“Tôi tin rằng dù là anh ấy hay là đồng đội của các anh đều sẽ không trách anh – các anh là anh em sống chết có nhau!”
“Mà tôi cũng sẽ không trách anh, vì anh là anh trai tôi!”
“Cảm ơn em, Tiểu Tĩnh!”
Lời nói của Trần Tĩnh vang lên bên taỉ, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Trần Tĩnh, Tần Xuyên có chút kinh ngạc.
Trước khi tận mắt nhìn thấy Trần Tĩnh, mặc dù anh nghĩ rằng vì sự kiện năm mười ba tuổi đó nên Trần Tĩnh sẽ mạnh mẽ hơn những người đồng trang lứa, nhưng Trần Tĩnh còn mạnh mẽ hơn những gì anh tưởng tượng, lại còn có sức quan sát nhạy bén như vậy.
“Mật khẩu thẻ trợ cấp của anh trai em là 6 SO 1.
Tần Xuyên điều chỉnh cảm xúc, xoay người từ trong ba lô lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Trần Tĩnh nói:
“Thẻ này là thẻ lương của anh trai em, mật khẩu cũng là 6 số 1”
“Thẻ lương của anh trai tôi để ở nhà.”
Trần Tĩnh không nhận lấy thẻ, chọc thủng lời nói dối của Tân Xuyên.
“À…” Tân Xuyên hơi xấu hổ, sau đó cười khổ nói: “Tôi cũng là anh trai em.”
“Anh Xuyên, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không thể nhận tiền mà anh dùng mạng kiếm được.” Tran Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh kiên định.
“Được rồi”
Tân Xuyên nhìn ra Trần Tĩnh là một cô gái mạnh mẽ và có chính kiến, vì vậy anh không ép buộc nữa mà trầm ngâm một lát rồi nói:
“Em có thể từ chối nhận thẻ tôi đưa cho em, nhưng em phải đồng ý để tôi ở cạnh bảo vệ em!’
“Bảo vệ tôi?”
Trần Tĩnh khó hiểu nhìn Tần Xuyên.
“Khi anh trai em thực hiện nhiệm vụ đã làm
trái quy định mà mang theo ảnh của em trên người, ảnh đã bị kẻ địch lấy đi!”
Tần Xuyên thở dài nói: “Trước khỉ chết, cậu ấy nhờ tôi lấy lại ảnh chụp của em, nếu không lấy lạỉ được thì nhất định phải bảo vệ an toàn cho em! Thật đáng tiếc, tôi đã không lấy lạỉ được ảnh của em!”
“Anh Xuyên…”
Trần Tĩnh ngập ngừng.
“Đây là yêu cầu của anh trai em, là phó thác của cậu ấy, và là lời hứa của tôi với cậu ây, em không thể cự tuyệt!” Tần Xuyên cắt ngang lời nói của Trần Tĩnh, ngữ khí chém đinh chặt sắt.
“Tôỉ…”
Trần Tĩnh muốn nói gì đó, nhưng khi đốỉ mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Tân Xuyên, cô không khỏi nghĩ đến người anh trai đã mất của mình, sau đó nuốt lại những lời đã lên đến khóe mòi.
“Từ hôm nay trở đi, em cũng ở lại đây đi.” Tân Xuyên lại nói.
“ở lại đây?” Trần Tĩnh kỳ quái nhìn Tân Xuyên, nói: “Trên đường tới đây, Tô Diệu Y và Trương Tân Hiên cũng bảo tôi đến đây sống với
họ, nhưng tôi từ chối/
“Diệu Y và Trương Tân Hiên cũng muốn sống ở đây?” Tân Xuyên sững sờ.
“ừm.”
Trần Tĩnh gật đầu.
“Xem ra ở đây có hiểu râm.” Tân Xuyên trầm ngâm nghĩ: “Được rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện với Diệu Y, nếu họ muốn ở đây thì chúng ta sẽ chuyển ra ngoài.”
Dứt lời, Tân Xuyên dẫn đầu ra khỏi phòng, đi tìm Tô DỉệuY.
Trong phòng khách, Tô Diệu Y và Trương Tân Hiên đang thấp giọng nói chuyện gì đó.
Có lẽ vì hai cô gái quá say mê trò chuyện, Tần Xuyên đi tới cửa mà hai người cũng không nhận ra.
“Khụ…”
Thấy vậy, Tần Xuyên ho nhẹ một tiếng, sau khi hai cô gái ngẩng đầu lên mới nói: “Diệu Y, trước đó chú Tô bảo tôi đến đây ở, tôi không biết em cũng sống ở đây. Sau khi đến đây, thấy trong nhà có đồ đạc của em thì lại nghĩ em sắp đí nơi khác học nên cũng không gọi hỏi chú Tô mà vào ở luôn.”
“Không sao đâu, anh Xuyên.”
Tô Diệu Y mỉm cười, không để tâm chút nào.
“Nếu em sống ở đây, vậy tôi và Tiểu Tĩnh dọn ra ngoài ở.” Tần Xuyên nói thẳng.
“A…”
Nghe thấy lời nói của Tân Xuyên, cả Tô Diệu Y và Trương Tân Hiên đều sững sờ: “Anh muốn sống chung với Trần Tĩnh?”
“ừm, tôi là đồng đội của anh trai Tiểu Tĩnh, trước khi cậu ấy mất đã giao phó em ấy cho tôi, để tôi bảo vệ em ấy.”
Tần Xuyên ngẫm nghĩ một chút, nói nửa thật nửa giả: “Theo tin tức tôi nhận được, có phần tử phạm pháp muốn gây bất lợi cho Tiểu Tĩnh, tôi sẽ bảo vệ em ấy cho tới khi những người đó bị bắt”
“Ra vậy…”
Nghe được lời giải thích của Tân Xuyên, Tô Diệu Y suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh Xuyên, hay là vầy đi, anh và Trần Tĩnh sống ở đây, tôi và Tân Hiên ra sống ở ký túc xá.”
“Không!”
Trương Tân Hiên lập tức bác bỏ, sau đó
phát hiện giọng điệu của mình có chút kích động, sợ bị người khác nhìn ra, cô vội vàng cười nói:
“Diệu Y, sao phải ra ngoài ở? Chúng ta có thể sống cùng nhau mà! Dù sao nhà của cha cậu cũng đủ lớn, chúng ta mỗi người ở một phòng, không ảnh hưởng gì đến nhau hết…”
“Hả…”
Nghe thấy lời nói của Trương Tân Hiên, Tân Xuyên và Tô Diệu Y đều sững sờ.
“Sao thế? Mọi người thấy không ổn à?”
Tim Trương Tân Hiên bắt đầu đập loạn xạ, nhưng lại làm như không có việc gì mà mở chai nước ra uống, che giấu sự bất an trong lòng.
Cô tràn đầy tò mò về Tân Xuyên, nhịn không được muốn gặp mặt, mong trăng đợi sao mãi cuối cùng cũng gặp lại Tân Xuyên. Hiện tại còn có cơ hội “sống chung”, làm sao cô có thể bỏ qua được?
Hơn nữa, mặc dù Tần Xuyên nói anh là đồng đội của anh trai Trần Tĩnh, nhưng trong thâm tâm cô không hy vọng anh và Trần Tĩnh đơn độc sống cùng nhau.
“Chuyện này…”
Tô Diệu Y muốn nói lại thôi.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng sống chung với đàn ông cùng lứa tuổi, cô cảm thấy sống chung với Tần Xuyên có chút bất tiện, nhưng Tân Hiên đã nói tới đây rồi cô cũng không tỉện phản bác.
“Nếu hai người thấy được thì tôi không có ý kiến, còn nếu hai người thấy không tiện, tôi và Tiểu Tĩnh sẽ dọn ra ngoài.” Tần Xuyên nhìn thấy sự do dự của Tô Diệu Y, liền nói.
“Có gì mà không tiện chứ, mỗi ngườỉ một phòng, ba người bọn tôi ở phòng có phòng vệ sinh bên trong, anh dùng phòng ở ngoài, không ảnh hưởng gì nhau hết.”
Thấy Tân Xuyên và Tô Diệu Y không từ chối, Trương Tân Hiên có chút hưng phấn, trực tiếp vỗ tay:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!