Giống như nhiều khu nhà giàu khác, tỷ lệ lấp đầy của biệt thự Đăng Cung không cao lắm, phần lớn biệt thự bỏ trống, thỉnh thoảng mới có người đến ở.
Vào lúc 10:30 tối, chưa đến một nửa số biệt thự trong khu nhà giàu rộng lớn này bật đèn, khiến không gian trở nên yên tĩnh lạ thường.
Trong biệt thự số 18 của Đăng Cung, Lương Bác mặc một chiếc áo choàng tắm màu tím hoa lệ, đứng trên ban công, tay cầm một ly Lafite, nhìn về hướng lối vào của khu nhà, ánh mắt lóe lên sự phấn khích.
Một lát sau, dưới cái nhìn chăm chú của Lương Bác, ánh sáng chói lóa từ xa truyền đến.
“Đã đến rồi sao?”
Trong lòng Lương Bác khẽ động, gã nhếch mép cười khẩy, ngẩng cổ lên, uống cạn rượu vang trong ly.
Sau đó, khỉ Lương Bác đang rót rượu lần nữa, một chiếc Range Rover lái từ xa đến gần cửa biệt thự số 18.
“Lương Thiếu!
Trong xe, Hoàng Gia Vệ thò đầu ra ngoài cửa sổ, hào hứng vẫy tay với Lương Bác.
Lương Bác thấy vậy thì có chút thất vọng, nhưng gã vẫn cầm chìa khóa điện tử lên ấn nhẹ.
Cửa sắt điện tử mở ra, Hoàng Gia Vệ lái chiếc Range Rover vào sân, đỗ xe trước gara, sau đó xe nhẹ đường quen tiến vào biệt thự rồi đi thẳng ra ban công biệt thự.
“Lương Thiếu, anh Bưu còn chưa mang thằng chó đó đến sao?”
Hoàng Gia Vệ đi đến ban công biệt thự, thấy Lương Bác chỉ có một mình nên không nhịn được hỏi.
“Anh Bưu nửa tiếng trước gọi điện thoại cho tôi, hẳn là sắp tới rồi” Lương Bác nói, chỉ vào Latite trên bàn, nói: “Tự rót đi.”
“Vâng”
Hoàng Gia Vệ gật đầu, bước lên phía trước rót cho mình nửa ly rượu vang, nhấp nhẹ một ngụm, nói:
“Trước kia tôi chỉ nghe Lương Thiếu nói anh Bưu rất lợi hại, nhưng hôm nay mới chân chính cảm nhận được – mới qua bao lâu chứ, anh ấy đã bắt được thằng chó đó rồi!”
“Anh Bưu là một sát thủ, năng lực của anh
ta vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta.” Lương Bác có chút tự hào nói.
“Ha, tôi không đợi được!”
Hoàng Gia Vệ hưng phấn cười một tiếng, sau đó hung ác nói: “Tôi cam đoan trong chốc lát sẽ không đánh chết hắn nha!”
“Chờ tôi xả giận xong sẽ giao cho cậu. Cuối cùng, chờ cậu trút giận đủ, tùy theo tâm trạng, nếu tâm trạng không tốt thì bỏ thằng đó vào bao bố rồi ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!”
Lương Bác cười lạnh, từ nhỏ đến giờ gã chưa bao giờ bị khi dễ đến mức có ý định giết người.
“Lương Thiếu, trước đó Trương Tân Hiên muốn bảo vệ thằng chó đó, nếu cô ấy biết thì sao?” Hoàng Gia Vệ do dự hỏi.
“Tôi đã nhắc nhở anh Bưu đừng làm gì trước mặt Trương Tân Hiên, hẳn là cô ấy không biết. Hơn nữa, Trương Tân Hiên nói bảo vệ cũng chỉ là lờỉ nói suông, cậu cho rằng cô ấy sẽ thật sự bảo vệ nó sao?”
Vừa nói, Lương Bác vừa nghĩ tới việc mình bị Trương Tân Hiên từ chối lúc chiều, nụ cười trên mặt nhạt dần, thay vào đó là vẻ mặt lạnh
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!