Lời nói đầy sát khí của Tần Xuyên vang lên bên tai Trần Tĩnh, cảm nhận được sát ý lạnh lẽo đột nhiên bộc phát ra từ cơ thể Tần Xuyên, Trần Tĩnh cảm thấy bản thân như bị kéo vào hầm báng. Lông tơ toàn thân cô dựng đứng, một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đầu đến chân.
Nhìn thấy sự bất thường của Trần Tĩnh, ý thức được cảm xúc của mình có chút mất khống chế, Tân Xuyên nhanh chóng kiềm chế sát ý, sau đó quay đầu lấy từ trong ba lô ra một cái phong thư, trong đó có di thư và thẻ chứa tiền trợ cấp của Trần Mạnh.
“Đây là di thư anh trai em để lại và trợ cấp quân đội phát.” Tần Xuyên đưa phong thư cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, ỉm lặng đưa tay ra, nhưng ngay khoảnh khắc cô chạm vào phong thư vẫn không khống chế nổi mà run rây.
Cô run rẩy đưa tay cẩn thận cầm lấy phong thư, sau đó mở ra trước mặt Tân Xuyên rồi lấy lá thư bên trong ra.
Giấy viết thư hơi cũ, chữ viết bên trong cũng hơi mờ.
Bởi vì bức di thư này đã được Trần Mạnh viết trước khi thực hỉện nhiệm vụ đầu tiên sau khi gia nhập Đội tác chiến đặc biệt Long Nha – đã là chuyện sáu năm trước.
Trên thực tế, bức di thư này chỉ là thứ bỏ đi. Theo quy định của quân đội, thành viên đội tác chiến đặc biệt không thể bại lộ danh tính thực sự và nguyên nhân cáì chết của mình.
Bức di thư này có thể trở thành di thư thực sự là vì Tần Xuyên.
Khỉ đó, sau khi Tân Xuyên nhìn thấy di thư này của Trần Mạnh, anh cũng không yêu cầu Trần Mạnh viết lại cái khác mà giữ lại nó.
Đây cũng là lý do tại sao khỉ rời quân đội anh lại đề nghị Thiếu tướng Vương Hồ Thành nói rõ tình huống thật sự cho gia đình của các thành viên đội tác chiến đặc biệt. Kể từ ngày anh trở thành thành viên đội tác chiến đặc biệt, anh đã cảm thấy những anh hùng vô danh đã ngã xuống kia xứng đáng có được thân phận thật sự!
Trần Tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi nhẹ nhàng mở di thư ra.
“Tôi là lính đặc nhiệm của quân đội Hoa
Hạ;
Những chiến binh tinh nhuệ nhất của quân đội Hoa Hạ;
Tôi sẽ dũng cảm đối mặt với mọi khó khán, nguy hiểm;
Dù là huấn luyện hay thực chiến;
Dù có nguy hiểm đến đâu, tôi cũng phải giữ bình tĩnh và dũng cảm để tiêu diệt kẻ thù.
Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi đồng đội của mình, để đồng đội rơi vào tay địch;
Tôi sẽ không bao giờ đầu hàng trên chiến trường, mang lạỉ sự ô nhục cho tổ quốc mình;
Nếu cần thiết, tôi sẽ hy sinh mạng sống của mình cho đất nước;
Nếu cần thiết, hãy để lại viên đạn cuối cùng cho tôi!”
Khi bức di thư được mở ra, trong mắt Trần Tĩnh tràn ngập những lời nói đầy nhiệt huyết.
Đây là lời thề mà các thành viên Đội tác chiến đặc biệt Long Nha đã thực hiện khỉ họ gia nhập đội. Trần Mạnh để những lời đó thành lời dạo đầu trong bức di thư của mình.
“Mẹ, em gái,
Con rất buồn khi để hai người thấy được di
thư này.
Xin lỗi vì đã nói dối hai người.
Như đã viết ở đầu thư, con không phải là một pháo binh mà là lính đặc chủng thuộc lực lượng đặc nhiệm tinh nhuệ nhất Hoa Hạ.
Giống như mọi người lính, chúng con tồn tại để bảo vệ tổ quốc và nhân dân.
Sự khác biệt giữa chúng con và những người lính khác chính là dù trong thời đại hòa bình này chúng con vẫn phải tham gia chiến đấu!
Thật không may, con đã hy sình trong trận chiến.
Con không hối hận về lựa chọn ban đầu của mình mà trái lại tôi tự hào vì mình có thể trở thành thành viên của lực lượng đặc nhiệm tỉnh nhuệ nhất ở Hoa Hạ!
Nếu như nói có hối tiếc, thì chỉ có một – con đã không làm tròn trách nhiệm của một người con, một người anh!
Thật xin lỗi!
Mẹ ơi, con trai không còn có thể làm tròn chữ hiếu với mẹ nữa!
Thật xỉn lỗi!
Em gái, anh trai không thể chăm sóc em được nữa rồi!
Mẹ, sau khi con mất, quân đội sẽ trợ cấp cho gia đình. Cụ thể là bao nhiêu thì con cũng không biết, nhưng chắc cũng đủ nuôi em gái con cho đến khi em tốt nghiệp đại học. Mẹ lớn tuổi rồi, thân thể lại không tốt, đừng làm việc vất vả nữa, an tâm chờ em gái tốt nghiệp đại học rồi hiếu kính mẹ.
Em gái, mẹ vất vả cả đời, anh chưa kịp hiếu kính mẹ, em hãy làm tròn bổn phận này thay anh nhé.
Cố gắng học tập, cố gắng thỉ vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt rồi đưa mẹ chúng ta đến thành phố để trải qua những ngày tốt lành…”
Đọc rồi lại đọc, đọc xong mắt Trần Tĩnh lại đỏ lên, trong mắt phủ đầy sương mù, nhưng cô vẫn cắn răng ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
“Tiểu Tĩnh, nếu em không chê, từ giờ về sau tôi sẽ là anh trai của em.”
Nhìn thấy cảnh Trần Tĩnh cố nén không cho nước mắt chảy xuống, trong lòng Tần Xuyên đau xót. Anh bước tới, đưa tay ra, đặt tay lên vai Trần Tĩnh rồi nói.
“Anh tôi nói anh là người anh ấy bội phục nhất trong đời và là người anh em thân thiết nhất của anh ấy!”
Cảm nhận được sự chân thành trong mắt Tần Xuyên, nghĩ đến tất cả những gì anh trai Trần Mạnh đã nói về Tần Xuyên trong quá khứ, Trần Tĩnh nhẹ nhàng đáp:
“Mặc dù tôi không biết anh trai tôi chết như thế nào trong trận chiến đó. Nhưng tôi biết, nếu có thể, anh sẵn sàng đỡ đạn thay anh ấy!”
Đùng!
Trong lòng Tần Xuyên run lên, tâm tình giống như có một chai ngũ vị bị đổ.
Như Trần Tĩnh nói, nếu như có thể, anh thà rằng người chết là mình chứ không phải Trần Mạnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!