Tần Xuyên đột nhiên vung tay phải ra, túm lấy cổ áo của Lương Bác, trực tiếp nhấc Lương Bác lên như một con gà, ấn gã vào tường.
Lương Bác sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, đồng tử không ngừng giãn ra… Khi giãn ra, sâu trong đáy mắt gã không còn kiêu ngạo nữa mà chỉ có sợ hãi!
Chưa bao giờ gã sợ hãi như bây giờ!
“Tôi đã nhắc nhở cậu nên nhớ kỹ. Nhưng thay vì nhớ, cậu thậm chí còn đi xa hơn, cho
người đánh gãy chân đồng nghiệp của tôi và tấn công tôi – cậu nói xem, tôi nên làm gì?”
Tần Xuyên nhìn chằm chằm khuôn mặt méo mó vì sợ hãi của Lương Bác, lạnh giọng hỏi.
Không trả lời, hai mắt Lương Bác trợn to nhìn Mạnh Bưu đang ở cách đó mười mét.
Gã thấy rõ Mạnh Bưu nghiến răng nghiến lợi rút khẩu súng lục trong tay người lái xe ra, nhắm họng súng vào lưng Tần Xuyên.
“Tôi đã cảnh cáo anh, đừng nên đùa với lửa.”
Cảm nhận được sự bất thường của Lương Bác, Tân Xuyên giống như có con mắt sau lưng, không quay đầu lại mà nói.
Trong lòng Mạnh Bưu run lên, tay phải cầm súng có chút không vững, ngón trỏ vốn đang đặt trên cò súng hơi buông lỏng.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Mạnh Bưu lại cầm chắc khẩu súng!
“Cậu thật kiêu ngạo!”
Dưới ánh sáng mờ ảo, Mạnh Bưu chĩa súng vào đầu Tần Xuyên, lạnh lùng nói.
“Vậy à?” Tân Xuyên vẫn không quay đầu
nhìn phía sau: ‘Vậy anh thử bắn đỉ!
Mạnh Bưu nhướng mày nhưng không nói gì.
Một giây, hai giây, ba giây…
“Đùng!”
Súng nổ.
Viên đạn bắn ra, phá vỡ lực cản của không khí, bắn về phía Tân Xuyên.
Mặc dù Mạnh Bưu sợ hãi khả năng cận chiến đáng sợ của Tần Xuyên. Nhưng hắn không tin Tân Xuyên có thể né đạn ở khoảng cách gần như vậy, nên đã kiên quyết lựa chọn bắn!
“A…”
Lương Bác sợ tới mức nhắm mắt lại hét lớn, giống như một người say rượu, tê liệt hoàn toàn.
Soạt!
Chân Tần Xuyên đảo nhẹ, giống như một bóng ma, nhanh chóng quét sang một bên.
Keng!
Ngay lập tức, một tiếng vang giòn, viên đạn bắn trúng bức tường bên cạnh Lương Bác, xẹt ra tia lửa, sau đó khúc xạ, trúng vào bắp
chân Hoàng Gia Vệ ở bên cạnh.
“A!”
Hoàng Gia Vệ không kịp phản ứng, ngã xuống đất.
Cùng lúc đó tên tài xế ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt đầu.
Sau khi né được viên đạn, Tần Xuyên búng người tại chỗ, giống như một con báo vồ lấy con mồi, lao về phía Mạnh Bưu.
Mạnh Bưu quay nòng súng nhắm về phía Tần Xuyên, chuẩn bị bắn phát súng thứ hai.
Ha!
Nhưng mà hắn còn chưa kịp bóp cò lần nữa thì Tần Xuyên đã lao tới như một cơn gió, đột nhiên đá chân phải ra.
Bốp!
Với một âm thanh bị bóp nghẹt, Tần Xuyên đá vào cổ tay Mạnh Bưu, khấu súng lục rơi khỏi tay hắn.
“A…”
Mạnh Bưu chết lặng, đứng yên tại chỗ.
Giờ phút này, nếu không phải cổ tay phải truyền đến đau đớn như bị xé rách, hắn thậm chí sẽ không thể tin được tất cả những chuyện này
là sự thật!
Hắn không tin, từ khi Tan Xuyên bắt đầu đến lúc áp sát, với khoảng cách ban đầu là mười mét vậy mà hắn thậm chí còn không có cơ hội bắn phát thứ hai!
“Anh cũng giống cậu ta, trí nhớ không được tốt lắm!”
Tần Xuyên lạnh lùng nói, lại đá chân phải ra, trúng vào mắt cá chân Mạnh Bưu.
“Rắc”
m thanh giòn tan khi xương gãy vang lên, mắt cá chân phải của Mạnh Bưu lập tức vỡ vụn, ngã xuống đất.
“Phù… Phù…”
Mạnh Bưu không dám nhặt khẩu súng lục bên cạnh lên, chỉ có thể kinh hãi không thể tin nhìn Tân Xuyên, thở dốc cực kỳ dồn dập:
“Cậu có thể để tha mạng cho tôi không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!