Đế gia có một nữ cô nhi, người trong thiên hạ đều biết.
Nhưng không ai biết nữ cô nhi này không phải Đế Thừa Ân bị giam ở Thái Sơn mười năm, mà là Thượng tướng quân Nhậm An Lạc vác cờ lớn thổ phỉ một đường rêu rao từ Tấn Nam vào kinh, trong một năm ngắn ngủi đã vào Nội các.
Nhậm An Lạc là Đế Tử Nguyên, cảm thấy bất ngờ, nhưng lại hợp tình hợp lý, mười chữ này đã đủ.
Nữ nhi Đế gia, phải là như vậy, cũng nên là như vậy.
Nàng mạnh mẽ lên án đương kim Thánh thượng trước điện Nhân Đức, lời lẽ dũng cảm đòi lại oan khuất và trong sạch cho một trăm ba mươi hai mạng người Đế gia và tám mươi ngàn tướng sĩ, khiến dân chúng càng thêm thán phục đối với nữ cô nhi phong thái cứng cỏi, nhân từ dũng cảm còn sót lại của Đế gia.
Không phải ai cũng có thể như Đế Tử Nguyên, sau mười năm cả nhà diệt vong, còn có thể ngoan cường, tự mình rửa sạch ân oán, quật khởi gia tộc lần nữa như vậy.
Trải qua chuyện này, trong mắt vạn dân, Tĩnh An Hầu mười năm sau, tuy là nữ tử, nhưng không thua bất kỳ nam tử nào trên thế gian!
Nhưng đồng thời, cũng không ai đoán được trong lần đấu tranh này giữa hoàng thất và Đế gia, không chỉ bùng nổ với triều thần trên điện, chuyện xảy ra trước điện Nhân Đức đã lan truyền đến tai vạn dân thiên hạ với tốc độ không thể tưởng tượng được. Chỉ ba ngày ngắn ngủi, thanh thế dư luận to lớn cuốn lên, khiến người ta bất ngờ không kịp phòng bị.
Nói cách khác, mười năm sau không ai nghĩ đến Đế gia còn có ảnh hưởng mạnh mẽ như thế, chỉ có như vậy mới có người thật sự nhìn ra sự tồn tại của gia tộc từng sánh vai với hoàng thất này là như thế nào.
Hai mươi năm trước nhường lại thiên hạ, mười lăm năm trước bình định loạn chư hầu, vốn nên là gia tộc được tôn sùng trên thiên hạ, lại vì có người mưu hại mà bị hoàng gia xử sai, cuối cùng rơi vào kết quả cả nhà bị trảm, chịu đủ tiếng xấu. Chỉ cần còn là con dân Đại Tĩnh, chỉ cần trong lòng còn một chút cảm ân với Đế gia, sẽ không thể chấp nhận sự thật thê thảm mà hoang đường như vậy.
Thần dân đời thứ nhất khi Đại Tĩnh lập quốc vẫn còn đó, họ còn nhớ mười năm trước Đế gia đã vinh quang thế nào. Nắm quyền ở Tấn Nam, mười ngàn hùng binh, gia tộc cường thịnh ...... nhưng bây giờ thì sao? Huyết mạch suy tàn, phủ trạch cũ đổ nát, người trong gia tộc chết oan ...... gia tộc Đế thị như vậy, ai có thể nhẫn tâm?
Huống chi, người làm ra chuyện tày trời như vậy còn là đương triều Thái hậu, mẫu thân của Thiên tử! Tội nghiệt như vậy thật khiến người khác căm phẫn!
Ngày hôm sau khi chân tướng được phơi bày, tuy Trung Nghĩa Hầu bị chém đầu, tịch thu nhà cửa, nhưng sĩ tử kinh thành vẫn cùng nhau mặc áo tang, tụ tập trước cổng Trùng Dương, khấu đầu xin tra hỏi hành vi ác độc của Thái hậu, khuyên can vua Gia Ninh nghiêm phạt mẫu thân, trả công đạo cho Đế gia, trong sạch cho thiên hạ.
Thiên tử vào thái miếu tự phạt ba ngày, dân chúng đều biết, nhưng tội lỗi Thái hậu quá nặng, ngay cả ba ngày bọn họ cũng không chờ được. Trong Cấm vệ quân cũng không thiếu binh sĩ nhiệt huyết cương nghị, nhưng bọn họ nhận hoàng mệnh, nhìn những sĩ tử lòng đầy căm phẫn này, chỉ có thể lẳng lặng đứng ngoài cửa cung.
Không chỉ có sĩ tử gần thành trì tràn vào kinh, ngày càng nhiều người người quỳ trước cổng Trùng Dương. Sĩ tử, dân thường, thương nhân, tiểu thương ...... đến cuối cùng, chỉ còn lại khung cảnh đồ tang.
Chưa từng có án chìm hay oan khuất một phủ nào có thể khiến dân chúng Đại Tĩnh đồng lòng đến vậy, Đế gia là ngoại lệ, cũng là ngoại lệ duy nhất.
Phủ trạch cũ Đế gia mười năm không có người ở, cũ kĩ đổ nát, chưa được tu sửa. Tuy Đế Tử Nguyên thừa kế tước vị Đế gia trên điện Nhân Đức, nhưng vẫn chưa chuyển vào phủ Tĩnh An Hầu.
Lúc này, nàng đứng bên cửa sổ thư phòng Nhậm phủ, nghe Uyển Cầm nhỏ giọng bẩm báo "Tiểu thư, công chúa An Ninh đến Tông Nhân phủ, Bệ hạ vẫn còn ở thái miếu, mấy ngày nay đều là Thái tử điện hạ thay mặt Bệ hạ."
Đế Tử Nguyên gật đầu, trong mắt không chút gợn sóng. Uyển Cầm nhìn nàng, thở phào một cái mới nói "Trong điện Từ An không có động tĩnh, chỉ là ...... dân chúng tụ tập bên ngoài cổng Trùng Dương ngày càng nhiều, tiếp tục như vậy sẽ xảy ra hỗn loạn, hay là tiểu thư người đi trấn an một chút?"
Đế Tử Nguyên lắc đầu "Chuyện Đế gia ta đã làm hết rồi, nếu còn can thiệp, ngược lại không ổn. Yên tâm, vua Gia Ninh sẽ không để dân chúng thoát khỏi khống chế của ông ta, cục diện hiện nay là ông ta muốn thấy, nếu không sao ông ta có thể kéo dài kỳ hạn tới ba ngày."
"Ý của tiểu thư là ......" Uyển Cầm nhướng đôi mày thanh tú.
"Chuyện Đế gia đã được sự ủng hộ của triều thần dân chúng, ngược lại là hoàng gia chỉ còn lại tiếng thảo phạt khinh thường, muốn trấn an dân chúng không phải chuyện dễ dàng, trừ phi ......" Đế Tử Nguyên dừng một chút "Đương kim Thánh thượng là người thông minh, đã nghĩ xong cách giải vây cho hoàng thất. Ngươi cứ chờ xem, mai là ngày thứ ba, chuyện Đế gia sẽ chính thức lắng xuống." Đế Tử Nguyên nhìn về phía hoàng thành, ánh mắt thản nhiên thâm trầm.
Sáng sớm ngày thứ ba, cửa cung phía Tây Nam hoàng thành bị mở ra, một đội thị vệ cẩn thận bảo vệ một chiếc xe ngựa hoàng gia vội vàng ra khỏi cấm cung, hướng ra ngoài thành.
Trong xe ngựa, Tôn ma ma mặt đầy lo lắng, nhìn Thái hậu nhắm mắt nghỉ ngơi, muốn nói lại thôi.
"Ngươi muốn nói gì thì nói đi. Nếu muốn cầu ân điển, nhân lúc này nói sớm đi, ai gia còn có thể tính toán cho ngươi đôi chút, nói muộn rồi, ai gia cũng không giúp được." Thái hậu mở mắt, liếc nhìn Tôn ma ma một cái.
Chỉ mới ba ngày, mái tóc đen nhánh của Thái hậu đã bạc đi rất nhiều, thần thái suy sụp, ánh mắt càng không còn uy nghi, hoàn toàn không còn sức sống.
Nhìn Thái hậu như vậy, Tôn ma ma buồn bã, quỳ bên chân Thái hậu, nhỏ giọng khóc nức nở "Tiểu thư, nô tỳ mười tuổi đã đi theo tiểu thư, đã năm mươi năm rồi, nô tỳ không cầu ân điển gì cả. Nô tỳ chỉ thấy khó chịu thôi, tiểu thư người nhịn cả một đời, không dễ gì mới khổ tận cam lai, lại ... lại ..."
Nghe Tôn ma ma gọi bà bằng xưng hô khi chưa xuất giá, Thái hậu dừng một chút, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị dịu đi, chuyển mắt "Hoài Hương, đừng quỳ, ngồi đi, ngươi lớn tuổi rồi, giống ai gia, không chịu nổi dày vò."
Tôn ma ma bò dậy, lại gần Thái hậu, nhìn kĩ nếp nhăn dày đặc rõ ràng trên mặt bà, giọng nghẹn ngào "Tiểu thư, chuyện đã đến nước này, người cần gì phải đi gặp nàng, nếu không phải người kia, tiểu thư sẽ không đi đến bước đường hôm nay."
Thái hậu trầm mặc một lúc, vén rèm xe ngựa.
"Ta có mấy lời, muốn hỏi nàng một chút, nếu không, ai gia có chết cũng sẽ không yên."
Ngoài cửa sổ, con đường núi phủ đầy băng tuyết, núi Phù Lăng mờ ảo hiện ra. Giọng nói lãnh đạm của Thái hậu kèm theo tiếng bánh xe tan biến trong gió, nghe thấy tiếng đau xót của Tôn ma ma, liên tục thở dài.
Tôn gia là thế gia thư hương trăm năm, ba mươi năm trước danh chấn Trung Nguyên, trong cao môn quý phiệt nếu có nhi nữ Tôn gia làm dâu thì càng thêm hưng thịnh. Lúc tiểu thư nàng được mười lăm tuổi đã tài danh vang dội, vinh quang đức hạnh, thông tuệ nhã nhặn, anh hào thiên hạ cầu thân vô cùng nhiều. Nào biết tiểu thư chọn tới chọn lui, lại chọn Hàn Tử An ngày sau là quân vương khai quốc.
Hôn sự này là Hàn gia lão gia chủ quyết định, lúc hôn sự được định, Tiên đế đang chinh chiến ở phương Bắc, ba năm sau Tiên đế trở về tổ trạch mới hoàn thành hôn sự, lúc tiểu thư nhà nàng vào cửa đã mười tám tuổi, coi như là cô nương lỡ thì rồi. Tiên đế nghiêm nghị, lại quen lăn lộn trong đống người chết trên sa trường, ngày thường uy nghiêm lãnh khốc, tiểu thư vào cửa một tháng, cũng không dám nói với Tiên đế một câu nào. Mãi đến khi Tiên đế mặc giáp trở lại chiến trường, tiểu thư mới thu hết can đảm tiễn ra cửa, lộ vẻ không đành. Lúc ấy nàng vẫn còn là tiểu cô nương, tuy không hiểu lắm nhưng cũng biết, tiểu thư động lòng rồi.
Nhưng Tiên đế ...... nàng vẫn luôn nhìn rõ, từ đầu tới cuối chỉ là một cuộc hôn sự theo lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, chỉ có sự kính trọng đích thê với tiểu thư, không hề yêu mến.
Nàng hiểu rõ, tiểu thư là người thông tuệ như vậy, tất nhiên cũng hiểu được.
Nhưng có quan hệ gì chứ, tiểu thư nhà nàng đã là dâu trưởng của Hàn gia, đời này dù Tiên đế có cưới thêm bao nhiêu nữ tử vào cửa, cũng chẳng lung lay được địa vị của tiểu thư nhà nàng trong lòng Tiên đế.
Khi đó, Đế gia chủ còn nhỏ tuổi, vẫn chưa danh chấn thiên hạ.
Tiểu thư nhà nàng cũng không biết trên đời này sẽ có nữ tử như Đế Thịnh Thiên, tuy không mê hoặc, cũng không quyến rũ, lại có thể khiến người đời tôn sùng, như vạn dân tôn sùng với Tiên đế.
Nhưng ai có thể đoán trước số mệnh, tiểu thư nhà nàng không nhìn thấy tương lai ngày sau, cho nên cam lòng tận tụy chăm sóc Tiên đế, phụng dưỡng phụ mẫu, lúc đó có ai không than một tiếng Hàn gia thật có phúc, cưới được nàng dâu tốt hiền lành hiểu lễ nghĩa.
Ngày mùa thu năm đó Tiên đế trở về chiến trường, tiểu thư sinh hạ đích tử, vui mừng khôn xiết, càng được lão thái gia lão phu nhân yêu chiều. Đáng tiếc cũng là bắt đầu từ năm ấy, cục diện thiên hạ càng thêm hỗn loạn, các gia tộc phương Bắc giao tranh, chiến loạn liên miên, mãi đến mấy năm sau Tiên đế dẫn quân trở về tổ trạch, mới nhìn thấy đích tử đã lớn.
Lúc đó Bệ hạ đã năm tuổi, là tiểu thư một tay nuôi lớn, đã đọc được mấy quyển sách, có thể viết chữ nhìn đẹp mắt. Tiên đế vui mừng, càng thêm kính trọng tiểu thư, nhưng ...... vẫn chỉ là kính trọng.
Dù là như vậy, tiểu thư cũng thỏa mãn, uy danh của Tiên đế ngày càng lớn, lãnh thổ của Hàn gia ngày càng rộng, tiểu thiếu gia cũng theo Tiên đế ra sa trường. Cho đến một ngày, Hàn gia cuối cùng trở thành bá chủ phương Bắc. Năm đó, tiểu thư đã gả vào Hàn gia được mười tám năm, mà số lần Tiên đế về nhà, sợ là có thể đếm bằng một bàn tay.
Chuyện sau đó, người trong thiên hạ đều biết, gia chủ Đế gia là Đế Thịnh Thiên ở Tấn Nam nhường thiên hạ, Hàn gia trở thành chủ thiên hạ, thành lập vương triều Đại Tĩnh.
Ngày tin tức truyền tới, tiểu thư mừng rơi nước mắt trong phủ, mọi người đều nghĩ tiểu thư khóc là vì được làm Hoàng hậu, chỉ có nàng biết, tiểu thư đang vui mừng vì cuối cùng đã chờ đợi được, cuối cùng Tiên đế có thể cởi chiến bào, bình an về nhà.
Khi đó, tiểu thư rất cảm kích Đế Thịnh Thiên nhường thiên hạ, dù người trong thiên hạ đều ca tụng giao tình tâm đầu ý hợp của nàng và Tiên đế, giảm đi hào quang Hoàng hậu tương lai của tiểu thư.
Sau đó, cả gia tộc Hàn thị chuyển vào hoàng thành, tiểu thư vào ở cung Trữ Tú, trở thành Hoàng hậu khai quốc, tiểu thiếu gia trở thành Trung Vương, lúc đó tiểu thư không biết vì sao thiếu gia là đích tử, lại không được phong làm Thái tử, chỉ được một vương vị.
Mãi đến khi triều đình lập được một năm, lúc vạn dân chú ý đến Đế gia trong kinh, tiểu thư mới hiểu được tất cả.
Nghe nói, trên điện Kim Loan, Tiên đế cho Đế Thịnh Thiên quyền thấy hoàng tộc không cần quỳ. Nghe nói, Đế Thịnh Thiên chỉ điểm giang sơn trong Nội các, khiến văn võ cả triều tấm tắc khen ngợi. Nghe nói phủ Đế gia trong kinh chiếm cả con phố, không thua gì hoàng cung. Nghe nói, Tiên đế hết mực yêu thích Tĩnh An Hầu, thậm chí có ý lập làm hoàng trữ.
Quá nhiều lời đồn đãi, đến cuối cùng, tiểu thư không thể ngồi yên được nữa, lần đầu tiên trong đời không để ý thân phận đứng sau hậu đường chờ điện Kim Loan bãi triều, gặp Đế gia chủ danh tiếng truyền khắp thiên hạ.
Tiểu thư nhất định là hối hận, rất nhiều năm sau, Tôn ma ma đều nghĩ như vậy, nếu cả đời này không gặp Đế Thịnh Thiên, tiểu thư có lẽ sẽ sống một đời an ổn ở hậu cung, cũng sẽ không có những rắc rối của năm tháng sau này.
Ngày đó trong triều, nàng và tiểu thư gặp được Đế gia chủ.
Không giống những cô nương mê hoặc quyến rũ khác, cũng không phải nhân vật lạnh lùng tựa thần tiên, nhưng lại có thể khiến nữ tử trong thiên hạ tự cảm thấy xấu hổ.
Phóng khoáng tùy ý, chỉ điểm giang sơn ...... hào khí lẫm liệt, coi vạn vật là vô nghĩa ...... nam tử trên đời còn không sánh kịp, huống chi là nữ tử?
Nàng cứ thế sánh vai cùng Tiên đế trên điện Kim Loan, trời sinh xứng đôi vừa lứa.
Lúc Tiên đế nhìn Đế Thịnh Thiên, trong ánh mắt hiện lên yêu thích dung túng mà nàng cũng chưa từng nhìn thấy.
Trong phút chốc, nàng quay đầu nhìn thấy sợ hãi bất an trong mắt tiểu thư, sợ hãi cho bản thân, cũng sợ hãi cho Trung Vương.
Cho nên sau đó, tiểu thư đã làm một việc mà cả đời nàng chưa từng nghĩ tới, đó là dùng danh phận Hoàng hậu đi gặp Đế gia chủ.
"Tôn ma ma, xe ngựa không lên được bậc thềm đá, sợ là phải đổi sang kiệu." xe ngựa dừng lại, giọng thị vệ ngoài xe vang lên.
Tôn ma ma chợt hoàn hồn, nhìn Thái hậu, nhỏ giọng bẩm "Thái hậu, phải đổi sang kiệu mới có thể lên núi."
Thái hậu mở mắt, vén màn lên, im lặng hồi lâu, phất tay "Không cần, ai gia đi bộ lên núi."
"Thái hậu!" Tôn ma ma kêu lên.
Thái hậu không để ý đến Tôn ma ma, bước thẳng xuống xe ngựa, từng bước đi về phía đỉnh núi Phù Lăng.
Tôn ma ma vội đi theo sau lưng bà, thị vệ bên cạnh xe ngựa nhìn nhau, nhưng cũng không dám không theo, chỉ đành cẩn thận bảo vệ ở nơi cách đó không xa.
Đỉnh núi, Đế Thịnh Thiên một thân áo xanh, nhìn bóng đoàn người trên thềm đá mờ mịt, chợt ngẩng đầu, ánh mắt phút chốc ngẩn ngơ.
Năm đó làm thế nào nàng gặp được Hàn Tử An? Duyên phận này đến bây giờ rốt cuộc là đúng hay sai?
Đời này Đế Thịnh Thiên chưa từng nghĩ tới, nàng sẽ tự hỏi bản thân như vậy vào năm thứ mười bảy Hàn Tử An qua đời.