau mày:
“Bởi vì cảnh sát các người sơ suất, Trương tiểu thư suýt nữa bị bắt cóc, tôi kịp thời ngăn cản, lại bị bắt thẩm vấn?”
“Tôi bảo anh ngồi thì anh ngồi đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy?”
Nghe được lời Tân Xuyên nói, Vương Mạnh Nam không khỏi nhớ lại lời Trương Bách Hùng chất vấn cô ở nhà ga, lông
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!