Edit: Gấu Bông
Beta: Gấu Gầy
Chương 7
Bên trong căn lều lớn màu vàng, bầu không khí trầm mặc hơn hẳn, hạ nhân nín thở cúi đầu, trong lòng đánh trống loạn xạ, mãi đến khi thấy một thiếu niên mặc y phục cưỡi ngựa đi nhanh vào lều, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Như không nhìn thấy sự đăm chiêu giữa hai hàng lông mày của người ngồi bên trên, thiếu niên lấy khăn vải từ tay thị nữ lau mồ hôi nóng trên trán, lớn giọng nói: "Điện hạ, lần săn thú này lại là ta đạt hạng nhất, vừa rồi ta nhất tiễn song điêu làm đám người ăn chơi trác táng kia xem đến ngây người! Trước đây chúng ta đã thoả thuận, mười lăm là hội đèn lồng, hôm ấy ngài không được nhốt ta ở Đông Cung học bài đâu đấy."
Thiên hạ đồn rằng công tử Ôn Sóc ôn nhã lãnh đạm, nhưng thật ra, ở trước mặt Thái Tử hắn chỉ là một thiếu niên đơn thuần, vừa trở về liền lập tức dâng bảo vật cầu công trạng.
Cảm thấy Ôn Sóc ăn nói không kiêng dè, Hàn Diệp buông tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thiếu niên tài hoa phong nhã hừng hực khí thế trước mặt, ánh mắt càng thêm nghiêm nghị.
Trùng hợp, hôm nay ngoại trừ Thế tử phủ An Viễn Hầu sang kết giao, con cháu Tam gia vương hầu cũng tới hỏi thăm điều kiện để cầu hôn tên tiểu tử thúi này. Y đường đường là Thái Tử Đại Tĩnh, từ khi nào tự dưng lại biến thành bà mối linh tinh.
Hàn Diệp không biết sao lại như thế, nguyên nhân thật sự khiến y mặt mày biến sắc chính là bởi vì nghe được lời đồn Ôn Sóc khó trèo cao trong kinh thành.
"Càng ngày càng làm càn, một tháng sau là đến khoa cử, ngươi không lo ở Đông Cung nghe lão sư dạy bảo, suốt ngày cứ tìm cách ra ngoài chạy đi chơi, ta nghe nói trên phố có người đánh cược ngươi ngay cả Tam Giáp cũng không vào được, nếu thật như thế, đến lúc đó ta xem ngươi lấy thể diện của Đông Cung bày ra thành cái gì?"
"Điện hạ, ngài sao có thể coi trọng chí khí của người khác hơn ta chứ, ta là do ngài đích thân dạy dỗ, ngài cho dù không tin ta, cũng nên tin chính mình mới phải."
Ôn Sóc mỉm cười nói, tràn đầy tinh thần thiếu niên phấn chấn, khí phách hăng hái.
Hàn Diệp nhìn dáng vẻ này của hắn, vẻ mặt dịu đi đôi chút, khóe miệng nhếch lên, cũng lười để ý thêm nữa.
Y nuôi dạy hắn từ hồi còn là hài tử cho đến khi trở thành một quân tử lỗi lạc như thế, trên đời này người vui mừng nhất không phải y thì còn ai!
Tuy có đế sư dạy vỡ lòng, nhưng Ôn Sóc đạt đến thanh danh ngày hôm nay, đều là do tự hắn nỗ lực.
Đứa nhỏ này bảy tuổi học vỡ lòng, tám tuổi đã có thể thông hiểu tứ thư ngũ kinh, chín tuổi biết rõ Sử gia điển tịch, luận tư chất trí tuệ, Ôn Sóc là người bình sinh hiếm gặp.
"Thôi, ngọ yến* sắp bắt đầu rồi, mau ra ngoài đi."
Bên ngoài tiếng trống dần vang lên, âm thanh giục ngựa của đám con cháu thế gia vọng tới gần, Hàn Diệp xua tay nhìn Ôn Sóc, cất bước đi ra ngoài.
Hắn và Ôn Sóc vừa xuất hiện, yến tiệc vốn đã náo nhiệt lại càng thêm ồn ào ầm ĩ.
Dưới chân núi Phù Lăng, cái lều lớn màu vàng đã gần ngay trước mắt, Uyển Thư đánh xe ngựa dừng ở lối vào bãi săn, nhìn thấy một hàng thị vệ đứng bên ngoài, tìm người giống đội trưởng nhất, cất cao giọng nói: "Tiểu ca, tiểu thư nhà ta tới muộn, làm phiền ngươi dẫn đường giúp."
Phó thống lĩnh cấm vệ quân Tiêu Hạ của Đông Cung từ xa đã thấy chiếc xe ngựa đến muộn này, nhìn vẻ mặt hào sảng của nữ tử đánh xe muốn làm quen với hắn, áp xuống suy nghĩ cổ quái trong lòng, hắn chấp tay: "Xin hỏi là tiểu thư nhà nào, sao tới muộn như thế?"
Nữ tử bên ngoài còn chưa kịp trả lời, bên trong đã truyền ra một âm thanh mềm nhẹ: "Đại nhân nhà ta họ Nhậm, hiện là Phó tướng tam phẩm, lần đầu tham gia săn bắn mùa thu không rành đường nên tới trễ, mong Phó thống lĩnh bố trí thị vệ dẫn đường."
Họ Nhậm? Phó tướng tam phẩm? Tiêu Hạ chớp mắt, sững sờ một chút mới nói: "Hoá ra là Nhậm tướng quân tới, tiếu mỗ không biết, đắc tội đắc tội."
Nói xong hắn liền phân phó thị vệ bên cạnh dẫn xe ngựa của Nhậm An Lạc đi vào, không có nhiều lời, vẫn luôn cầm kiếm cảnh giới khắp nơi.
Xe ngựa đi vào từ lối bên cạnh, dưới sự dẫn đường của thị vệ, từ từ tiến về khoảng đất trống giữa ánh nhìn của các con cháu thế gia.
"Tiểu thư, ta thấy vị Thái Tử điện hạ này, ngài vẫn từ bỏ đi."
Giọng nói mang chút tiếc nuối của Uyển Cầm vang lên ở bên trong xe ngựa. Uyển Thư vung roi ngựa dựng tai lên, bắt đầu tập trung tinh thần nghe lén.
"Hả? Vì sao?"
"Người ở trước mặt văn võ bá quan làm mất thể diện của Thái Tử, nhưng vừa rồi thị vệ Đông Cung lại rất kính cẩn, chắc là Thái Tử bày mưu đặt kế đây mà, thái độ của vị Điện hạ này đối với chúng ta... Chỉ sợ so với lời dân gian truyền tụng còn tốt hơn ấy chứ. Y biết người sẽ tham gia săn bắn mùa thu nên nhất định đã suy xét tới khả năng này rồi, thậm chí ở bên này sớm chuẩn bị cho người một cái lều trướng lớn, muốn coi người như thần tử mà đối đãi, hoàn toàn đem thành ý ngàn dặm cầu hôn khẩn thiết của người đem bỏ xó như giày cũ. Người nói xem, yêu cầu cao như thế, người lại là đứa con dâu bất hợp tác, không buông tay thì sẽ thành sao?"
Bên trong xe ngựa im lặng đến kì quái, ngay sau đó đột nhiên bùng nổ tiếng cười bừa bãi, Uyển Thư chỉ có thể nghe thấy tiểu thư nhà mình cười đến đau sốc hông: "Uyển Cầm, ngươi nếu có bản lĩnh ở trước mặt Hàn Diệp nói những lời này, bổn đương gia bảo đảm dù ngươi có muốn kì phổ sách cổ giấu ở hoàng cung cấm viện, ta cũng sẽ cướp về cho ngươi!"
Uyển Thư suy xét cuộc đối thoại của hai người, nghĩ đến biểu cảm của vị Thái Tử điện hạ kia khi nghe câu này, mắc cười quá, phụt một tiếng ha hả.
Chiếc xe ngựa này ngay từ khi tiến vào bãi săn, đã lọt vào tầm ngắm của mọi người, bãi săn vốn dĩ rất ồn ào, nếu bất động thanh sắc tiến vào thì cũng không dễ bị phát giác, thế nhưng nữ tử lái xe thế này, người tới hiển nhiên là một vị tiểu thư. Thị vệ thế mà lại dẫn xe ngựa tới chỗ vị quan trẻ tuổi bên kia, thực sự có chút kỳ quái, hơn nữa tiếng cười kỳ lạ vang lên từ trong xe ngựa không hề báo trước càng làm cho người ta chú ý hơn.
Đến khi xe ngựa dừng lại trước căn lều trống ở chính giữa bên trái một cách rất thản nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người trong bãi săn, lúc này tất cả đã đoán ra được thân phận của người tới.
Bọn họ trở nên im lặng kỳ lạ, ánh mắt háo hức gần như có thể khoan một lỗ trên cỗ xe rồi nhìn xuyên qua lớp vải.
Ai nói con nhà thế gia tiểu thư khuê các không có hừng hực khí thế hóng hớt nhiều chuyện, chẳng qua là chưa gặp được người có thể khiến họ như thế mà thôi.
Vậy người trong xe ngựa là ai ?
Làm trò trước mặt văn võ bá quan, cầu hôn Thái Tử trên triều - trại chủ An Lạc trại, nàng ta chính là một phản tặc thổ phỉ làm con nít sợ phát khóc, dám thô lỗ chất vấn trọng thần Đại Tĩnh... Bất cứ ai trùng họ Nhậm thôi cũng đủ ở địa phủ bị đánh một cái cho xoay đầu, thế gian giờ chỉ còn ba người sống sót có thể tung tăng nhảy nhót, e rằng nữ tử trong xe ngựa, đúng là Nhậm An Lạc.
Hàn Diệp ở trên đài cao nghe được tin tức, nhướng mày nhìn về phía chiếc xe ngựa giữa lều lớn, chỉ thấy được một bóng người điềm nhiên sải bước vào trong, nhanh đến mức chỉ thấy được một bóng hình cực kì sắc bén.
"Nhậm An Lạc người này, là người đáng để kết giao, nếu có cơ hội, Điện hạ nên gặp mặt một lần đi."
Vài ngày trước, lúc bãi triều, người thầy hàng ngày mắt cao hơn đỉnh của y đã nói qua như thế.
Có lẽ, y nên đi gặp một lần.
Bước cũng quá nhanh rồi đi, có nữ tử nào lại đi đường như vẩy mực nước chảy, tiêu sái tự do như thế chứ?
Trong lòng mọi người đều chửi thầm một câu, nhìn thấy Nhậm An Lạc mới hai ba bước đã từ trong xe ngựa đi vòng trong lều lớn chỉ còn lại cái bóng, mọi người đều nghiến răng nghiến lợi.
Nhậm An Lạc tuy là triều thần, nhưng cũng là nữ tử, các quý nữ đối diện không tiện gặp mặt, các thiếu niên cũng không tiện đưa lời mời, một màn lụa mỏng đã ngăn cách ánh mắt dò xét của mọi người.
Trong lúc bọn họ đang nóng lòng, màn lụa của lều gấm đối diện nhẹ nhàng mở ra, nhìn vào là thấy công chúa Thiều Hoa quý phái đoan trang ngồi đó, một nhóm các quý nữ như hoa cười cười nói nói.
Cảnh đẹp như thế làm cho người người đều vừa lòng đẹp ý, mọi người còn chưa kịp cảm khái, một cung nữ áo màu lục đã bước ra hướng phía bên này mà đi.
Mọi người đều thấy rõ cung nữ bước tới đó chính là cung nữ tuỳ thân của công chúa Thiều Hoa – Bích Linh, theo bước chân của nàng, tầm mắt của mọi người lại nhìn về Nhậm An Lạc ở giữa lều lớn.
Thái Tử ngồi trên đế cơ vời vợi, còn Nhậm An Lạc lại ngồi điềm tĩnh như núi Thái Sơn, quả thực không đúng cho lắm.
Trên đài cao, Hàn Diệp nhíu mày, vừa định phất tay ngăn cản, Ôn Sóc kéo kéo tay áo y.
"Điện hạ, đã là nữ tử dám cầu hôn ngài, không bằng chúng ta xem nàng sẽ ứng phó như thế nào."
Hàn Diệp chợt dừng lại, để tay xuống, đáy mắt nổi lên ý cười nhàn nhạt: "Cũng được."
Bích Linh bước đến trước lều lớn hành lễ, âm thanh khách khí mà hờ hợt.
"Nhậm tiểu thư, công chúa nhà chúng tôi nghe danh tiểu thư đã lâu, tiếc là chưa được gặp mặt, xin mời tiểu thư dời bước đến nói chuyện"
"Ôh, công chúa có lời mời.."
Lời nói của nữ tử trong lều còn chưa dứt, Bích Linh lại hành lễ, âm thanh vang vọng trong bãi săn.
"Tiểu thư lần đầu yết kiến, không biết có chuẩn bị lễ vật tặng cho công chúa hay chưa?"
Công chúa Thiều Hoa là trân châu trong lòng bàn tay của thiên tử, vinh sủng không ai có thể với tới, theo thường lệ, nếu là lần đầu yết kiến, cần chuẩn bị lễ vật dâng tặng là lẽ thường tình, chỉ là trong trường hợp như thế này thì quá hà khắc rồi.
Bất kể thế nào, Nhậm An Lạc dù sao cũng là mệnh quan tam phẩm của triều đình.
"Nhậm tiểu thư vội vàng mà đến, công chúa thông cảm cho tiểu thư vừa mới đến kinh thành, không rõ quy cũ của hoàng gia, nếu chưa kịp
chuẩn bị lễ vật thì cũng không sao. Cầm kỳ thi hoạ, thơ từ ca phú, tiểu thư tuỳ chọn lĩnh vực nào cũng được, nếu có thể làm cho các quý nữ vui vẻ, là có thể vào trong diện kiến công chúa."
Bích Linh nói xong, thanh tú động lòng người mà đứng ở trước lều lớn.
Bên trong, Nhậm An Lạc nhéo nhéo cằm, cách tầng lụa mỏng nhìn về phía màn gấm đối diện, ánh mắt trầm mặc không rõ cảm xúc.
Uyển Cầm sắc mặt như thường, chỉ là không biết tự khi nào lưng hơi thẳng lên, mặt mày nghiêm túc. Uyển Thư đứng bên cạnh nàng nắm chặt tay tức giận, ném ánh mắt sắc bén đầy sát khí ra bên ngoài.
Cái vị công chúa hoàng gia này, lời tốt lời xấu gì cũng nói trắng ra, thật sự cho rằng An Lạc trại dễ bị ức hiếp lắm sao?
Mọi người nhìn màn giằng co trước mặt này, đưa mắt nhìn nhau.
Ai lại không biết An Lạc trại ở Tấn Nam toàn là cỏ đất, cái nơi hoang dã đó há có thể sinh ra một tiểu thư tài hoa cao quý?
Các quý nữ kinh thành đều ngưỡng mộ Thái tử điện hạ hiền danh truyền xa, Nhậm An Lạc phạm vào sự phẫn nộ của mọi người, cái kiếp nạn này, chỉ sợ khó vượt qua mà không bị nhục nhã. Nếu nàng bị mất hết thể diện ở trước mặt Thái tử điện hạ, chắc cũng không còn dám nhắc đến ý nghĩ hoang đường muốn vào Đông Cung làm Thái Tử Phi nữa.
Trong lều lớn nữa ngày cũng không có tiếng động gì, trên đài cao Ôn Sóc mở mắt ra, bưng lên ly trà nhấp một ngụm, thần sắc thất vọng, chỉ có Hàn Diệp sắc mặt như thường, khoé miệng hơi cong lên.
"Uyển Thư, mở rèm lên"
Âm thanh trầm thấp của nữ tử đột nhiên vang lên trong lều lớn, truyền đến tai mọi người, lại có cảm giác leng keng.
Mọi người lên tinh thần, nhìn chằm chằm lều lớn đến mắt cũng không chớp.
Một đôi tay từ trong lều vươn ra, vén màn lụa lên, thiếu nữ đánh xe ngựa lúc nãy hiện giờ đứng ngay ngắn ở trước cửa, so với Cấm vệ quân bao quanh lều lớn và đài cao của Thái tử, càng có một loại uy thế làm không ai dám đến gần.
Màn lụa bị vén lên, quang cảnh bên trong nhất nhất hiện rõ trước mắt mọi người.
Một thiếu nữ áo hồng đang pha trà, khuôn mặt tao nhã lễ độ, thời khắc ánh sáng mặt trời chiếu lên, giữa trán nàng xuất hiện một nét đẹp yên tĩnh tao nhã mà lãnh đạm, xét về khí chất không kém gì so với các quý nữ ngồi bên trong màn gấm kia.
Ánh mắt mọi người nhìn theo bàn tay bưng ly trà của nàng, dừng lại trên một thân ảnh khác trong lều lớn, nhấc mắt lên, mọi người đều ngơ ngác.
Trong lều lớn, nữ tử mặc kỵ trang màu đen biểu tình bình tĩnh thông thái, mắt hơi rũ, tóc lớt phớt rơi xuống bên cổ, chỉ là lười nhác ngồi đó, nhưng lại có một cổ khí thế mà nữ tử bình thường khó có được.
Khí thế như thế này, ở trên người Nhậm An Lạc - trại chủ An Lạc trại Tấn Nam, quả không phụ thanh danh hiển hách vang vọng khắp biên cương của nàng.
Trên đài cao, ánh mắt Hàn Diệp xẹt qua một tia kinh ngạc, yên lặng mà nhìn. Ôn Sóc bên cạnh y, chớp chớp mắt, chén trà trong tay ngưng lại.
Công chúa Thiều Hoa trong màn gấm hơi mím môi, trong lòng sinh ra ý nghĩ hối hận.
Các tiểu thư thế gia trố mắt nhìn nhau, thực sự bị kinh ngạc không nhẹ, các nàng làm sao nghĩ được, nữ thổ phỉ Nhậm An Lạc nổi danh thiên hạ lại có được khí phách mạnh mẽ nhường này, may mà vẻ mặt có chút bình thường, nếu không... Các thiếu nữ trộm nhìn thoáng qua Thái tử điện hạ cùng công tử Ôn Sóc trên đài cao, thở phào một cái.
Lúc này, Bích Linh vẫn đang đứng trước lều lớn bắt đầu cảm thấy khổ sở, nàng cẩn thận liếc nhìn Uyển Thư đầy sát khí bên cạnh, sự ngạo nghễ ban nãy hoàn toàn biến mất, giữa trán mồ hôi lạnh tuôn ra, nhưng vẫn liều mạng thúc giục: "Nhậm tiểu thư..."
"Công chúa điện hạ đã hạ lời, ta nào dám từ chối. Có điều thơ hoạ của An Lạc không giỏi lắm, Uyển Cầm ngươi lên đi."
Âm thanh phân phó vang lên, ngắt ngang lời nói của cung nữ, thiếu nữ pha trà đã đứng lên: "Vâng, tiểu thư."
Uyển Cầm chậm rãi bước ra đi về phía các sĩ tử tụ tập đàm luận thơ từ ca phú.
Một đám thế gia sĩ tử lúc này mới tỉnh thần, thấy Uyển Cầm đã đến, dời bước đem vị trí nhường cho nàng.
Nhậm An Lạc là một tướng tài, không giỏi thơ từ ca phú cũng hợp lý, nhưng mà... Chả lẽ một thị nữ hèn hạ bên người nàng lại có thể khiến các thiếu nữ tài hoa của đế đô khen ngợi được sao?
Trong lúc mọi người đều đang trầm mặc, đợi khi mọi người hồi phục tinh thần lại, Uyển Cầm đã cúi đầu ngồi trước thư án, cây bút trong tay rơi xuống vẩy mực, phong cảnh đã được phát hoạ sinh động trên giấy.
"Kỳ lạ, cách tiểu cô nương dùng bút lại có phong thái của Lỗ phái." Một bên có người nhẹ dời bước, mắt rơi xuống trên bức hoạ của Uyển Cầm, nhìn kỹ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khen ngợi: "Hạ bút nhẹ nhàng, đầu bút uyển chuyển, tuổi còn nhỏ mà đã có bản lĩnh như vậy, thực sự bất phàm"
Người nói lời này là Thế tử Hầu gia - Triệu Minh, hắn từ nhỏ đã bái Thương Châu Lữ Tích đại sư, mười lăm tuổi thành danh, một bức hoạ của hắn ngàn vàng cũng khó cầu, hắn nói lời này, sau hôm nay tài danh của Uyển Cầm nhất định sẽ truyền khắp đế đô.
Theo tay Uyển Cầm hạ bút nhanh dần, tiếng kinh ngạc cảm thán của chúng sĩ tử hết đợt này đến đợt khác vang lên từ trong trướng.
Bức hoạ vừa hoàn thành, ngàn dặm phong cảnh dưới chân núi Phù Lăng qua ngòi bút của Uyển Cầm có linh khí bức người, một bức hoạ này, xác thật có phong thái đại tác danh.
Vang lên một tiếng 'đinh' nhẹ, Uyển Cầm thu bút, đặt trên nghiên mực, đứng lên hành lễ với Triều Minh: "Khi còn nhỏ có cơ duyên được bái Lỗ đại sư học vài điều, rất là thán phục, nay được Thế tử khen ngợi, Uyển Cầm thẹn không dám nhận."
"Nào có, cô nương Uyển Cầm trời sinh thông minh, nếu chăm chỉ
luyện tập, ngày sau hoạ kỹ nhất định không thua tại hạ"
Triệu Minh vội vàng đáp lễ, thật lòng khen ngợi.
Uyển Cầm gật đầu mỉm cười, thu lại bức hoạ đi về phía lều lớn, làm ngơ cánh tay đưa ra lấy tranh của Bích Linh, lập tức đem tranh đặt trên bàn trước mặt Nhậm An Lạc.
Trong màn gấm, Công chúa Thiều Hoa mặt trầm xuống, nâng ly trà lên, khoé mắt hơi nheo lại.
Mọi người chờ Nhậm An Lạc trình bức hoạ lên cho Công chúa Thiều Hoa, rồi đem trò cười ngày hôm nay khép lại.
Nào biết nàng đem bức hoạ cuộn lại, đột nhiên đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài, bước chân đầy khí thế bức người.
"Công chúa điện hạ, vừa rồi Nhậm mỗ còn chưa nói xong, tuy Công chúa triệu kiến, nhưng An Lạc lại khó tuân lời mời."
Nàng đi đến trước của màn gấm, lời là nói với Công chúa Thiều Hoa, mắt lại dừng lên người Hàn Diệp trên đài cao.
"Làm càn, Công chúa có lệnh triệu kiến, ngươi dám..." Bích Linh quát lớn.
"Có gì không dám?" Nhậm An Lạc rũ mắt, biểu tình bình tĩnh, âm thanh oai nghiêm mà nói: "triều thần Đại Tĩnh trên trung với thiên tử, dưới bảo vệ trữ quân, Nhậm An Lạc quả thật không biết, Đại Tĩnh
từ khi nào, Công chúa cũng có quyền kiềm chế mệnh quan triều đình, cũng không biết một thị nữ nho nhỏ bên người Công chúa từ khi nào có gan đem mệnh quan tam phẩm coi như đồ vật mà tuỳ ý đùa giỡn trong lòng bàn tay?"
"Ngươi, ngươi... dám vọng ngôn với Công chúa?"
Nhậm An Lạc khí thế ngập trời, Bích Linh run lẫy bẫy khó khăn lắm mới nói xong một câu.
"Công chúa thì sao? Hậu cung không can vào chính sự, là luật pháp Đại Tĩnh đã quy định, Thái tử điện hạ, không biết lời của An Lạc có đúng không?"
Nhậm An Lạc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Hàn Diệp trên đài cao.
Xung quanh yên lặng, mọi người nhìn về nữ tử đang ngẩng đầu giữa bãi săn, nàng cao giọng chất vấn như thế, mọi người ngoại trừ cảm thán ra cũng chỉ còn biết thở dài mà thôi.
Hoàng thất tôn quý như trời, Công chúa Thiều Hoa cứng đầu kiêu ngạo mọi người đều biết, nhưng toàn bộ đế đô không có một ai dám hỏi tội hoàng gia như Nhậm An Lạc cả.
Dưới con mắt chăm chú của mọi người, Hàn Diệp chậm rãi đứng dậy, trong mắt hình như có lưu quang hiện lên.
Lời nói của lão sư thật không sai, Nhậm An Lạc người này, nếu không phải là cực kỳ cuồng vọng, thì cũng là thông minh tuyệt đỉnh.
Thiều Hoa nếu thật sự phải gánh lên mình những lời nói của nàng hôm nay, dù cho có Phụ hoàng che chở, cũng làm mất lòng trên dưới triều thần Đại Tĩnh.
"Lời của Nhậm tướng quân...không sai. Tướng quân là mệnh quan triều đình, chỉ việc trung với thiên tử, làm tốt chức trách của mình là được. Thiều Hoa, xin lỗi Nhậm tướng quân ngay."
"Hoàng huynh.." Công chúa Thiều Hoa thần sắc giận dữ xấu hổ, nhưng thấy Hàn Diệp lạnh mắt âm trầm, mới miễn cưỡng nâng tay với Nhậm An Lạc: "Nhậm tướng quân, ban nãy chỉ là lời nói đùa của Thiều Hoa, mong Tướng quân đừng để trong lòng."
"Thái Tử điện hạ nhân đức, An Lạc tất nhiên sẽ nể mặt Điện hạ."
Nhậm An Lạc bộ dạng không để ý khoác tay về phía bên trong màn gấm, nhưng mắt vẫn thẳng tắp nhìn về Hàn Diệp.
Công chúa Thiều Hoa mặt liền biến sắc, giận dữ xấu hổ nhìn Nhậm An Lạc.
Mọi người nhìn thấy ánh mắt quan tâm đầy hứng thú của Nhậm An Lạc đối với Thái tử, trong lòng cảm thán: Nữ thổ phỉ từ ngàn dặm xa xôi này, xem ra thật sự đúng là vì Thái Tử điện hạ mà đến.
"Thái Tử điện hạ công tư phân minh, nguyện ý nghe vi thần nói chuyện, An Lạc khắc ghi trong lòng, có một tạ lễ, mong rằng Điện hạ sẽ vui lòng nhận cho."
"Ồ, chính là bức hoạ trong tay Nhậm tướng quân sao?"
Hàn Diệp nhướng mày.
"Này tính là cái thứ nhất."
Nhậm An Lạc đem bức hoạ cuộn lại vắt bên hông, tay vỗ một tràng, một con tuấn mã từ bên ngoài trường săn chạy đến, Nhậm An Lạc phất tay áo rộng, phóng vọt lên tuấn mã.
Thân thủ lưu loát như thế, khiến các sĩ tử trầm trồ khen ngợi môt phen, ngay cả Ôn Sóc cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh đã đi xa kia.
"Mượn cung tiễn dùng một lúc"
Phóng qua nơi các sĩ tử, Nhậm An Lạc tuỳ ý vớt lên một bộ cung tiễn, rồi chạy về phương hướng chim nhạn bay trong trường săn.
Mọi người đều hoa mắt, hồi thần lại thấy Nhậm An Lạc đã chạy xe trăm thước, đang giương cung thành hình trăng tròn bắn một mũi tên về phía chân trời xa xôi.
'Chíu..u', tiếng tên bay lên, chim nhạn gáy vang, mũi tên cùng thân nhạn rơi xuống đất.
Mọi người đứng dậy kinh hô, trợn mắt há mồm.
Vậy mà một mũi tên trúng ba con nhạn, tài cưỡi ngựa bắn tên như thế, thật là vô cùng thần kỳ.
Nhậm An Lạc duỗi tay tiếp được chim nhạn đang rơi xuống kia, cưỡi ngựa quay về, từ lúc nàng lên ngựa cho đến hiện tại thời gian chỉ trong chớp mắt.
Tuấn mã phi gấp, lại không phải dừng lại nơi các sĩ tử hoan hô khen ngợi, mà phi thẳng đến trước cửa gian lều lớn.
Thị vệ chấn kinh, không kịp ngăn cản, chỉ có thể mở mắt nhìn con ngựa kia cách đài cao nơi Thái Tử điện hạ đang ngồi càng ngày càng gần.
Trong bãi săn, một mảnh tĩnh lặng.
"Điện hạ!"
Ôn Sóc thần sắc biến đổi, định chắn trước người Hàn Diệp.
"Không cần!"
Y đẩy Ôn Sóc ra, xua tay với thị vệ đang định lại đây, mắt nhìn về phía trước.
Dưới ánh mặt trời chói chang, nữ tử áo đen khí thế như vũ bão, giữa chân mày là một cổ ngạo nghễ, ngông cuồng đến mức có thể nghịch thiên.
Tuấn mã hí lên, ngàn cân treo sợi tóc, y nheo mắt lại, nhìn nàng nắm chặt dây cương, dừng lại trước mặt mình, cao ngang tầm mắt.
Khoảng cách nửa thước, ngột ngạt nhưng lại ấm áp.
Y cúi đầu, một bàn tay hiện rõ xương khớp đang nắm chặt bức tranh cuộn đã rơi vào lòng bàn tay của y.
Y ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười.
"Tấn Nam Nhậm An Lạc, bái kiến Thái Tử điện hạ."
*******
Chú thích:
*Ngọ yến: bửa tiệc trưa
———
Lời Gấu Gầy: cuối cùng cũng gặp nhau rồi ^^