Tới tháng thứ hai, cô theo kế hoạch đi du lịch bụi đến vùng Đông Bắc Hoa Hạ và lao mình lên dãy núi Đại Hưng An đến hôm nay mới quay lại.
“Du lịch bụi có niềm vui của du lịch bụi, chưa kể, nếu tôi không đi chuyến du lịch kinh phí thấp này thì sao có thể sớm quen biết với Trần Tĩnh.”
Vừa nói, Tô Diệu Y vừa mỉm cười với cô gái ngồi ở ghế sau.
Cô gái có chiều cao hơn một mét bảy, và cũng có mái tóc dài nhưng được buộc thành đuôi ngựa. Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, đôi mắt to đen láy, trong veo và săn chắc như hoa mận.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh trắng và một chiếc quần jean bó sát, cả áo sơ mi và quần jean đều rất cũ kỹ. Đặc biệt là chiếc quần jean đã được giặt phai màu chuyển sang màu trắng ở hông và đầu dối.
Hương thơm của hoa mận đến từ cái lạnh buốt giá.
Cô xuất thân từ nông thôn, nhưng khi đến nơi phồn hoa nhộn nhịp như Hoa Đông, khi nhìn thấy những tòa nhà cao tầng và phụ nữ thành thị ăn mặc rực rỡ, cô không cảm thấy bản thân thấp kém, cũng không rụt rè tự ti như những đứa trẻ nông thôn bình thường.
Cô cũng không bị choáng ngợp bởi thế giới thịnh vượng trước mắt mà chỉ cẩn thận nghiêm túc ghi nhớ từng địa danh
nổi tiếng, xem kỹ từng cái biển báo trên đường.
Hơn nữa, sau khi nghe được gia cảnh của Tô Diệu Y, cô cũng không có biểu hiện gì bất thường mà rất bình tĩnh.
Lúc này, nghe thấy lời nói của Tô Diệu Y, Trần Tĩnh cười nhẹ, không nói gì.
“Hừ, cậu còn dám nói nữa, nếu không có Trần Tĩnh thì có lẽ cậu đã bị bọn cướp cưỡng hiếp rồi giết chết. Sau đó bị vứt ở nơi hoang vu rồi.” Trương Tân Hiên hừ hừ nói.
Tô Diệu Y không phản bác được.
Bởi vì, Trương Tân Hiên nói đều là sự thật!
Tô Diệu Y và Trần Tĩnh gặp nhau trên một chiếc xe buýt nhỏ.
Chiếc xe buýt nhỏ khởi hành từ một ngôi làng ở dãy núi Đại Hưng An và hướng về phía nội thành, nhưng trên đường đụng phải bọn cướp.
Lúc đó, đối mặt với hai tên cướp cầm dao, tất cả những người trên xe đều không dám chống cự, hầu hết đều run lên vì
sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Mặc dù Tô Diệu Y không khoa trương như vậy nhưng lúc đó cô cũng rất căng thẳng.
Chỉ có một ngoại lệ.
Trần Tĩnh!
Tô Diệu Y nhớ rõ ràng lúc đó cô không nhìn thấy trên mặt Trần Tĩnh có một chút khẩn trương nào mà chỉ thấy ánh mắt của Trần Tĩnh không ngừng di chuyển trên người hai tên cướp.
Sau đó, khi một tên cướp muốn kéo Tô Diệu Y ra khỏi xe, Trần Tĩnh bất ngờ ra tay khống chế hai tên cướp, cứu cô và giúp cho toàn bộ hành khách tránh được cảnh mất tài sản.
“Trần Tĩnh, cậu suy nghĩ lại lần nữa đi, sống cùng tôi và Diệu Y trong khu nhà của trường, đừng ở ký túc xá mài” Trương Tân Hiên thuyết phục, cô là người thích náo nhiệt, lại đang có ấn tượng rất tốt về Trần Tĩnh.
“Không, tôi sẽ ở ký túc xá.”
Trần Tĩnh lắc đầu từ chối, Tô Diệu Y và Trương Tân Hiên đã mời cô một lần, đây là lần thứ hai, nhưng cô vẫn không bị lay chuyển, kiên trì lựa chọn của mình
“Được rồi, cậu đến chỗ tôi cất đồ đạc trước, tắm rửa rồi chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó. Đợi báo danh xong cậu có thể chuyển về ký túc xá.” Tô Diệu Y không tiếp tục thuyết phục nữa.
Bởi vì, qua vài ngày tiếp xúc, cô có thể nhìn ra Trần Tĩnh là một người cực kỳ quyết đoán và có nguyên tắc.
Một người như vậy, một khi đã đưa ra quyết định, thường sẽ không thay đổi.
“Được” Trần Tĩnh gật đầu, đồng ý với sự sắp xếp của Tô Diệu Y.
Ngay sau đó, chiếc Maybach trị giá hơn 10 triệu tệ đã đến cổng khu nhà của trường và bị nhân viên bảo vệ chặn lại.
Vốn dĩ theo quy định trong khu nhà của trường, xe ô tô bên ngoài không được phép đi vào, nhưng sau khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy Tô Diệu Y ngồi trong xe thì liền để họ đi vào.
Tô Diệu Y học cấp 3 tại trường cấp 3 trực thuộc Trường đại học Hoa Đông cách đây không xa và đang sống ở đây,
nhân viên bảo vệ đã sớm nhớ kỹ con gái hiệu trưởng.
“Anh A Lang, giúp Trần Tĩnh xách hành lý nha.”
Xe chạy vào sân khu nhà trong trường và dừng trước cửa nhà số 1, tòa nhà 1. Trương Tân Hiên xuống xe và nói với vệ sĩ.
“Không sao đâu, tôi có thể tự mang.”
Trần Tĩnh vừa nói vừa dùng một tay nhấc cái túi da rắn căng phồng ra khỏi cốp xe, thoạt nhìn không có gì khó khăn.
“Trần Tĩnh, cậu thật đúng là cô nàng mạnh mẽ!”
Trương Tân Hiên giơ ngón tay cái lên với Trần Tĩnh, sau đó bảo vệ sĩ đợi trong xe.
Tiếp theo đó ba người phụ nữ bước vào sân và đi tới cửa, Tô Diệu Y lấy chìa khóa trong ba lô ra, mở cửa.
CạchI
Với một tiếng động nhẹ, cánh cửa mở ra và ba người phụ nữ bước vào phòng.
“Có người trở về?”