Tần Xuyên nghe vậy, liếc nhìn Mã Bình, sau đó ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Đúng, có quen biết. Tôi từng giúp hiệu trưởng Tô một việc.”
‘Việc gì thế?”
Mã Bình và nhân viên bảo vệ trung niên đồng thanh nói, vẻ mặt đầy tò mò.
Trong mắt bọn họ, Tần Xuyên và Tô Văn đến từ hai thế giới khác nhau, lấy thân phận và địa vị của Tô Văn, làm sao có thể cần sự giúp đỡ của Tần Xuyên?
“Chuyện là vầy, tôi là quân nhân xuất ngũ. Lúc trước tôi thấy trên đường có người bị trộm nên chạy ra ngăn cản – người bị trộm chính là hiệu trưởng Tô.”
“Sau đó, hiệu trưởng Tô nói với tôi rằng ông ấy là hiệu trưởng của trường Đạỉ học Hoa Đông. Mỗi năm vào ngày khai giảng, trong trường thường xuyên xảy ra các vụ trộm cắp, ông ấy hỏi tôi có muốn tới trường làm bảo vệ, bắt kẻ trộm hay không…”
Tân Xuyên nghiêm túc bịa ra lời nói dối.
Mặc dù Tô Văn không quan tâm đến những tin đồn này, nhưng Tân Xuyên không muốn chỉ vì việc nhận chức nho nhỏ của mình
lại ảnh hưởng đến danh tiếng của ông.
Vì thế, anh chuẩn bị truyền bá lời nói dối này thông qua miệng Mã Bình và nhân viên bảo vệ trung niên.
“Chết tiệt, cái tên này thật sự quá may mắn!”
Mã Bình đầu tiên là giật mình, sau đó nhịn không được thốt lên, sự tôn trọng và nịnh nọt trong lòng đối với Tần Xuyên lập tức biến mất, trực tiếp tuôn ra một câu thô tục.
“Đúng vậy, cậu không biết đâu, lúc trước chúng tôi khó khăn lắm mới vào được trường, nào là thi viết, nào là phỏng vấn, trước khỉ chính thức nhận chức còn có ba tháng huấn luyện quân sự…” Nhân viên bảo vệ trung niên gật đầu phụ họa.
“Người anh em, mặc dù hiệu trưởng Tô là người có ơn tất báo và quý trọng nhân tài nên đã cho anh cơ hội làm bảo vệ, nhưng cũng chỉ có thế thôi. Hiệu trưởng Tô là người chính trực có tiếng, nếu sau này anh muốn thông qua ông ấy để lấy lợi lộc gì, e là không thể đâu. Ngược lại, nếu anh không làm việc chăm chỉ đàng hoàng thì còn có thể bị sa thải đó.”
Mã Bình lặng lẽ nhặt lại điếu thuốc trên bàn Tần Xuyên lên rồi bỏ lại vào hộp.
Vốn đĩ hắn định lấy lòng Tần Xuyên, nhưng bây giờ hắn đã thăm dò rõ ràng chuyện của Tân Xuyên, tất nhiên sẽ không đỉ lấy lòng Tân Xuyên nữa, thậm chí thuốc lá mà hắn không nỡ hút cũng không cho Tân Xuyên một điếu.
“Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Tần Xuyên mỉm cười với hắn, anh biết mục đích của mình đã đạt được.
Quả nhiên, Mã Bình trở về chỗ ngồi, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, thay đổi dáng vẻ nịnh nọt trước đó fôỉ khí phách nói:
“Ngoài ra, nếu trong công việc hay là trong sinh hoạt gặp phải thắc mắc hay khó khăn gì cũng có thể nói với anh Mã tôi. Cái khác không dám hứa, nhưng trên ba mẫu đất tại Đạỉ học Hoa Đông này, anh Mã của anh vẫn quen biết một số người…”
Brừm.
Mã Bình còn chưa nói xong mấy chữ cuối, điện thoại di động của Tân Xuyên đã reo lên.
Là cuộc gọi của Tô Văn.
Nhìn thấy Tô Văn gọi đến, Tần Xuyên cầm điện thoại di động lên, mỉm cười xỉn lỗi, sau đó rời khỏi phòng làm việc, đi đến nhà vệ sinh mới nghe máy.
“Tiểu Xuyên, chuyện của cậu xong xuôi hết chưa?” Tô Văn hỏi.
Cũng không giống hầu hết các hiệu trưởng, ông không lấy danh nghĩa khảo sát và giao lưu để bay vòng quanh thế giới, mà ông tập trung vào việc nghiên cứu học thuật, thỉnh thoảng tham gia một số buổi trao đổi học thuật.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!