Tối hôm đó, Nhậm An Lạc bọc trong áo bông dày dặn do lão đại nương nhờ người gửi từ An Lạc trại vào kinh, nằm trên ghế nệm dưới hành lang đếm sao. Uyển Cầm lần đầu tiên bày cái bàn ở bên cạnh, cầm bút lông tỉ mỉ vẽ tranh, nàng ngồi thẳng người, cẩn thận phác họa bộ dáng lười nhác của Nhậm An Lạc. Uyển Thư bên cạnh buồn tẻ chán nản cắn hạt dưa, thỉnh thoảng ném lên trời vài hạt, chỉ thấy một bàn tay rất nhanh bắt lấy, sau đó trên mái nhà liền vang lên tiếng sột soạt.
Nhậm An Lạc cảm thấy hai người này ở chung rất hòa hợp, Uyển Thư cô nương này hoàn toàn dùng hết kỹ năng thuần dưỡng chó săn ở An Lạc trại năm đó.
Ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng bước chân, đều đều không vội vàng. Mọi người nhìn lên, thấy một nam tử bước trên hành lang, ai nấy đều lộ vẻ nhẹ nhõm. Uyển Thư càng khoa trương, trực tiếp bổ nhào về phía trước.
"Trường Thanh, cuối cùng ngươi cũng về rồi ......" từ trong khóe mắt Trường Thanh thoáng thấy một vật lỗ mãng đang xông tới, xụ mặt còn chưa kịp né, đã thấy Uyển Thư trong tư thế cứng đờ dừng cách hắn ba thước.
Trên hành lang nhất thời im lặng, sau đó tiếng hét không cam lòng của Uyển Thư đột ngột vang lên "Quy Tây, buông ta ra!"
Mọi người trầm mặc nhìn Quy Tây xách cổ áo Uyển Thư nhảy lên trên, trở lại nóc nhà. Sau đó ...... thì không còn tiếng gì nữa, cả quá trình nhanh đến mức không kịp một lần hít thở. Đồng loạt ngẩng đầu nhìn nóc nhà hồi lâu, cũng không thấy chút sóng gió gì, ba người nhìn nhau, có thể làm Uyển Thư ngoan ngoãn nghe lời, xem ra huynh đệ này không thể nhìn vẻ ngoài được nha!
Nhậm An Lạc cười cười, đứng dậy dùng bút trên bàn viết mấy chữ lên giấy, sau đó xé ra vo thành một cục ném lên nóc nhà "Thời gian vừa đúng, thay ta đi một chuyến."
"Thế nào rồi?" Nhậm An Lạc xoa xoa cái cổ cừng đờ, nhìn Trường Thanh đang đến gần hỏi.
"Tiểu thư, mấy tháng qua ta ngầm điều tra ở Tây Bắc, phần lớn tướng sĩ thành Thanh Nam năm đó đều đã tử trận sa trường, không còn người nào, ta nghe theo lời dặn của tiểu thư đi tìm phó tướng Trương Kiên của Trung Nghĩa Hầu, nửa tháng trước mới được một chút tin tức. Chỉ là vẫn muộn một bước, lúc ta đuổi tới, Trương Kiên đã bị người đưa đi, ta theo manh mối đuổi theo mười ngày, trên đường về kinh mới chặn được bọn họ, bây giờ người đó đã ở trong phủ, tiểu thư có muốn gặp không?"
Nhậm An Lạc nhướng mày "Có đả thương hộ vệ áp giải Trương lão tướng quân không?"
Trường Thanh lắc đầu "Những hộ vệ đó chỉ muốn tự bảo vệ mình, nên ta không hề nặng tay."
Uyển Cầm nghe vậy, đặt bút xuống, nhìn Nhậm An Lạc "Tiểu thư, những người này chắc không phải là Thái hậu phái đi."
Nhậm An Lạc gật đầu, vẻ mặt không có gì khác thường "Dẫn ông ta vào đây."
Một lúc sau, Trường Thanh dẫn một ông lão vào sân. Ông lão nhìn đã ngoài sáu mươi, người mặc áo gai, hàng mày kiên nghị, dáng người thẳng tắp, chỉ là sống ở Mạc Bắc đã lâu, khó tránh khỏi có chút cảm giác già nua trải gian nan vất vả, thêm tuổi đã lớn, đi lại cũng lảo đảo.
Ông dường như đã hiểu tại sao mình lại bị đưa tới đô thành phồn hoa này sau mười năm an hưởng yên bình, ông lão an tĩnh theo sau Trường Thanh, dừng trước mặt Nhậm An Lạc.
Ông biết nơi này là phủ đệ của tân tướng quân được tấn phong, chỉ là không rõ sao Nhậm An Lạc lại muốn cướp ông?
Nhậm An Lạc nhìn chằm chằm ông hồi lâu, cuối cùng đứng dậy, tới trước mặt Trương Kiên, từng câu từng chữ nói "Lão tướng quân, ta là Đế Tử Nguyên."
Ông lão đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút không thể tin nổi.
"Ta chỉ muốn biết chân tướng mười năm trước ở núi Thanh Nam."
Nghe thấy câu này, cả người Trương Kiên run rẩy, môi mấp máy, như muốn giơ tay nói gì đó. Nhưng cuối cùng ông chỉ cúi người thật sâu trước Đế Tử Nguyên, nước mắt lưng tròng "Đế tiểu thư, mạt tướng có lỗi với Đế gia, có lỗi với tám mươi ngàn tướng sĩ kia!"
Trong sân nhất thời im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở khàn khàn của ông lão, vô cùng thê lương. Đế Tử Nguyên nâng thân thể khom người của ông lão, mím môi nhìn vào màn đêm vô biên, vẻ mặt im lặng, từ từ nhắm mắt lại.
Nàng chưa từng cảm thấy rõ ràng như lúc này, trận chiến mai táng năm đó ở núi Thanh Nam ...... mười năm không thể ngủ an giấc không chỉ có dân chúng thành Đế Bắc và nàng.
Những tướng sĩ Đại Tĩnh nhân hậu lương thiện biết chân tướng cũng là người hi sinh vô tội như vậy. Trên điện Kim Loan, Chung Hải lấy máu chính trực khuyên giải, ông lão trước mặt trấn thủ cả đời ngoài biên cương, khi tuổi già cũng không dám thẳng lưng, còn mười ngàn thiết quân núi Thanh Nam vô tội mất mạng ở biên giới Tây Bắc mười năm trước ......
Ai thiếu nợ bọn họ, ai đã biến tướng sĩ Đại Tĩnh khí phách cứng cỏi của nàng thành đao phủ tay nhiễm máu đồng bào, ai đã để nỗi oan khuất này chôn vùi dưới bia mộ suốt mười năm ...
Dù là ai, nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Cùng lúc đó, trong phòng riêng ở phủ đệ Tả tướng, Khương Du cởi y phục đang muốn đi ngủ, giọng bẩm báo của quản gia lại vang lên ngoài cửa phòng.
"Lão gia, có khách đến thăm, đang chờ ngài ở thư phòng."
Đêm khuya như vậy còn có người tới quấy rầy? Tả tướng nhíu mày, nhưng cũng biết quản gia sẽ không dám gọi ông nếu không phải việc quan trọng, chỉ đành mặc lại y phục, trấn an phu nhân của mình vài câu, trầm mặt đi đến thư phòng.
Trong thư phòng, Đế Thừa Ân khoác áo choàng, mặt mộc ngồi ngay ngắn, nghe thấy ngoài phòng có tiếng bước chân, lập tức đứng dậy nghênh đón.
Tả tướng đẩy cửa thư phòng, thấy ánh mắt Đế Thừa Ân có chút hoảng hốt, cũng ngẩn ra. Đế Thừa Ân ngày thường kiêu căng điềm tĩnh, sao dáng vẻ hôm nay lại như vậy, đêm khuya còn đến tướng phủ, cũng không sợ bị thám tử của Bệ hạ phát hiện.
"Đế tiểu thư, hiện giờ người ở trong cung, tùy tiện xuất cung sẽ làm Bệ hạ nghi ngờ, sao có thể lỗ mãng như vậy?" Tả tướng kìm nén tính tình nói.
Đế Thừa Ân không quan tâm thái độ của ông, vội lên tiếng "Mấy ngày trước nhờ tướng gia tra lai lịch Nhậm An Lạc, không biết tướng gia đã có kết quả chưa?"
Tả tướng ngẩn người, không đoán được Đế Thừa Ân lại đến vì chuyện này "Đế tiểu thư, chỉ mới vài ngày, Nhậm An Lạc sống ở Tấn Nam nhiều năm, không phải một ngày có thể tra được. Thứ lão phu nói thẳng, hiện giờ tiểu thư nên tập trung vào trong cung, nghĩ xem trên thọ yến ngày mai phải nói thế nào mới có thể làm giảm nghi ngờ của triều thần với chuyện quân Đế gia ở núi Thanh Nam, thật sự không cần đặt tâm tư trên người Nhậm An Lạc."
Đế Thừa Ân nghe vậy buột miệng nói "Tả tướng không biết, ta chỉ lo thọ yến có biến ......"
Lời đến một nửa thì ngừng lại, sắc mặt Tả tướng biến đổi "Tiểu thư nghe được tin tức gì rồi, Nhậm An Lạc chỉ là nữ thổ phỉ Tấn Nam, sao lại liên quan đến quân Đế gia?"
Đế Thừa Ân thoáng thấy sự khôn khéo và nghi ngờ trong mắt Tả tướng, khóe miệng khẽ giật, cố làm cho mình trông tự nhiên hơn rồi nói "Tướng gia, thân phận Nhậm An Lạc không rõ, lại đến từ Tấn Nam, ta lo mục đích nàng vào kinh không hề đơn giản, chỉ sợ nàng sẽ phá hỏng thọ yến của Thái hậu. Còn nữa ... nghe nói năm đó chính Tướng gia lục soát được chứng cứ phụ thân ta thông đồng với địch bán nước ở phủ Tĩnh An Hầu, không biết những thư từ đó có còn ..."
Vẻ mặt Tả tướng nghiêm lại, híp mắt "Lời này của Đế tiểu thư có ý gì?"
"Tướng gia đừng nóng, chỉ là Thừa Ân cảm thấy chuyện Đế gia qua đi cũng được, không cần phải mở ra nữa, giữ lại những chứng cứ đó cũng chỉ cho người có tâm thừa cơ để ý. Mong tướng gia cảnh giác Nhậm An Lạc mọi lúc, Thừa Ân cáo lui trước." Đế Thừa Ân miễn cưỡng nhìn Tả tướng cười cười, hành lễ với ông, ra khỏi thư phòng.
Ở trong cung suy nghĩ rất lâu, nàng cũng chỉ có thể nghĩ ra một cách mơ hồ như vậy. Nếu Nhậm An Lạc là Đế Tử Nguyên, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn nỗi oan của Đế gia chôn sâu, thọ yến của Thái hậu nhất định sẽ không yên bình. Năm đó, Tả tướng lục soát ra bằng chứng thư từ Đế gia phản quốc, chỉ cần những chứng cứ đó biến mất, Nhậm An Lạc sẽ khó có thể rửa sạch oan khuất, thanh danh hoàng gia có thể giữ được. Dù có một ngày thân phận của nàng bị vạch trần, cũng có thể dùng công này bảo toàn được tính mạng trước mặt vua Gia Ninh.
Nếu nàng đoán sai ... Nhậm An Lạc không liên quan gì đến Đế gia, thì đó là ông trời phù hộ nàng!
Đế Thừa Ân liếc mắt nhìn màn đêm, biến mất khỏi phủ đệ Tả tướng.
Trong thư phòng, Tả tướng sai quản gia ra ngoài, ngồi trên ghế gỗ, gõ gõ ngón tay.
Tiểu thư Đế gia này một lòng nịnh nọt hoàng gia, thậm chí không tiếc bỏ đi vinh nhục của Đế gia. Với tính khí của Đế Thừa Ân, nếu không có chứng cứ thì sẽ không nghi ngờ tới Nhậm An Lạc, chẳng lẽ nữ thổ phỉ này thật sự có liên quan đến Đế gia?
Tả tướng nhíu mày, đột nhiên đứng dậy, cầm một ngọn nến trên bàn, mở cửa một mình đi về hậu viện.
Tướng phủ to như vậy, từ xa chỉ có thể thấy một ánh lửa chập chờn trong bóng đêm đi về phía trước.
Tả tướng đi gần nửa nén hương, dừng trước một sảnh phụ kín đáo trong hậu viện, có vẻ như là kho phòng cất giữ đồ cũ ngày thường của tướng phủ. Ông đẩy cửa bước vào, đặt ngọn nến trên giá gỗ, lướt qua đống đồ dùng cũ nát, đi đến bức tường đá, tìm kiếm một chỗ rồi nhấn nhẹ vào. Bức tường đá mở ra, một ô vuông nhỏ vừa nửa người lớn xuất hiện trước mặt Tả tướng. Trong ô vuông đặt một hộp gỗ, Tả tướng vội mở ra, thở phào nhẹ nhõm khi thấy những thư từ vẫn còn bên trong.
Ông nhìn ánh nến cách đó không xa, ánh mắt chập chờn bất định. Có cần làm theo lời Đế Thừa Ân, huỷ hết những thư từ này? Năm đó Thái hậu hạ lệnh thiêu hủy, ông lén dùng mấy bao phong thư giả trộm long tráo phụng, để lại chứng cứ.
Ông cau mày một hồi, sau đó đóng chặt hộp gỗ, sao có thể hủy đi át chủ bài bảo vệ tương lai của Khương gia chỉ vì mấy lời cảnh báo của Đế Thừa Ân. Có mấy thư từ này, dù cuối cùng Thái tử là người kế vị, vinh hoa của tướng phủ vẫn có thể truyền thừa đời sau. Tả tướng quyết định, ấn nhẹ vào tường đá, mặt tường quay lại, không để lại dấu vết.
Ông cầm ngọn nến cẩn thận rời sảnh phụ, như thể ông chưa từng đến đây.
Một lúc sau, trên nóc nhà sảnh phụ bỗng xuất hiện một luồng ánh kiếm, Quy Tây đứng trên mái hiên, nhìn Uyển Thư cảm khái "Tiểu thư nhà cô tính toán không chút sơ hở."
Uyển Thư vô cùng đắc ý "Đó là tất nhiên, đi nhanh, lấy đồ ra, về phủ thưởng hạt dưa cho ngươi."
Quy Tây đen mặt, nhưng không thể làm gì. Cơ thể di chuyển liền biến mất trên nóc nhà.
Sáng sớm, Nhậm An Lạc dậy thật sớm, nàng nhìn lướt qua phong thư Quy Tây mang về, bỏ vào trong tay áo, phất tay nói 'biết rồi', sau đó dắt một con ngựa ra khỏi phủ tướng quân.
Uyển Thư ở cửa lớn nhìn ra xa, chọc chọc Uyển Cầm "Uyển Cầm, ngày mai là thọ yến của Thái hậu, sao tiểu thư còn có tâm tư ra ngoài dạo vậy?"
Uyển Cầm lắc đầu "Không biết, chúng ta có bao giờ đoán được tâm tư của tiểu thư đâu."
Lúc này vẫn còn sớm, Nhậm An Lạc một mình dẫn ngựa dạo trên phố.
Ngày đại thọ của Thái hậu đang đến gần, đường phố kinh thành vui vẻ nhộn nhịp, rực rỡ những dải lụa màu sắc, đám đông nhốn nháo rộn ràng, rất náo nhiệt. Nàng đi qua những con phố dài, đi được nửa canh giờ, cuối cùng dừng trước một phủ đệ xa hoa uy nghiêm.
Trước cửa phủ, An Ninh đang định cưỡi ngựa đến trường săn bắn tên, thấy Nhậm An Lạc đột nhiên xuất hiện, sững sờ tại chỗ.
Cách đó không xa, Nhậm An Lạc nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa "Ta suy nghĩ một lúc lâu, ở kinh thành này ta không có bằng hữu nào ngoài ngươi, có thể cho chút thể diện cùng dạo chơi đế đô không?"
An Ninh chợt nhớ khi nàng từ Tây Bắc trở về nửa năm trước, lần đầu gặp Nhậm An Lạc ở Thiên Giám các, cũng từng nhào tới đỉnh lầu các hô to với bóng dáng nàng đi xa một câu như vậy.
"Nhậm đại nhân, ngài có mắt nhìn rất tốt, An Ninh rất thích, hẹn ngày khác dạo chơi đế đô, có thể lại gặp mặt được không!"
Nàng không muốn nhớ lại tâm tình của nàng lúc đó, thật ra nàng biết, Nhậm An Lạc sẽ đến gặp nàng, nhất định sẽ.
Cho nên An Ninh buông dây cương, chôn sâu cảm xúc trong mắt, nâng mắt lên, bước tới gần Nhậm An Lạc.
"Được, An Lạc, ngươi nói thế nào thì là thế đó."