Edit: Gấu Gầy
Chương 38
Hàn Diệp dứt lời, Nhậm An Lạc trợn tròn mắt sửng sốt một lúc lâu, nàng cho rằng loại lời nói cãi cọ vô lại này xưa nay chỉ có thổ phỉ như nàng mới đường hoàng nói ra miệng, không nghĩ tới đường đường là Thái tử một nước cũng dùng đến hết sức trôi chảy, không xấu hổ chút nào.
Hắng giọng một cái, nàng xấu hổ thu tay lại, nhấp một ngụm trà: "Mạng Điện hạ quý hơn quốc gia, thần cũng không có lá gan lớn như vậy. Hôm nay Điện hạ rất hứng thú, sao lại một mình xuất cung, Ôn Sóc đâu?"
Hàn Diệp nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt bị vứt bỏ, thở dài nói: "Tục ngữ nói rất hay, con gái lớn lên không dùng được, Ôn Sóc cũng vậy, bị Triệu Nham dẫn đến Linh Tương lâu uống rượu hoa."
Nhậm An Lạc ghét bỏ liếc mắt nhìn Hàn Diệp một cái: "Tuổi của Ôn Sóc đủ để mai mối rồi, chút chuyện nhỏ như uống rượu hoa tính là cái gì, Điện hạ người quá che chở hắn, nếu hắn được ta nuôi, đã sớm bị ném đến đại doanh Tây Bắc cùng dân Bắc Tần đối luyện rồi."
Lúc này Hàn Diệp mới nhớ tới người trước mặt vốn là một nữ trung hào kiệt ăn uống thanh lâu đánh bạc đều không kiêng kị, lười nhiều lời với nàng, thuận miệng hỏi: "Hôm nay bên cạnh ngươi cũng không có người đi theo, Uyển Cầm, Uyển Thư đâu?"
Nhậm An Lạc xua tay: "Hôm nay mười lăm, ta bảo các nàng nghỉ ngơi cả ngày, cũng không quản các nàng đi đâu, không ở trước mặt ta là được."
Nàng nói chuyện hơi ngừng, đưa chén rượu đến bên miệng, đột nhiên hỏi: "Điện hạ mấy ngày nay khó tìm bóng người, chắc hẳn mỗi ngày đều ở cùng Đế tiểu thư?"
Mỗi ngày đều ở cùng? Hàn Diệp nhìn về phía Nhậm An Lạc: "Từ đâu truyền ra lời đó? Tây Bắc giá rét, mỗi ngày ta đều ở Đông cung..."
Quả thực cảm thấy những lời này rất giống giải thích, Hàn Diệp dừng lại, im lặng một lúc lâu mới nói: "Nghe Cung nữ nói, ngày Thừa Ân vào Đông cung, ngươi cùng Lạc công tử nhàn nhã ngồi trong hoa viên thạch đình ngẫu nhiên thấy được, chắc là đã gặp qua nàng, An Lạc, ngươi cảm thấy... Thừa Ân như thế nào?"
Chỉ liếc mắt nhìn từ xa, kêu nàng đánh giá Đế Thừa Ân. Nói thật, Nhậm An Lạc thật sự không biết mở miệng như thế nào, chớp chớp mắt, cười nói: "Thừa Ân tiểu thư dung mạo vô song, là một mỹ nhân hiếm có khó tìm, Điện hạ thật là có phúc."
Hàn Diệp nghe vậy vẫn chưa vui vẻ, lông mày vẫn hơi nhíu, Nhậm An Lạc nhìn thấy hiếm lạ, hỏi: "Sao thế, xinh đẹp như vậy, Điện hạ không hài lòng?"
Hàn Diệp lắc đầu, nhìn xuống cửa sổ, dòng người nhộn nhịp, giọng nói của y an tĩnh mà hờ hững: "Không liên quan đến những thứ đó, An Lạc, ta chỉ là không nghĩ tới Tử Nguyên nàng ấy..."
... Lại biến thành bộ dạng hoàn toàn khác so với năm đó.
Đế Tử Nguyên trong trí nhớ của y, tuyệt đối sẽ không quên thâm thù của Đế gia, cúi đầu trước Hoàng gia, đi cầu xin Thái hậu cho một cơ hội, cũng tuyệt đối sẽ không lấy cái chết của Tàn Ngôn làm cho y sinh ra áy náy, phải khẳng định với nàng hôn sự năm đó sẽ không bị hủy bỏ.
Đế Tử Nguyên như vậy, căn bản làm y rất khó thích ứng, thật giống như y chờ mười năm, từ Thái Sơn trở về chỉ là một người xa lạ có dáng vẻ tương tự mà thôi.
Nhậm An Lạc nhìn xuyên qua sương mù lượn lờ, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm y không chớp mắt, chỉ có thể nhìn thấy bên sườn mặt y hiện lên vẻ tịch mịch.
"Quên đi, có một số việc nghĩ nhiều cũng vô ích. Ngươi đã nói qua, chỉ cần người vẫn còn, thì đã là phúc."
Hàn Diệp cười cười, quay đầu lại.
Nhậm An Lạc sửng sốt, quả thực không thể ngờ được, một câu khuyên nhủ Hàn Diệp lúc trước, bây giờ lại trở thành một lời giải thích mới mẽ như vậy, nâng cằm lẳng lặng nói: "Rốt cuộc vẫn là người cùng với Điện hạ sống cả một đời, Điện hạ suy nghĩ thông suốt là tốt rồi."
Hàn Diệp gật đầu, khe khẽ thở dài, bưng chén trà làm như không thèm để ý, mở miệng: "Nghe nói An Lạc và Lạc Minh Tây nói chuyện rất vui vẻ... không biết trước kia ở Tấn Nam có phải đã từng gặp?"
"Công tử ngài cẩn thận cầu thang, Tụ Hiền lâu chúng ta hôm nay có hai vị khách quý tới, nếu công tử ngài có thể cùng hai vị nói chuyện, bảo đảm thăng quan tiến chức rất nhanh ở trong tầm tay! Lời khen nịnh nọt của chưởng quầy vang lên, âm thanh này so với lúc Hàn Diệp vào lầu ban nãy chỉ có hơn chứ không kém, hai người sinh lòng tò mò, quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Người tới một thân trường bào màu trắng, tay áo thêu lá trúc thưa thớt, khuôn mặt anh tuấn, hiện lên phong thái tấn sĩ, chính là Lạc Minh Tây.
Hàn Diệp thần sắc biến đổi, khẽ thở một hơi, nhanh chóng che giấu cảm xúc.
"Thần ở Tấn Nam ngưỡng mộ Nhậm tướng quân đã lâu, ở Đông cung Điện hạ mới gặp mà như đã quen, phần nhân duyên này phải cám ơn Điện hạ thành toàn."
Lạc Minh Tây cao giọng nói, quạt gấm trong tay mở ra, mặt mày mỉm cười, đi về phía hai người.
Hàn Diệp híp mắt, vẻ mặt khó đoán. Y nhìn rõ ràng, trong tay Lạc Minh Tây là ngự phẩm Gia Ninh đế ban thưởng cho Nhậm An Lạc, quạt gấm gỗ trầm hương, vật này ngàn vàng khó có được, mấy ngày trước thổ phỉ thôn dã Nhậm An Lạc mang hơi thở của nhà giàu mới nổi tận dụng rất sinh động, ngày ngày cầm theo quạt này, mấy ngày nay không thấy nàng rêu rao khắp nơi nữa...
Y nhìn về phía Nhậm An Lạc đang lúng túng, cười nói: "Có thể đem vật này nhường, hai vị đúng là vừa gặp đã quen..."
Lời còn chưa dứt, Lạc Minh Tây đã đến gần trước hai người, hành lễ với Hàn Diệp, nói: "Từ biệt mấy năm ở Đế Bắc thành, giọng điệu và dung mạo của Điện hạ vẫn như lúc ban đầu, phong thái năm đó không hề thuyên giảm."
Lúc Lạc Minh Tây nói lời này là nhìn Hàn Diệp, nhưng đáy mắt lại như trống rỗng không để y vào mắt, dùng bốn chữ thông tục "trong mắt không người" đủ để khái quát.
Hàn Diệp không thèm để ý chút nào, thản nhiên nói: "Lạc công tử bệnh thể còn chưa khỏi, vì hôn sự của ta bôn ba ngàn dặm, ta cũng rất lo sợ."
"Mặc dù ở Tấn Nam xa xôi, nhưng hoàng thất ban chỉ hạ lệnh, làm sao thần tử có thể không phụng chiếu, nếu Điện hạ xử lý hôn sự thỏa đáng, thần cũng không cần phải nhập kinh nhảy vào vũng nước đục này."
Lạc Minh Tây đối chọi gay gắt, một câu cũng không chịu nhường nhịn. Hàn Diệp trầm mặc, một lúc lâu sau, thở dài nói: "Minh Tây, ở đại doanh Từ Nam mài giũa mười năm, tính tình của ngươi vẫn không thay đổi chút nào."
Lạc Minh Tây ngồi xuống, bưng chén trà tự nhấm nháp, cười nhạo: "Nếu ta thay đổi, ngay cả một người cùng ngươi hồi tưởng về quá khứ cũng không có, nhân sinh nhạt nhẽo biết bao."
Hàn Diệp lắc đầu, sắc mặt hiện lên vẻ bất lực. Nhậm An Lạc nhìn thấy hiếm lạ, hỏi: "Mười năm trước Lạc công tử theo Đế tiểu thư vào kinh, ta nghe nói quan hệ của các ngươi..."
Vừa nói vừa liếc mắt đánh giá giữa hai người: "Rất đối lập."
"Đối lập?"
Lạc Minh Tây miễn cưỡng lên tiếng: "Nói vậy cũng không sai, năm đó ở đại doanh Tây Giao dùng sa bàn diễn luyện, hắn nói kỵ quân Bắc Tần uy hiếp lớn, nếu xảy ra đối chiến sẽ chủ trương liên minh với Đông Khiên đối phó Bắc Tần, ta thì cho rằng người Đông Khiên giảo hoạt đa đoan, không thể tín nhiệm, chi bằng trước tiên tiêu diệt Đông Khiên."
Nhậm An Lạc nghe được gật gù đắc ý, cau mày: "Lời đồn bên ngoài không phải nói hai vị vì Đế tiểu thư nên nhìn nhau chán ghét..."
"Đây là lời đồn."
Hàn Diệp cắt ngang lời Nhậm An Lạc, có chút dở khóc dở cười: "Năm đó Tử Nguyên mới bảy tám tuổi, bọn ta cũng chỉ mười hai tuổi, dù cho nàng khuynh quốc khuynh thành, cũng chỉ là một tiểu oa nhi, nhưng mà có một vài người lắm chuyện, thấy Tử Nguyên mang theo Minh Tây vào kinh, nên mới truyền ra loại tin đồn này, bọn ta lúc mới quen quả thực không ai phục ai, sau đó Tĩnh An Hầu thường xuyên dẫn hắn vào Tây Giao cùng ta diễn luyện sa bàn, xem như không đánh thì không quen biết, hiện giờ cũng coi như là một người bạn cũ."
Lạc Minh Tây tay cầm chén uống trà dừng lại, mi còn chưa nhấc lên, trong nháy mắt hắn liền cảm giác được sự lạnh lẽo của nữ thổ phỉ bên cạnh. Năm xưa tuổi nhỏ khí phách hăng hái, hắn không quen nhìn người mình bảo vệ từ nhỏ vừa sinh ra đã là con dâu Hoàng gia, nhất quyết vào kinh muốn cùng đương kim Thái tử khoa tay múa chân một phen, nào ngờ ở Tây Giao một năm, lúc mới quen đối nghịch, sau đó thấu hiểu lẫn nhau, nhưng mà khi hắn vào kinh, đã từng son sắt thề thốt với Đế Tử Nguyên nhất định khiến cho tiểu nhi Hoàng gia ngã đau sấp mặt, cho nên không có nói thật với Đế Tử Nguyên, chỉ nói quan hệ của hai người rất ác liệt, là địch thủ cả đời.
Đâu biết mười năm sau, sóng gió thay đổi liên tục, Hàn Diệp lại nói ra đủ thứ chuyện lúc hai người ở đại doanh Tây Giao trong hoàn cảnh như thế này.
"Ta quả thật không biết hai vị lại có giao tình như vậy, Điện hạ cùng Lạc công tử thương tiếc lẫn nhau, đây là chuyện tốt."
Giọng nói của Nhậm An Lạc lành lạnh, miệng cười nhưng lòng không cười, những lời này giống như từ trong kẽ răng thốt ra vậy.
Hàn Diệp hồ nghi nhìn nàng một cái, đột nhiên nhìn về phía Lạc Minh Tây: "Năm đó ta không để nàng ở lại Đế Bắc thành, chỉ một mực làm theo ý mình đưa Tử Nguyên đến Thái Sơn, ta tưởng cả đời này ngươi sẽ không vào kinh thành nữa."
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Lạc Minh Tây khẽ biến, tay nắm quạt gấm siết chặt.
Nhậm An Lạc đột nhiên ngẩng đầu: "Điện hạ nói cái gì, năm đó Bệ hạ hạ chỉ cấm túc Đế tiểu thư ở Thái Sơn, sao lại là Điện hạ một mực làm theo ý mình?"
Nàng vừa nói vừa nhìn Lạc Minh Tây, đáy mắt mang theo nghi vấn.
Hai người không ai mở lời, một lúc lâu sau Lạc Minh Tây mới nói: "Điện hạ có thể nói thẳng, thần tin tưởng Nhậm tướng quân sẽ không đem chuyện năm đó truyền ra ngoài."
Hàn Diệp rũ mắt, xoay chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch, nhìn về phía Nhậm An Lạc: "Ngươi biết cũng không sao, mười năm trước ta ở Đế Bắc thành tự ý sửa lại một đạo thánh chỉ."
"Làm sao có thể? Điện hạ chỉ là Thái tử, cho dù Bệ hạ có rộng lượng hơn nữa, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc này."
Màu mắt Nhậm An Lạc lạnh trầm, sống lưng thẳng tắp. Mười năm trước ở Đế Bắc thành, chỉ có duy nhất một đạo thánh chỉ, chính là đạo thánh chỉ kia, ban chết cho cả nhà Đế gia, giam cầm Đế Tử Nguyên ở Thái Sơn.
"An Lạc."
Lạc Minh Tây nhìn Nhậm An Lạc, chậm rãi mở miệng: "Thánh chỉ được gấp gáp đưa đến từ tám trăm dặm sau khi Tả tướng tìm ra chứng cớ mưu nghịch ở Đế gia, Bệ hạ vốn chỉ định đem Đế tiểu thư mang về kinh thành giam cầm ở Đại Lý tự. Thế nhưng lúc ấy Thái tử điện hạ lại giả mạo thánh chỉ trước mặt dân chúng Đế Bắc thành, Tả tướng kinh ngạc chỉ đành dựa theo ý chỉ Thái tử nói ra, đưa Đế tiểu thư đến Thái Sơn."
Tả tướng ngoại trừ làm như thế, căn bản không có lựa chọn, Gia Ninh Đế coi trọng đích tử cả thiên hạ đều biết, nếu vạch trần lời nói dối của Hàn Diệp ngay tại chỗ, cho dù Hàn Diệp có là Thái tử cao quý đến đâu, giả mạo thánh chỉ cũng là tội đại nghịch bất đạo, nếu Gia Ninh Đế giận chó đánh mèo, Tả tướng cũng khó bảo toàn tính mạng.
"Nàng trở về kinh thành, ta sẽ không bảo vệ được nàng, nếu nàng ở Thái Sơn, chiếu theo địa vị của Vĩnh Ninh tự ở Vân Hạ, cho dù là phụ hoàng, cũng sẽ không đem thánh chỉ ban chết đưa đến Thái Sơn."
Hàn Diệp mở miệng, tự giễu, sắc mặt lạnh băng tái nhợt: "Điều duy nhất ta có thể làm được cũng chỉ có vậy, là ta tự mình hạ đạo thánh chỉ kia, ban cho Đế gia cả nhà tử tội."
Y cũng không hối hận việc này, chỉ là đến nay vẫn không hiểu được, Gia Ninh Đế ngoại trừ cấm túc y ở trong Đông Cung ba tháng, sau đó cũng không có bất kỳ trừng phạt nào.
Cả phòng yên tĩnh, Hàn Diệp rũ mắt xuống, không nhìn thấy màu mắt tĩnh mịch của Nhậm An Lạc, đợi tới khi nghe được tiếng bước chân vang lên, Nhậm An Lạc đã đi đến đầu cầu thang, đưa lưng về phía hai người xua tay: "Bạn cũ gặp nhau, chuyện cũ rất nhiều, ta không nên ở lại, hai vị cứ tự nhiên, ta đi ngắm cảnh đêm kinh thành phồn hoa của Thái tử một chút."
Trong giây lát đã không còn thấy bóng dáng Nhậm An Lạc, để lại hai người không biết phải nói gì, bầu rượu đã trống rỗng, Hàn Diệp chậm rãi nói: "Ngươi vẫn chưa gặp Tử Nguyên, ngày khác có thể đến Cẩm Viên gặp nàng."
Y dừng một chút: "Có lẽ lúc trước nếu nàng ở lại kinh thành, sẽ tốt hơn so với đến Thái Sơn."
"Còn sống đã là tốt rồi, sao có thể cưỡng cầu mọi việc."
Lạc Minh Tây thản nhiên nói: "Không cần gặp, phụ thân ta hiện giờ chấp chưởng đại doanh Từ Nam, ta đi gặp nàng, chỉ sợ cả hai người đều khó tránh được cơn giận của đế vương."
"Ngươi nói cũng đúng."
Hàn Diệp hơi giật mình, cười khổ.
"Điện hạ, chuyện cũ đã qua, hôn sự Thái tổ ban cho năm đó chi bằng bỏ đi, hiện giờ Đế Thừa Ân không thích hợp với ngươi, càng không thích hợp làm chủ Đông cung."
Lạc Minh Tây vừa nói vừa đứng dậy, giọng điệu khuyên giải hiếm thấy.
Bị cấm túc ở Thái Sơn mười năm, Đế Thừa Ân này tâm tính như thế nào, hiện giờ căn bản không ai biết được.
Mặc dù Hoàng gia có lỗi, nhưng Hàn Diệp không nên là người ăn trái đắng.
Hàn Diệp mặt không đổi sắc, tay cầm bình rượu, rượu như chỉ bạc rót vào chén: "Có thích hợp hay không cũng không sao cả. Lạc Minh Tây, chỉ cần nàng là Đế Tử Nguyên, thì ta không thể buông bỏ được, ngươi có tài trị thế, có thể ở lại kinh thành hay không?"
"Ngươi quá cố chấp."
Âm thanh nhẹ nhàng truyền đến, Lạc Minh Tây đã đi đến cầu thang, dừng lại, ho khan một tiếng: "Về phần ở lại kinh thành...?
Năm đó ta quả thực ta không có nói cho Tử Nguyên biết chuyện ta và ngươi ở Tây Giao sau một năm đã trở nên thân thiết, nhưng có một câu ta không lừa nàng. Hàn Diệp... ta và ngươi là địch thủ cả đời, chuyện này, sợ rằng không thể hóa giải."
Tiếng bước chân dần dần xa, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Hàn Diệp, y thở dài một hơi, mắt rũ xuống, vẻ mặt buồn bã hồi tưởng.
Hàn Diệp hiểu được lời nói của Lạc Minh Tây, không phải vì một tờ hôn thư năm đó mà phải giằng co nửa đời người, chỉ là từ ngày Đế gia khuynh đảo, giao tình giữa Lạc Minh Tây và y cũng không còn nữa.
'Bá Nha Tử Kỳ', năm đó thấu hiểu lẫn nhau, đã sớm tan thành mây khói, một người là thần, một người là quân, chính là kết cục đã định.
Cuối đường phố trống vắng quạnh quẽ, trong phế trạch sâu thẳm lạnh lẽo, Lạc Minh Tây tìm được Nhậm An Lạc đang lẳng lặng đứng giữa Tĩnh An Hầu phủ.
Hắn còn chưa tới gần, tiếng chất vấn có chút tức giận đã vang lên: "Vì sao mấy năm nay không nói cho ta biết, Hàn Diệp là người giáng chỉ?"
"Nói như thế nào? Nói cho muội biết hắn tuyên đọc thánh chỉ, ban chết cho cả nhà Đế gia, hay là nói cho muội biết hắn bất chấp đại tội mưu nghịch chạy đến cứu muội. Tử Nguyên, bất luận là chuyện gì ta cũng không thể nói được."
Sau một hồi im lặng không nói gì, Nhậm An Lạc quay đầu lại, dưới ánh trăng thanh lãng, chân mày lạnh lùng, dung nhan thịnh nhiên, rõ ràng là gương mặt đã tháo mặt nạ xuống.
"Huynh sợ ta sẽ buông bỏ thâm thù Đế gia?"
"Không phải."
Lạc Minh Tây đi lên phía trước: "Ta sợ muội sẽ vì Hàn Diệp, đến một ngày từ bỏ nỗ lực mười năm nay, muội phải biết, ta tận trung với toàn bộ Đế gia, không chỉ có một mình muội."
Mặc dù cho tới bây giờ, Đế Tử Nguyên chính là Đế gia, là người duy nhất hắn có thể bảo vệ.
Trong sân một mảnh yên tĩnh, tiếng ho khan vang lên, Nhậm An Lạc giương mắt, nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Lạc Minh Tây dưới gió lạnh, thần sắc nhu hòa xuống: "Về thôi, Uyển Cầm đi Linh Tương lâu, chắc hẳn đã lấy được thứ chúng ta đang cần."
Nói xong đi trước ra ngoài phủ, Lạc Minh Tây nhìn bóng dáng đơn bạc của Nhậm An Lạc, nhàn nhạt thở dài.
———