Cỏ xanh chim lượn, cảnh sắc đẹp đẽ, lại là một năm. Vua Tuyên Vũ Đại Tĩnh đăng cơ thoáng chốc đã đến năm thứ hai.
Hàn Diệp là Hoàng đế cần mẫn hơn phụ thân vua Gia Ninh của hắn, từ khi đăng cơ, chăm lo triều chính, lựa chọn hiền tài, chấn chỉnh triều cương, đối xử thiện chí với mười tám quận của Bắc Tần, an bài ổn thỏa hoàng tộc Bắc Tần, an ủi dân chúng Bắc Tần, bố trí trọng binh ở biên giới Đông Khiên, uy hiếp các nước khác. Sau triều đại của vua Gia Ninh, quốc uy Đại Tĩnh trong tay vua Tuyên Vũ gần như đạt tới trình độ có thể sánh ngang với Thái tổ.
Đích tử mà vua Gia Ninh dùng một đời bồi dưỡng, thật sự là đế vương phục hưng Đại Tĩnh.
Nhân đức hiền danh cai trị của vua Tuyên Vũ cũng lay động con dân Tấn Nam, một năm này, giai thoại chính tích của Thiên tử như những bông tuyết trắng trôi dạt vào thành Đế Bắc, nhưng hồi âm nhận được chỉ là biệt vô âm tín.
Ám thám trong kinh thành đến hết đợt này đợt khác, nhưng chưa từng tìm thấy tin tức mà họ cần.
Vị trong đế đô hoàng thành cũng ngày ngày trôi qua trong sự chờ đợi cô độc.
Chớp mắt lại đến cuộc săn mùa xuân ở núi Phù Lăng, Thiên tử đương triều lúc còn nhỏ rất thích săn bắn, sau khi đăng cơ sẽ đích thân đến núi Phù Lăng hàng năm. Để có thể nổi bật trong cuộc săn mùa xuân, giành được sự chú ý của Thiên tử, các thiếu niên trong kinh thành đều đã dày công chuẩn bị, ba tháng trước, các sư phụ giỏi săn bắn trong kinh đã ngàn vàng khó cầu. Tuy nhiên, ngoài những thiếu niên đầy khát vọng này, quý nữ đợi gả ở các phủ các tộc đều có tâm tư sâu xa.
Nhiếp chính vương rời kinh tuần tra Tây Bắc đã một năm, dù Thiên tử và phủ Tĩnh An Hầu không có động tĩnh gì, nhưng hậu cung vẫn trống không, triều đình to lớn tự nhiên sẽ có người không thể ngồi yên. Nhiếp chính vương mãi vẫn chưa về, có nhiều suy đoán lại không ai dám bày ra ngoài mặt, nhưng tin đồn ở nơi riêng tư thì không kiểm soát được, còn có người nói Nhiếp chính vương dẫn binh những năm đó đã tổn hại thân thể, một năm qua rời kinh là để dưỡng bệnh, thậm chí còn từ bỏ ngôi vị Hoàng hậu, sợ là Nhiếp chính vương sẽ sớm băng hà hoặc đã qua đời từ lâu.
Lời đồn đại vô số, trăm người ngàn ý, các triều thần thị tộc Đại Tĩnh đương nhiên cũng nghĩ ra cách, dù không thể làm Hoàng hậu, Thiên tử vẫn còn tuổi tráng niên, chỉ cần có thể vào hậu cung sinh một nhi tử nữ nhi, tương lai cũng sẽ quý không thể tả. Ôm lấy tâm tư đó, cuộc săn bắn mùa xuân mà Thiên tử tham gia lần này đã trở thành cơ hội tốt để quý nữ các phủ các tộc vượt long môn. Không ngoa khi nói cuộc săn mùa xuân ở núi Phù Lăng lần này, tất cả quý nữ trẻ tuổi chưa hôn phối của các thị tộc quan viên từ Tam phẩm trở lên đều tham gia vào cuộc săn, thậm chí sòng bạc trong nhân gian cũng mở bàn cược, cược quý nữ nhà nào có thể được Thiên tử nhìn trúng, trở thành phi tần đầu tiên trong hậu cung. Sự nhiệt tình của dân chúng với đại hôn của Thiên tử không kém gì cuộc tuyển phi của Thái tử vài năm trước.
Khi Cát Lợi bẩm báo những tin đồn sống động ở đế đô cho Hàn Diệp trong sân luyện võ, hắn cẩn thận hỏi "Bệ hạ, tin đồn ngày càng không ra thể thống, Tĩnh An Hầu bảo nô tài đến hỏi, có cần ra lệnh cấm không?"
Thiên tử cầm cung kéo đến trăng tròn, híp mắt nhìn hồng tâm cách đó năm thước, tay không dừng lại "Không cần."
Khi nhận được câu trả lời hoàn toàn khác với đáp án trong lòng, Cát Lợi sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng cung kính gật đầu "Vâng. Bệ hạ, vừa nãy Trương đại nhân từ Nội vụ phủ đến báo, nói nữ quyến tham dự yến tiệc trong cuộc săn mùa xuân ngày mai quá nhiều, cầu hỏi Bệ hạ có thể thay đổi quy tắc tham dự yến tiệc hợp lý một chút hay không, để nữ quyến của triều thần trên Nhị phẩm tham dự yến tiệc."
Tay kéo cung của Hàn Diệp hơi ngừng, liếc mắt nhìn tổng quản đại nội bên cạnh "Thế nào, núi Phù Lăng của Trẫm không an bài hết những nữ quyến này?"
"Có thể, núi Phù Lăng trải dài ngàn dặm, dĩ nhiên có thể an bài tất cả quý nữ các phủ." Cát Lợi bị Hàn Diệp nhìn đến toát mồ hôi lạnh.
Bệ hạ mới lâm triều một năm, uy nghiêm ngày càng mạnh mẽ. Văn võ cả triều, cũng chỉ có Hữu tướng và Tĩnh An Hầu mới có thể bày ra vui cười buồn giận trước mặt Bệ hạ.
"Gia quyến của triều thần Tam phẩm có thể tham dự yến tiệc là quy tắc do Thái tổ đặt ra, cần gì phải vì Trẫm mà thay đổi quy tắc." Hàn Diệp lại nhắm vào hồng tâm.
"Bệ hạ, Trương đại nhân còn hỏi ......" Cát Lợi nhớ tới gương mặt già nua sầu như cúc héo của tổng quản Nội vụ phủ, liền liều chết nói "Có vài Hầu phủ cùng cấp bậc, vài vị Hầu gia vì muốn bố trí quý nữ nhà mình trong lều trướng gần Ngự đài của Bệ hạ nhất, sắp đánh nhau tới nơi rồi, ông ấy không dám đắc tội ai, bảo nô tài đến hỏi làm sao an bài thỏa đáng?"
"Làm sao an bài thỏa đáng? Chuyện nhỏ như vậy có đáng để ngươi hỏi Trẫm? Hay đến ngươi cũng nghĩ Trẫm sẽ nhìn trúng quý nữ nhà nào, đón vào cung làm phi, nên mới giúp đám lão già đó chạy đến hỏi ý Trẫm?"
Hàn Diệp vừa dứt lời, một mũi tên bắn ra, trúng vào hồng tâm.
"Bệ hạ, nô tài không dám! Nô tài oan uổng! Dù nô tài có một trăm lá gan, nô tài cũng không dám đào góc tường của Nhiếp chính vương điện hạ cho người khác!" sắc mặt Cát Lợi kinh hãi thay đổi, hắn vội quỳ xuống thỉnh tội.
Những thị vệ xung quanh thấy mũi tên của Hàn Diệp bắn trúng hồng tâm, vừa reo hò khen hay. Bọn họ nhìn thấy tổng quản đại nội sắc mặt tái nhợt quỳ xuống đất, không dám vỗ tay tán thưởng nữa, tất cả đều cúi đầu giả vờ như không thấy gì.
Cát Lợi khó mà giải thích, mặt mày nhăn nhúm như cúc héo. Nếu không phải tổng quản Nội vụ phủ có ân tình với hắn lúc nhỏ, hắn mới cả gan nhiều chuyện hỏi Bệ hạ câu này, trong năm qua, ai mà không biết chỉ cần có người hỏi chừng nào Nhiếp chính vương trở về trước mặt Bệ hạ, người đó hai ba tháng kế sẽ chỉ có lãnh đạm.
"Đứng dậy đi." Hàn Diệp ném cây cung về phía Cát Lợi "Ở trước mặt Trẫm còn đóng kịch gì, Trẫm biết ngươi và Trương Tấn có chút giao tình, truyền lời Trẫm, nếu một tổng quản Nội vụ phủ như hắn không biết an bài thế nào, chuyện này cũng đừng làm nữa, cuộc săn mùa xuân ngày mai, giao cho phủ Tĩnh An Hầu đến làm."
Hàn Diệp phất tay áo, quay về Thượng thư phòng phê duyệt tấu chương, để lại tổng quản đại nội ôm cây cung tâm tình phức tạp.
Bệ hạ của ta ơi, người rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Không cấm những lời đồn đó về Nhiếp chính vương, cũng không giảm bớt quý nữ các phủ đến núi Phù Lăng, còn để cuộc săn mùa xuân cho Tĩnh An Hầu gia cử hành, người không phải muốn chọc tức Hầu gia đó chứ?
Ngày hôm sau, ngày xuân tươi đẹp, nắng trời vạn dặm. Cuộc săn mùa xuân cử hành định kỳ ở núi Phù Lăng, vì năm nay có rất nhiều quý nữ tham dự cuộc săn, lều trướng dưới Ngự đài xếp dài cả trăm thước. Hôm qua sau khi Thiên tử giao quyền cử hành cuộc săn cho phủ Tĩnh An Hầu, các triều thần hầu gia vì an bài cho quý nữ nhà mình mà gây khó dễ suốt nửa tháng rốt cuộc cũng dừng lại, người trong cả thành đều đang chờ hôm nay Tĩnh An Hầu sẽ an bài quý nữ xinh đẹp thanh tú các phủ thế nào.
Tĩnh An Hầu gia cũng thật là một người khéo léo, hắn mời vài vị công chúa trong cung đến tham dự, dựa theo độ tuổi lớn nhỏ của công chúa phân thành các lều riêng, sao chép một bản danh sách các quý nữ thế gia nhất phẩm, để các vị công chúa chọn những người quen cùng tham dự, như thế các quý nữ của thế gia nhất phẩm sẽ đi cùng các vị công chúa, tuy nói không ai có thể chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không ai chịu thiệt. Theo quy tắc, các quý nữ nhà quan viên trong lều trướng luôn phải kéo rèm che, vì công chúa có thân phận cao quý mới được mở rèm ngắm cảnh săn xuân, nên các quý nữ ở trong lều của công chúa đương nhiên sẽ có duyên lọt vào mắt Thiên tử. Nói thật, nếu không phải Tĩnh An Hầu gia đến nay vẫn mang danh Quốc cữu gia hư ảo, những thế gia công hầu nhất phẩm có quý nữ tham gia cuộc săn này, quả thật đã nợ hắn một phần ân tình lớn.
Nắng trời chói chang, cuộc săn mùa xuân đã hừng hực khí thế bắt đầu, thiếu niên các phủ sớm đã vào trường săn. Xưa nay các cuộc săn bắn luôn có sự tham dự của các triều thần trẻ tuổi, rất ít lão thần tham dự. Lần này không biết tại sao, Ngụy tướng gia đã mời hai vị Thượng thư Lễ bộ và Hộ bộ cùng đến du xuân, Ngụy tướng đức cao vọng trọng, Cung Quý Chá và Tiền Quảng Tiến dĩ nhiên vui mừng nhận lời tham dự.
Lúc này, Hàn Diệp ngồi trên Ngự đài, hai bên trái phải là Hữu tướng và Đế Tẫn Ngôn, Cung Quý Chá và Tiền Quảng Tiến ở phía dưới một chút.
Nhìn những thiếu niên con cháu các nhà cưỡi ngựa bắn cung, lướt nhanh như gió, Tiền Quảng Tiến cảm khái nói "Thần vẫn nhớ Hầu gia năm đó còn là thiếu niên, độc chiếm hạng nhất các cuộc săn bắn trong suốt ba năm, không hổ là cao đồ do Bệ hạ và Ngụy tướng đích thân dạy dỗ, con cháu phủ đệ nhà nào ở Đại Tĩnh chúng ta có thể bắt kịp phong thái của Hầu gia người năm đó!"
Không phải vô cớ mà Tiền Quảng Tiến có thể an cư ở chức vị Hộ bộ Thượng thư khi vào tuổi tứ tuần, chỉ một câu nói đã thỏa đáng khen ngợi cả ba người trên Ngự đài. Cung Quý Chá một đời làm cổ giả, cùng với rổ tiền Tiền Quảng Tiến này, lại có tình nghĩa tương giao nhiều năm.
"Cung đại nhân quá khen rồi, ta thấy hôm nay đều là những con cháu xuất sắc của các nhà, đợi cuộc săn kết thúc, chưa hẳn kém hơn bổn hầu." Đế Tẫn Ngôn cười nói, trải bao năm rèn luyện trên chiến trường và triều đình, đã dưỡng nên tính tình khiêm tốn kiềm chế, sớm không còn là Ôn Sóc công tử nhe nanh múa vuốt, ầm ĩ đến mức náo động kinh thành năm đó.
"Con khỉ nghịch ngợm nhà ngươi, học được cách khiêm tốn rồi." Hàn Diệp cười như không cười nhìn Đế Tẫn Ngôn, từ tận đáy lòng cảm khái một câu. Hắn đã một tay nuôi dưỡng dạy dỗ Đế Tẫn Ngôn trưởng thành, dĩ nhiên biết Ôn Sóc năm đó có tính khí thế nào, hận không thể trời gọi lão đại hắn xưng lão nhị, giẫm nát hết đế đô này mới cam tâm.
"Bệ hạ, làm người cũng phải có tiến bộ mà, người cũng từ Đông cung chuyển đến hoàng cung trở thành chủ thiên hạ rồi, nếu ta còn dáng vẻ như năm đó, há chẳng phải cả đời chỉ có thể làm sử quan Đông cung sao."
"Hầu gia! Không được vọng ngôn!" Cung Quý Chá nghe vậy, cau mày sắp dạy dỗ một tràng dài.
Hàn Diệp lại cười to thành tiếng, phất tay nói "Vừa mới nói ngươi khiêm tốn, vậy mà chỉ một câu là lại lòi đuôi. Cung khanh, không sao, ngày thường hắn ở trong triều ngột ngạt sắp bí hơi tới nơi rồi, hôm nay là yến tiệc cuộc săn, không cần kiêng kị."
Chỉ một câu của Hàn Diệp, Cung Quý Chá ngậm miệng lại. Tiền Quảng Tiến nhìn ông chớp mắt, làm một biểu cảm buồn cười, chọc tức lão cổ giả thổi râu trừng mắt.
"Thiết niên thật tốt, có chí tiến thủ." Ngụy tướng bên cạnh vừa cười vừa vuốt râu. Đúng lúc này, còi hiệu vang lên hồi lâu, xa xa có tiếng vó ngựa chạy tới, thiếu niên săn bắn trở về mang theo con mồi trên lưng ngựa, tràn đầy khí thế. Lão tướng gia cảm khái nói "Được lắm, được lắm, ai nấy đều hăng hái tinh thần, đây là những trụ cột tương lai của Đại Tĩnh chúng ta!"
Các thiếu niên lần lượt quay lại khoảng đất trống trước Ngự đài, sau khi hành lễ với Thiên tử, mới ném con mồi của mình vào tay giám quan, giọng của giám quan trước Ngự đài truyền khắp xung quanh lều trướng.
"Trịnh Hiển công tử, phủ Chiêu Bá Hầu, một đại bàng, hai con thỏ, ba con cáo!"
"Vương Đức công tử, phủ Tề Nam Hầu, một con thỏ, hai lợn rừng, một con cáo!"
.........
"Hay lắm!" kèm theo từng câu của giám quan vừa dứt, các thị vệ thiếu niên xung quanh hò reo 'hay lắm', cả nhóm người Ngụy tướng trên Ngự đài cũng gật đầu liên tục.
Tiếng cười hào sảng của Thiên tử trên Ngự đài thỉnh thoảng lại truyền đến lều lớn của công chúa, lều lớn đứng đầu đương nhiên là chỗ ngồi của công chúa Thiều Hoa, vị công chúa này lúc niên thiếu thích tổ chức yến tiệc hoàng gia, cũng là công chúa cao ngạo của hoàng gia, mấy năm trước, sau khi Tiên đế bệnh nặng, Nhiếp chính vương lâm triều, nàng mới an phận mà sống trong cung. Một năm trước, Thái tử đăng cơ, đã chọn tam công tử của phủ Lâm Viễn Hầu làm phò mã của nàng, xuất cung xây phủ công chúa, một năm qua rất ít khi ra ngoài đi lại, cũng không biết Tĩnh An Hầu gia đã làm thế nào, lại có thể mời được nàng đến tham dự cuộc săn mùa xuân.
Các vị công chúa khác sớm đã mở rèm, phong cảnh bên trong cũng bày hết ra ngoài, quý nữ các nhà yêu kiều xinh đẹp, chỉ duy nhất lều lớn của công chúa Thiều Hoa gần với Ngự đài nhất vẫn còn đóng rèm. Các quý nữ trong lều đã gấp không chịu được, nhưng lại không dám nghịch ý công chúa.
"Công chúa, người xem, bọn họ cũng săn bắn trở về rồi, chúng ta vén rèm xem thử đi, xem thiếu gia của phủ nhà nào đạt hạng nhất." cuối cùng ấu nữ của Cảnh Dương Công không nhịn được nữa, ngượng ngùng mở miệng.
Thấy nàng mở đầu, các quý nữ còn lại cũng lần lượt lên tiếng.
Thiều Hoa yên lặng thở dài nhìn các tiểu quý nữ đang tràn đầy chờ mong.
Trẻ tuổi thật tốt, không chỉ chớm yêu, còn không cần lo nghĩ, không cần lo sợ.
"Bích Linh, vén rèm." Thiều Hoa phất tay, cuối cùng cũng lên tiếng.
Rèm được vén lên, cảnh tượng bên trong lều công chúa gần Ngự đài nhất lập tức bày hết ra ngoài, các tiểu quý nữ có thể ở trong lều của Thiều Hoa đều xuất thân từ phủ Nhất phẩm công hầu, đương nhiên sẽ không phải người ngu ngốc, dù thẹn thùng, nhưng bọn họ biết lúc này càng điềm tĩnh tự nhiên, càng có thể lọt vào mắt Thiên tử.
"Công chúa, vừa nãy nghe giám quan báo cáo, công tử các phủ đều đầy túi trở về, xem ra thật khó để chọn được người hạng nhất." tiểu thư Triệu gia cười nói, ngược lại tính tình rất hào sảng.
Thiều Hoa gật đầu, liếc nhìn con cháu thiếu niên ở khoảng đất trống ngoài lều, cảm khái nói "Tuy bọn họ cũng rất xuất sắc, nhưng không bằng Ôn Sóc năm đó, ba năm liền đạt hạng nhất trong các cuộc săn bắn, khi đó hắn còn chưa đầy mười lăm tuổi."
Cái tên Ôn Sóc này vào mấy năm trước sẽ khiến quý nữ cả đế đô đổ xô lao tới, các tiểu quý nữ hiện tại suy nghĩ một hồi mới nhận ra Ôn Sóc mà Thiều Hoa nói, chính là Tĩnh An Hầu hiện nay.
Một quý nữ nhỏ tuổi ngây thơ buột miệng nói "Thần nữ nhớ ra rồi, năm cuối cùng Tĩnh An Hầu gia đạt hạng nhất trong cuộc săn bắn, Nhiếp chính vương điện hạ cũng tham gia, nghe nói nàng nhất tiễn tam điêu, chấn động mọi người, còn tặng vật săn cho Bệ hạ!"
Tiểu quý nữ nhẹ giọng đáp, khiến trong lều công chúa nhất thời an tĩnh. Mọi người đều không thấy thị nữ Bích Linh bên cạnh công chúa, dường như đang nhớ lại chuyện gì, run rẩy cả lên.
Nhìn sắc mặt Thiều Hoa lạnh nhạt đi, tiểu thư Chung gia nghe nói Thiều Hoa từng có khúc mắc với Đế Tử Nguyên, cười nói "Đâu có khoa trương như vậy, nhất tiễn tam điêu, sợ là là cung thủ giỏi nhất Đại Tĩnh ta cũng khó làm được, chắc là nghe nhầm đồn bậy, đồn đại Nhiếp chính vương thêm ly kỳ thôi!"
Các quý nữ trong lều này chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, Đế Tử Nguyên bảy năm trước vào kinh, những tiểu quý nữ này chỉ mới là những cô nhóc nhỏ, họ coi chuyện của Đế Tử Nguyên như câu chuyện ly kỳ, cảm thấy tiểu thư Chung gia nói có lý.
"Nàng nói không sai, lần săn bắn năm đó, Đế Tử Nguyên quả thật nhất tiễn tam điêu, chấn động mọi người." Thiều Hoa chậm rãi nói, liếc nhìn những tiểu quý nữ trong lều "Hoàng huynh cũng đã nhận lễ của nàng. Cảnh tượng đó đến nay, bổn cung cũng cảm thấy rất truyền kỳ."
Các quý nữ trong lều đều ôm những tâm tư khác nhau đến tham dự cuộc săn mùa xuân, công chúa Thiều Hoa nói như vậy, khiến các quý nữ nghe ra ý tứ sâu xa thay đổi sắc mặt, cũng không dám nhắc tới Đế Tử Nguyên nữa.
Vốn nghĩ Nhiếp chính vương rời xa đế đô lâu như vậy, danh tiếng sớm đã phai nhạt, không ngờ ngay cả công chúa Thiều Hoa tính tình cứng rắn như thế cũng cảm thán phong thái tài hoa đó, Đế Tử Nguyên có thể khiến Bệ hạ đương triều bỏ trống ngôi vị Hoàng hậu đến nay, rốt cuộc là nhân vật thế nào?
Giọng của giám quan bên ngoài kết thúc, hành lễ với Hàn Diệp rồi lui sang một bên.
Ngụy tướng có chút lo lắng nói "Bệ hạ, tiểu công tử của phủ Tề Nam Hầu và nhị công tử của phủ Tống thượng thư có kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung nhất đẳng, vật săn bắn cũng không kém nhau là bao, người làm sao chọn ra hạng nhất?"
Hạng nhất săn bắn trên núi Phù Lăng trước nay luôn được ban Ngự bút và Ngự tửu, là một vinh dự lớn, càng có thể trở nên quen mặt trước mặt Hàn Diệp, ai cũng muốn có được.
Khi nghe thấy những lời của Ngụy Gián, các thiếu niên trên khoảng đất trống đều dồn ánh mắt về tiểu công tử Lương Chính của phủ Tề Nam Hầu và nhị công tử Tống Trúc của phủ Tống thượng thư, hai vị thiếu niên căng thẳng, nín thở nhìn Thiên tử trên Ngự đài.
"Hai người đều rất giỏi." Hàn Diệp cười nói với hai người họ.
Hai người lập tức tiến lên, quỳ xuống đồng thanh "Đa tạ Bệ hạ khen thưởng."
Hàn Diệp phất tay, Cát Lợi bên cạnh bưng một khay tiến lên, trên đó đặt một cuộn giấy và một bình rượu.
Hàn Diệp đứng dậy, tới trước Ngự đài, cầm Ngự tửu trên khay, cao giọng nói "Cuộc săn mùa xuân hôm nay khiến Trẫm rất hài lòng, tuy hai người sống trong quý phủ đế đô, nhưng ai nấy đều tinh thông võ nghệ, chứng tỏ các ngươi cũng không cao gối hưởng lạc, lãng phí tài nghệ, Đại Tĩnh ta có nhiều hiền tài, là may mắn của Trẫm. Mong các ngươi ngày sau luôn giữ vững cần mẫn, sau này tham dự triều chính, phụng sự triều đình!"
"Vâng, Bệ hạ!" các thiếu niên dưới Ngự đài tràn đầy nhiệt huyết, ai nấy đều hận không thể lập tức dấn thân vào triều, phụng sự quốc gia, lập công lao sự nghiệp.
Quý nữ các phủ trong lều lớn từ xa nhìn dáng vẻ nắm giữ thiên hạ của Hàn Diệp lại anh tuấn vô song, ai nấy mặt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ hi vọng Thiên tử có thể rũ mắt liếc nhìn bọn họ.
"Tống Trúc, Lương Chính, hai người tài nghệ ngang nhau, triều đình của Trẫm không phải triều đình không thể chứa được hai người đứng đầu, hôm nay hai ngươi đều đồng hạng nhất trong cuộc săn bắn lần này, Ngự tửu của Trẫm, hai người đều đủ tư cách uống!"
"Tạ Bệ hạ long ân!" Tống Trúc Lương Chính nghe thấy lời của Hàn Diệp, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, ánh mắt hai người nhìn nhau đều nảy sinh ra sự ủng hộ, lúc hai người đứng dậy còn giúp đỡ đối phương, hành động này trong mắt Hàn Diệp và nhóm người Hữu tướng, càng tán thưởng tính cách của hai người này.
"Hai ngươi cùng tiến lên!"
Hàn Diệp phất tay, tiểu thị vệ bên cạnh bưng khay đặt hai ly rượu đi tới, Hàn Diệp cầm bình rượu, định rót rượu vào ly, đúng lúc này, một tiếng huýt dài vang lên.
Tiếng huýt dài trong trẻo, liên tục vang lên, tay rót rượu của Hàn Diệp ngừng lại, ánh mắt chợt trầm xuống.
Đế Tẫn Ngôn phía sau đột nhiên đứng dậy, đi hai ba bước nhìn về hướng phát ra tiếng huýt dài, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng khó tin.
"Bệ hạ, đó là, đó là ......" hắn lẩm bẩm, nhưng vẫn không dám chắc chắn.
Mọi người dõi theo ánh mắt của Hàn Diệp và Đế Tẫn Ngôn, liền nhìn thấy một chiến mã lao tới từ ngoài trường săn, nắm cương thúc ngựa là một hồng y nữ tử.
Nữ tử đó một thân tấn y, từ xa ngóng nhìn, nàng vô cùng phong lưu tao nhã.
Ngụy tướng và Cung Quý Chá trên Ngự đài lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng và bất ngờ khi thấy người đến, Tiền Quảng Tiến cười toe toét không thể ngậm miệng.
Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn lên, chưa từng có ai nhìn thấy vẻ mặt như vậy của hắn, mong đợi, vui mừng, ngạc nhiên, thậm chí có một tia hoảng sợ khó nhận ra trong mắt hắn.
Trong lều của công chúa Thiều Hoa, thị nữ Bích Linh kinh hô một tiếng, không thể tin mà che miệng. Thiều Hoa ngồi thẳng lưng nhìn người đến, vẻ lười biếng không còn nữa, khẽ thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng đã về rồi.
Thị vệ giữ cửa trường săn thấy có người xông vào, định cầm trường thương ngăn cản, lại bị thị vệ trưởng vung kiếm chém xuống, thị vệ trưởng đá hắn một cái, dọn ra một con đường rộng rãi cho người đến dưới ánh mắt ngỡ ngàng của các thị vệ.
Chiến mã băng qua lối vào, lao đi vài vòng rồi nữ tử tấn y giật mạnh dây cương, dừng lại ở nơi cách Ngự đài hàng chục thước trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Vó ngựa phi nhanh, cuốn theo bụi đất.
Nữ tử đó nhìn về phía Ngự đài, khóe môi khẽ cong, đột nhiên giương cung tên sau lưng, xoay người lao khỏi trường săn.
Đúng lúc này, đại điêu trên không trung kêu gào. Nữ tử đó lập tức lao đi trăm thước, hơi ngẩng đầu, kéo căng trường cung, bắn một mũi tên lên trời, trường tiễn khí thế mạnh mẽ xuyên qua ba con điêu lớn, rồi rơi xuống đất.
Trong trường săn không ngừng vang lên những tiếng kinh hô khi thấy được kỹ thuật bắn tên cao siêu như vậy, không ít thiếu niên nhớ tới truyền kỳ về cuộc săn mùa thu năm đó, chợt hiểu nữ tử tấn y này là ai, tất cả đều lộ ra vẻ phấn khích và sùng bái.
Nữ tử tấn y đưa tay đón lấy ba con điêu lớn rơi xuống, giữ chặt rồi trở lại trường săn.
Nàng vượt qua lối vào, qua các lều lớn đầy quý nữ, qua các thiếu niên thành hành chỉnh tề nhường đường cho nàng, dừng trước Ngự đài.
Dưới ánh mặt trời, tấn y đỏ rực như lửa tôn lên gương mặt đầy kiêu hãnh, như thể nắm giữ thiên hạ.
Vào lúc này, ngựa dưới thân nàng hí vang, nàng khẽ nắm dây cương, thúc ngựa tiến hai bước, dừng trước mặt Thiên tử, cùng độ cao với hắn.
Nàng vung tay, ném nhất tiễn tam điêu trong tay cho giám quan.
"Đếm cho bổn vương!"
Giám quan dĩ nhiên biết người đến là ai, sững sờ giây lát mới hét lớn "Nhiếp chính vương điện hạ, nhất tiễn tam điêu!"
"Có thể đạt hạng nhất không?" nữ tử tấn y nhướng mày, giọng nói mang theo chút lười nhác. Khi nàng lên tiếng hỏi, nhìn về phía Thiên tử cách mình nửa bước chân.
"Có thể." giọng nói trầm khàn vang trên Ngự đài, Hàn Diệp kìm nén nói ra từ này, cảm xúc mãnh liệt trong mắt dường như tràn ra ngoài.
Nữ tử tấn y cầm lấy bình rượu trong tay Hàn Diệp, ngửa đầu uống một hớp "Rượu ngon! Không hổ là do Bệ hạ đích thân ban thưởng!"
Bàn tay của nàng cầm bình rượu khẽ ôm quyền, hướng về phía Hàn Diệp hành lễ thần tử.
Đế Tử Nguyên đón lấy đôi mắt đen sâu như mực của Hàn Diệp, tươi cười rạng rỡ.
Dưới ngược chiều ánh sáng, nụ cười này, toát lên thịnh thế dung nhan.
"Tấn Nam Đế Tử Nguyên, bái kiến Bệ hạ."
Nửa tháng sau, Thiên tử Đại Tĩnh quốc hôn, vua Tuyên Vũ tuân theo di chỉ của Thái tổ, nghênh cưới nữ nhi Đế gia Tấn Nam, làm Hoàng hậu Đại Tĩnh.
Được trời ban cho, trọng trách quan trọng.
Một lời nói của Thái tổ hai mươi ba năm trước, đã nói lên một đời hào hùng mạnh mẽ của Đế Tử Nguyên.
--- CHÍNH VĂN HOÀN ---