Nhìn bóng lưng Tần Xuyên rời đi, vẻ mặt của Hoàng Gia Vệ và những người khác vô cùng đặc sắc.
Bọn họ ít nhiều gì cũng có tiếng trong giới cậu ấm cô chiêu ở Hoa Đông này. Trước đây đều là họ ngạo mạn giãm đạp người khác, chuyện bị người khác giãm đạp mà lại không dám hó hé tiếng nào như hôm nay quả thật là lần đầu tiên.
Ngay cả bọn họ cũng như vậy, huống chỉ là Lương Bác?
Dưới ánh đèn, Lương Bác siết chặt nắm đấm, cơ mặt vặn vẹo, dáng vẻ như sắp giết người tới nơi.
“Chết tiệt, tên khốn này quá kiêu ngạo!”
Khi Tân Xuyên bước ra khỏi Slow Bar, Hoàng Gia Vệ là người lên tiếng trước, giọng điệu đầy tức giận và không cam lòng.
“Nhất định phải lấy lại mặt mũi!” “Lương Thiếu, chúng ta nên làm sao đây?”
Những người khác nhao nhao phụ họa, tất cả đều cảm thấy quá nhục nhã và mất mặt!
“Chúng ta là đồ sứ, hắn chỉ là một viên gạch, không cần trực tiếp va chạm, nếu không người chịu thiệt sẽ là chúng ta.”
Lương Bác nhịn đau đứng lên, sau đó tận lực đè nén lửa giận trong lòng, điều chỉnh cảm xúc, cố gắng làm cho giọng điệu có vẻ bình tĩnh:
“Nhưng chuyện này đương nhiên sẽ không cho qua dễ dàng như vậy. Tôi sẽ để hắn đến Hoa Đông thì đứng thẳng, rời Hoa Đông thì nằm cáng!”
Nói xong, Lương Bác dẫn đầu đi về phía cửa.
Hiển nhiên, hắn cũng biết vừa rồi bị Tân Xuyên làm nhục ở nơi công cộng mà hắn thậm chí còn không dám ho he gì, giờ phút này hắn chỉ cần nói một chút là được, nếu nói nhiêu hơn chính là làm nhục mình!
Thấy vậy, Hoàng Gia Vệ và những người khác im lặng đi theo, thức thời không nói gì thêm.
“Lương thiếu, sự tình đã giải quyết xong chưa?”
Trong đại sảnh tầng một, Vương Húc đang ngồi trên sô pha hút thuốc, thấy nhóm người Lương Bác đi tới, ông dập tàn thuốc đứng dậy hỏi.
“Quản lý Vương: “ân tình” của ông tôi sẽ nhớ kỹ!”
Lương Bác lạnh lùng liếc nhìn Vương Húc, sau đó không nói lời vô nghĩa nữa, rời đi cùng Hoàng Gia Vệ và những người khác.
“Ha..”
Nhìn đám người Lương Bác rời đi, Vương Húc cười khẩy hai tiếng, không để tâm lời nói cay nghiệt của Lương Bác.
Mặc dù bối cảnh gia đình Lương Bác có chút không tầm thường, danh tiếng ở Hoa Đông cũng không nhỏ, nhưng ông kiếm cơm từ Trương Cố chứ không phải từ Lương Bác.
Vậy nên ông giúp Lương Bác là ân tình, còn không giúp cũng là bình thường.
Huống chỉ Trương Cố còn rõ ràng bảo ông tránh xa chuyện này.
“Vào trong hỏi xem vừa rồi xảy ra chuyện gì."
Sau khi bọn Lương Bác bước ra khỏi đại sảnh, Vương Húc lại châm một điếu Hoàng Hạc Lâu 1916, ra lệnh cho một người khác.
“Vâng, anh Húc!”
Người này cung kính nhận lệnh, bước nhanh vào Slow Bar, hai phút sau quay lại nói cho Vương Húc biết chuyện gì đã xảy ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!