Trần Tĩnh là người đầu tiên gật đầu nói: “Trước đó tôi nhận được điện thoại của anh Xuyên hẹn gặp ở Hoa Đông, nhưng không ngờ anh ấy lại ở đây.”
“Mẹ tôi và mẹ anh Xuyên biết nhau, chúng tôi quen nhau từ khi còn nhỏ.” Tô Diệu Y nói, có chút tò mò nhìn Trương Tân Hiên:
“Còn cậu, Tân Hiên, sao cậu lại biết Anh Xuyên?”
“Không phải tôi có kể với cậu rằng lần này tôi ra ngoài suýt bị bắt cóc sao? Chính anh ấy đã cứu tôi!” Trương Tân Hiên giải thích, sau đó không hiểu sao lại hưng phấn, nói:
“Nhưng mà tòi thật không ngờ anh ấy thế mà lại xuất hiện ở đây. Thần kỳ quá!”
“Diệu Y, sáng nay tôi đến thăm chú Tô, chú ấy đưa chìa khóa nhà cho tòi và bảo tôi tạm thời tới đây ở”
Trương Tân Hiên vừa dứt lời, Tần Xuyên mặc áo thun màu xanh quân đội bước ra khỏi phòng ngủ, cười khổ giải thích.
Lần này, Tô Diệu Y không lên tiếng.
Vẻ mặt của cô có chút kỳ quái – Tô Văn biết cô sẽ sống ở đây bốn năm đại học, nhưng lại để Tần Xuyên tới đây ở, vậy là có ý gì?
“Sao mấy đứa lại đi cùng nhau?”
Tần Xuyên nhìn ra Tô Diệu Y đang ngượng ngùng, cũng biết Tô Diệu Y đang ngượng cái gì, nhưng anh càng tò mò không biết sao Trần Tĩnh có thể ở cạnh Tô Diệu Y và Trương Tân Hiên thế này.
Qua lần bị thẩm vấn và những gì xảy ra ở King Bar, anh có thể chắc chắn Trương Bách Hùng là một ông chủ trong thế giới ngầm ở Hoa Đông. Người có thể hô mưa gọi gió ở Hoa Đông, ngay cả cảnh sát cũng không dê dàng đụng tới ông ta.
Là con gái của Trương Bách Hùng, địa vị
của Trương Tân Hiên đương nhiên là hiển hách.
Mà thân phận của Tô Diệu Y cũng không hề thua kém Trương Tân Hiên.
Mặc dù nhà họ Tô là dòng dõi thư hương, nhưng vì ông lão nhà họ Tô đã từng bước chân vào giới chính trị, cộng thêm nhà họ Tô và nhà họ Tân là thế giao, có thể coi là gia tộc số một số hai ở Giang Nam.
Tô Diệu Y, là con gái của Tô Văn, cho dù thân phận không tới mức hoàng thân quốc thích, cũng tuyệt đối là tiểu thư khuê các.
Còn Trần Tĩnh là một đứa trẻ sinh ra và lớn lên tại một ngôi làng ở vùng Đông Bắc Hoa Hạ.
Cơ hội để bánh xe số mệnh của cô với Tô Diệu Y và Trương Tân Hiên va vào nhau chắc chắn còn thấp hơn khả năng trúng xổ số 5 triệu!
“Chuyện là vầy…”
Tô Diệu Y kể cho Tân Xuyên nghe về quan hệ của cô với Trương Tân Hiên, chuyện cô gặp Trần Tĩnh như thế nào và việc Trần Tĩnh giải cứu cô.
“Ra là vậy”
Tần Xuyên nghe xong, anh thầm thở dài trước sự kỳ diệu của số phận.
Trẻ em không có mẹ sớm biết lo liệu việc nhà!
Anh em Trần Mạnh và Trần Tĩnh có mẹ, nhưng họ không có cha.
Nói chính xác thì cả hai anh em đều chưa từng gặp cha ruột của mình.
Trần Mạnh từng nói với Tân Xuyên rằng khỉ mẹ hắn mang thai thì cha hắn rời khỏi Trần Gia Trang, sau đó không bao giờ trở về nữa, cho đến bây giờ cũng không có tin tức gì.
Một người phụ nữ không có đàn ông bên cạnh, phải vất vả thế nào để nuôi hai đứa con đang còn nhỏ xíu?
Tần Xuyên không biết.
Anh chỉ nhớ rằng Trần Mạnh nói với anh là hai anh em hắn bị trẻ em trong làng chế giễu và bắt nạt từ khi còn nhỏ, gọi họ là đồ con hoang, và thậm chí, có những tên đàn ông còn quấy rối mẹ của Trần Mạnh.
Tất cả những chuyện này phải đêh khi Trần Mạnh lớn lên mới trở nên tốt hơn.
Trần Mạnh dùng nắm đấm lần lượt hạ gục những người đồng trang lứa đã xúc phạm hai anh em họ, đồng thời dùng dao làm bếp chặt chạy từng người đàn ông muốn lợi dụng mẹ
hắn.
Sau đó, là người đàn ông duy nhất trong gía đình, Trần Mạnh nhập ngũ, và Trần Tĩnh với mẹ cô lại bắt đầu bị bắt nạt một lần nữa. Nhưng may mắn thay, mọi người trong làng đều biết rằng Trần Mạnh là một tay không dê chọc, chúng không dám làm gì quá mức cho đến khi chuyện kia xảy ra.
Đó là một đêm mùa đông, trời tối rất sớm, Trần Tĩnh bị một tên côn đồ say rượu trong làng kéo vào rừng trong lúc đang trên đường về nhà sau giờ học.
Ngay khỉ tên côn đồ xé rách quần áo của Trần Tĩnh và chuẩn bị đạt thành mục đích, Trần Tĩnh giống như chó cùng rứt dậu, tuyệt vọng chống cự, rít lên và cắn vào cổ họng của tên côn đồ trong làng. Mặc cho đối phương đánh mình cũng không buông miệng ra, cuối cùng cắn đứt cổ gã, khiến gã đứt họng mà chết!
Sự việc đó đã gây chấn động toàn bộ làng họ Trần, cảnh sát lập án điều tra, và Trần Mạnh vội vã trở về từ quân đội.
Cuối cùng, một lão đại nào đó ở Quân khu phía Bắc đích thân ra mặt cho Trần Mạnh, nói rằng nếu Trần Tĩnh bị kết tội, ông ấy sẵn sàng đưa vụ việc lên lãnh đạo cấp cao!
Năm đó, Trần Tĩnh mới mười ba tuổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!