“Cậu có chỗ ở ở Hoa Đông không?” Tô Văn lại hỏi.
“Không, tối qua tôi ở khách sạn” Tần Xuyên lắc đầu.
“Như vậy đi, tôi có nhà ở trong khuôn viên trường học, về sau cậu ở đó”
Nghe lời Tân Xuyên nói, Tô Văn bảo: “Thằng nhóc cậu không cần phải từ chối, đừng có khách khí với tôi, nếu không đừng gọi tôi là chú.”
“Vậy thì xin ngoan ngoãn nghe lời vậy.” Tân Xuyên dở khóc dở cười.
“Tiểu Xuyên, hôm nay là ngày khai giảng, tôi phải tới trường để họp.”
Nghe vậy, Tô Văn vui vẻ mỉm cười, sau đó nhìn đồng hồ nói: “Vậy đi, cậu cùng tới trường với tôi, tôi đến văn phòng đưa chìa khóa nhà cho cậu, nhân tiện sắp xếp hồ sơ, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
“Tôi sẽ tự đi taxi” Tân Xuyên cự tuyệt lòng tốt của Tô Văn. Một mặt, anh biết Tô Văn là người rất ngay thẳng, có danh tiếng rất tốt trong ngành giáo dục. Vì vậy anh không muốn có chỉ tiết nhỏ nào làm ảnh hưởng đến Tô Văn.
Mặt khác, lần này anh đến Đại học Hoa Đông làm nhân viên bảo vệ chính là để bảo vệ em gái Trần Tĩnh của Trần Mạnh. Đồng thời thông qua việc bảo vệ Trần Tĩnh tìm ra kẻ đứng sau chuyện lần trước tấn công Đội tác chiến đặc biệt Long Nha.
“Được rồi, vậy tùy cậu, nhưng tối nay phải cùng nhau ăn cơm”
Tô Văn đồng ý, sau đó đặt tách trà xuống, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Mười phút sau, Tô Văn rời khỏi Tô Nguyên trước bằng chiếc Audi A6L, còn Tân Xuyên một mình đi bộ một đoạn mới bắt taxi đi đến Đại học Hoa Đông.
Cùng là trường đại học nổi tiếng ở Hoa Đông, nhưng Đại học Hoa Đông không có bề dày lịch sử như Đại học Phúc Đán. Cổng trường cũng không phải là kiến trúc cổ xưa mà tràn ngập hương vị hiện đại.
Khi Tân Xuyên đến đại học Hoa Đông, cổng trường đã đông nghẹt người, có sinh viên nghèo mang túi lớn túi nhỏ đến báo danh, cũng có con cái nhà giàu lái xe limousine đến báo danh.
Nhìn cánh cổng đại học hùng vĩ và những sinh viên tràn đầy sức sống, Tân Xuyên không khỏi dừng lại, có chút thất thần.
Ngày xa xưa, anh cũng mong chờ cuộc sống đại học và tưởng tượng mình sẽ trải qua bốn năm đại học như thế nào, thậm chí còn thảo luận với bạn bè trong khu nhà về cách phát huy tỉnh thần đoàn kết dân tộc!
Năm đó, anh mười sáu tuổi. Năm đó, anh nổi loạn và tùy hứng.
Năm đó, anh đánh gãy chân một người, khiến sự việc leo thang, suýt chút nữa khiến hai gia tộc xung đột.
Sự việc kia gây ra oanh động, nhưng ông già nhà họ Tân cưng chiều anh không hề đánh đập, mắng mỏ hay thậm chí là trách móc anh mà chỉ tống anh vào quân đội.
Thời gian như nước chảy, chớp mắt đã tám năm trôi qua, người không còn là người đó, vật cũng không còn vật đó nữa.
“Này, anh làm gì ở đây?”
Không biết qua bao lâu, khi Tân Xuyên còn đang đắm chìm trong hồi ức miên mang thì một giọng nói dữ tợn vang lên. Một nhân viên mặc đồng phục bảo vệ tay cầm dùi cui điện nhìn chăm chằm Tần Xuyên với vẻ mặt không tốt.
Ngày khai giảng và các ngày lễ hàng năm là thời điểm khẩn trương nhất đối với nhân viên bảo vệ. Một phần là do có quá nhiều học sinh và phụ huynh, trước cổng trường rất dễ xảy ra tai nạn giao thông. Quan trọng hơn là kẻ trộm thường lợi dụng thời điểm này trà trộn vào đội ngũ học sinh để ăn cắp.
Hai năm trước, một đứa trẻ ở nông thôn đã bị lấy cắp tiền học phí mà cha mẹ tiết kiệm từng đồng từ việc trồng trọt và bán rau ngay tại cổng Đại học Hoa Đông. Chịu không nổi đả kích, đứa bé này đã nhảy lầu kết thúc sinh mệnh tuổi trẻ của mình.
Vụ việc đó đã gây chấn động lớn ở Hoa Đông và thậm chí trên cả nước.
Vì vụ việc này, bộ công an và ngành giáo dục đã cùng nhau phát động chiến dịch đặc biệt nhằm phòng chống tội phạm trộm cắp.
Kể từ đó, các trường cao đẳng, đại học trên cả nước đã thực hiện nghiêm túc công tác an toàn trong thời gian khai giảng năm học.
Lúc này Tân Xuyên bị bảo vệ coi là đối tượng tình nghi - một tên trộm!
Đầu tiên, Tân Xuyên thoạt nhìn không giống học sinh, cũng không giống phụ huynh học sinh.
Quan trọng hơn là, ánh mắt Tân Xuyên không ngừng đảo quanh, tạo cho người ta cảm giác anh đang tìm kiếm mục tiêu.
“Xin chào, tôi đến đây để nhận việc.”
Tiếng hỏi của nhân viên bảo vệ vang lên bên tai, Tân Xuyên hồi phục tinh thần, mỉm cười nói.
“Nhận việc?” Nhân viên bảo vệ nhìn Tân Xuyên từ đầu đến chân: “Anh ứng tuyển vào vị trí nào?”
“Giống như cậu, bảo vệ.” Tân Xuyên trả lời. “Nhân viên bảo vệ?”
Nghe vậy, nhân viên bảo vệ nhướng mày, lắc lắc chiếc dùi cui điện trong tay:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!