“Vậy thì cậu sai rồi, mẹ cậu và bà nhà tôi luôn bàn nhau muốn cậu và Diệu Y ở bên nhau, nhưng hôn sự của cậu được ông lão nhà cậu quyết định từ sớm, bà ấy cũng không dám nói gì.”
Tô Văn nói tiếp: “Nếu đúng như cậu nói, cậu và cô gái nhà họ Lý kia không thành, vậy vừa vặn để hai nhà chúng ta thành sui gia, thân càng thêm thân”
“Chú Tô, chú cứ như vậy bán Diệu Y đi à?”
Tân Xuyên cười khổ, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh cô bé mặc bộ sườn xám họa tiết tranh thủy mặc, chân đi đôi giày da nhỏ màu đen.
“Không dám, không dám, trong nhà này ta có địa vị thấp nhất, không dám quyết định thay hai mẹ con nó.”
Tô Văn cười nói, trên mặt mang theo vẻ đùa giỡn.
Bởi vì ông biết rất rõ hôn ước giữa Tần Xuyên và cô gái nhà họ Lý là do thế hệ cũ đặt ra trong hoàn cảnh đặc biệt, liên lụy đến quá nhiều chuyện, không thể tùy tiện hủy bỏ.
Dưới tình huống như vậy, cho dù Tân Xuyên là một kẻ không lên được mặt bàn, còn cô gái nhà họ Lý cao quý như nữ hoàng thì hai người cũng phải hoàn thành hôn ước này.
Nhưng đồng thời, ông cũng mơ hồ cảm nhận được rằng dù là Tân Xuyên hay là cô gái nhà họ Lý đã lộ ra năng lực trên thương trường kia đều khác với những đứa trẻ khác. Hai người họ sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện được áp đặt sẵn!
Điều đó có nghĩa là nếu hai người thực sự không thể về chung một nhà vào cùng một cửa, họ thực sự có thể tách ral
“Chú Tô, lần này cháu đến làm phiền là vì có việc cần chú giúp đỡ.” Chào hỏi xong, Tân Xuyên nhấp một ngụm trà, giải thích ý đồ tới đây của mình.
“Ồ? Cậu cần tôi giúp chuyện gì? “
Tô Văn có chút khó hiểu, ông thấy Tân Xuyên mà muốn làm gì thì cũng không cần tìm tới ông để xin giúp đỡ.
“Tôi muốn xin làm nhân viên bảo vệ tại trường đại học Hoa Đông” Tân Xuyên nói thẳng vào vấn đề.
“Cậu... Cậu mới nói gì?”
Khi Tô Văn nghe thấy lời này, không khỏi sững sờ, thậm chí còn nghỉ ngờ tai mình có vấn đề.
“Tôi biết chú là người ngay thẳng, rất chán ghét mấy chuyện đường ngang ngõ tắt. Tôi cũng không phải đang muốn đi cửa sau, chỉ là muốn tìm chú hỏi một chút về thủ tục, với năng lực của tôi hoàn toàn đủ khả năng đảm nhận công việc này." Tân Xuyên thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói.
“Nhập ngũ tám năm, vì yêu cầu công việc mà không thể về thăm nhà, với hồ sơ này sao còn cần phải đi cửa sau chỉ để nhận việc bảo vệ? Quả thực là nhân tài không được trọng dụng!”
Tô Văn cười khổ, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt đã sớm mất đi vẻ trẻ con và tà khí của Tân Xuyên, nghiêm nghị nói:
“Lát nữa tôi sẽ cho người sắp xếp chuyện này.”
“Cảm ơn chú Tôi”
Tân Xuyên đứng dậy cúi đầu cảm ơn.
“Tiểu Xuyên, đừng khách khí như vậy.”
Tô Văn khẽ thở dài, trong lòng biết rõ nhất định phải có nguyên nhân gì khiến Tân Xuyên lựa chọn khom lưng đến đại
học Hoa Đông làm bảo vệ.
Nhưng nếu Tần Xuyên không nói cho ông biết, ông cũng sẽ không chủ động hỏi.
“Nhân tiện, Tiểu Xuyên, cậu đến Hoa Đông khi nào?” Tô Văn cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm, lại hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!