Từ khi chiến loạn kết thúc, ngoài lầu Quân Tử, Quân Huyền hiếm khi rời phủ, gần đây tình hình đã ổn định, Mạc Bắc cũng yên bình, đến cả lầu Quân Tử nàng cũng hiếm khi ra mặt trông coi, nhưng mười lăm hàng tháng, có một nơi, nàng nhất định phải đến, là mộ phần Thi gia ngoài ngoại ô phía Đông thành Quân Hiến.
Không chỉ tổ tiên Thi gia được chôn cất ở đây, năm năm trước thành Quân Hiến bị công phá, khi Thi gia chiến đấu đến người cuối cùng, Quân Huyền đã tự tay chôn cất ba mươi hai hài cốt của Thi gia tại đây.
Thời gian trôi qua, chiến tranh chấm dứt, nàng vẫn đến đây hàng tháng với loại trà Quân Sơn Ngân Châm mà Thi Nguyên Lãng lúc sinh thời thích nhất, sau đó đứng trước mộ của vị lão tướng quân này cả ngày.
Sau khi tiễn Đế Tử Nguyên và Lạc Minh Tây đi, chưa qua mấy ngày đã đến mười lăm, Quân Huyền ôm theo trà ấm của mình đến tế bái tộc nhân Thi gia.
Nhưng lần này, còn chưa đến trước mộ của Thi Nguyên Lãng, nàng đã dừng lại.
Vì trước mộ, có một nam tử y phục màu lam đang đứng.
Dù chỉ nhìn bóng lưng, Quân Huyền cũng biết đó là ai.
Đó là Tần Cảnh, hôn phu thanh mai trúc mã hứa cùng sống chết của nàng, cũng là Liên Lan Thanh, thống soái Bắc Tần chiến công hiển hách gϊếŧ người không gớm tay.
Nhưng dù hắn là ai, một nhát kiếm đó, ân oán sinh tử đã kết thúc.
Sau khi Bắc Tần quy thuận, Liên Lan Thanh từ chối Đại Tĩnh phong thưởng, nguyện làm thường dân, từ đó sống ở vương thành Bắc Tần.
Quân Huyền nghĩ cả đời này của nàng sẽ không bao gặp lại hắn nữa.
"Thơm dịu lâu dài, là Quân Sơn Ngân Châm do tự tay nàng pha đúng không." giọng Liên Lanh Thanh đột nhiên vang lên trước mộ, hắn quay đầu nhìn về phía Quân Huyền, ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng khốc liệt trên chiến trường, chỉ còn lại vẻ dịu dàng.
Quân Huyền gật đầu, đi về phía trước lấy ấm trà đặt trước bia mộ của lão tướng quân, mở nắp ấm, hương trà lan tỏa, tràn ngập cả mộ phần.
"Lão tướng quân lúc sinh thời thích nhất uống trà của nàng pha."
Hắn gọi Thi Nguyên Lãng là lão tướng quân, không phải sư phụ. Tay rót trà của Quân Huyền khẽ dừng, ánh mắt thoáng qua đau buồn.
Ân oán hai đời, đến hôm nay, nào nói được thị phi đúng sai.
Quân Huyền đặt ấm trà sang một bên, bái lạy bia mộ Thi Nguyên Lãng ba cái, xoay người bước ra ngoài mộ phần, từ đầu đến cuối, ánh mắt nàng không hề nhìn Liên Lan Thanh.
Ân oán tình thù giữa họ đã kết thúc, nhưng đời này không thể nào nữa. Gặp lại để làm gì?
"Trận chiến ở Ngũ Lý đình năm đó, Liên Vũ đưa ta về quân doanh Bắc Tần, Tiên vương cho ta uống đan dược tục mệnh mà Quốc sư đã điều chế cho ngài ấy, cứu ta một mạng."
Liên Lan Thanh đột ngột nói, bước chân Quân Huyền dừng lại. Là một nhánh ẩn của Đế gia ở Tây Bắc, nàng vẫn luôn chú ý đến sống chết của Liên Lan Thanh, dĩ nhiên nàng biết Mạc Thiên đã tận sức để chữa trị cho Liên Lan Thanh. Nếu không có Mạc Thiên, Liên Lan Thanh đã chết dưới kiếm của nàng.
"Ta trọng thương không thể xuống giường, Tiên vương cho phép ta trở về vương thành tịnh dưỡng, Liên gia vẫn còn mẫu thân và tiểu muội, nếu ta đã nhặt lại được một mạng, nên phụng dưỡng mẫu thân, làm tròn đạo hiếu người con."
Liên Lan Thanh khẽ nói, mặc kệ Quân Huyền có nghe hay không.
"Cả đời này của ta, trước là người Bắc Tần, tiếp là tướng thủ Đại Tĩnh, sau lại phản thành trở về Bắc Tần, tay nắm tinh kỳ Bắc Tần liên tục công phá tám thành của Đại Tĩnh, gϊếŧ vô số tướng sĩ Đại Tĩnh, nợ máu đầy người, lại chưa từng hối hận. Chỉ vì ta vốn là người Bắc Tần, những gì ta làm chỉ là trả lại cho Thi gia và Đại Tĩnh những gì mà con dân Bắc Tần và tộc nhân Liên gia đã phải gánh chịu."
Hai nước chiến tranh mấy chục năm, đều là nhà tan cửa nát. Không cùng tộc ta, chiến tranh ắt gϊếŧ, những tướng sĩ chết trong tay của Quân Huyền cũng nhiều không đếm xuể, Liên Lan Thanh cố chấp một đời vì cái chết của phụ thân và tộc nhân Liên thị, nói cho cùng chẳng qua là chịu sự lợi dụng của Tiên vương Bắc Tần và nỗi khổ chiến loạn. Nàng cần gì phải nói cho hắn biết chân tướng cái chết bi thảm của tộc nhân Liên thị, khiến hắn lần nữa sống không bằng chết?
Quân Huyền rũ mắt, giấu đi tiếng thở dài.
"Nếu ta không nhìn thấy tộc ấn đó của tông tộc Liên thị, có lẽ phần đời còn lại của ta, sẽ sống trong nực cười hồ đồ như vậy."
Lời của Liên Lan Thanh như tiếng sấm chấn động, Quân Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, mới phát hiện Liên Lan Thanh từ lúc nào đã nhìn vào bia mộ của Thi lão tướng quân.
Ánh mắt đã trải bao sinh tử và chiến tranh ấy, vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lại chất chứa nỗi đau khôn nguôi.
"Chàng biết rồi?" Quân Huyền khó khăn nói, giọng khàn đi không chịu nổi.
"Sau khi về vương thành, ta vẫn luôn nghi ngờ chuyện Đế Tử Nguyên lẻn vào thành Quân Hiến, với cơ trí của Tiên vương, sao có thể bị Đế Tử Nguyên lừa gạt không một chút nghi ngờ, liền đưa nàng vào phủ soái. Nên ta đã cho người đi điều tra, nhưng không ngờ lần điều tra này lại phát hiện Đế Tử Nguyên lấy được tin tưởng của Tiên vương vì tộc ấn Liên thị. Năm đó tộc nhân Liên thị chết thảm trong tay quân Thi gia ở núi Vô Danh, theo lý mà nói tộc ấn đáng lẽ phải ở Thi gia, lúc công phá thành Quân Hiến, ta đã lật tung mọi ngóc ngách trong Thi gia cũng không tìm được ấn này. Nó xuất hiện ở Tây gia Lãng thành, còn là Đế Tử Nguyên dùng thân phận Tây Vân Hoán giao cho Tiên vương, ta dĩ nhiên sẽ nghi ngờ cái chết thảm của tộc nhân Liên thị năm đó không hề đơn giản. Ta mất thời gian một năm tìm hiểu, mới tìm thấy phó tướng Trịnh Khôn đã mai danh ẩn tính bên cạnh tướng thủ Tiêu Vinh ở thành Đỉnh Thiên năm đó, hắn thấy ta mang ấn này đến, hoảng sợ không biết làm sao, ta mấy lần uy hiếp hắn mới nói ......" hai tay Liên Lan Thanh rũ bên hông siết chặt, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một màu đỏ như máu "Năm đó, già trẻ lớn bé của tộc nhân Liên thị đều chết thảm dưới tay bọn cướp dưới núi Vô Danh, không phải quân Thi gia. Lão Tiên vương che giấu chân tướng cái chết thương tâm của tộc nhân Liên thị, đổ tội ác tày trời lên người Thi gia."
Nói xong lời này, Liên Lan Thanh dường như đã dùng hết sức lực, nhắm mắt lại, khóe miệng cười khổ "Uổng cho Liên Lan Thanh một đời kiêu ngạo tự phụ, tự nghĩ mình vì quốc gia vì gia tộc, lại không biết thù nhà tàn sát tộc nhân lại là kẻ khác, cũng không biết một lòng tận trung thành của ta chỉ đang bị quân vương lừa gạt lợi dụng."
"A Huyền, nửa đời này của ta, chỉ là một trò cười!"
Trong lòng Quân Huyền cũng khó chịu, nhưng không nói được lời an ủi nào.
Cả Thi gia đã bị diệt, hiện giờ biết chân tướng còn có ý nghĩa gì? Chỉ làm người còn sống sống không bằng chết mà thôi.
Liên Lan Thanh nhìn bia mộ trước mặt, từ từ quỳ xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của Quân Huyền.
Hắn khấu đầu trước bia mộ, ba cái nặng nề.
"Đệ tử Tần Cảnh, đa tạ ân dưỡng dục mười năm của sư phụ. Nếu kiếp sau có may mắn gặp lại sư phụ trên chiến trường, nhất định đường đường chính chính chiến đấu cùng sư phụ, tuyệt đối không làm kẻ phản nước, vong ân phụ nghĩa!"
Giọng Liên Lan Thanh vang lên khắp mộ phần Thi gia, một đại bàng chao liệng trên mộ phần kêu vang, từng tiếng buồn bã như lời đáp trả của Thi Nguyên Lãng.
Quân Huyền quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp, hai mắt đỏ hoe vì câu nói của Liên Lan Thanh đã muộn năm năm.
Lão tướng quân đối xử với Tần Cảnh như con cháu, năm đó mang theo phẫn nộ và thất vọng với Tần Cảnh mà chết, bây giờ nghe những lời này, cũng không biết dưới suối vàng có biết được, có tha thứ cho Liên Lan Thanh hay không.
"Mọi chuyện đã qua, tốt xấu gì cũng đều đã kết thúc, những lời này lão tướng quân đã nghe thấy rồi, chàng đi đi, trở về vương thành chăm sóc tốt cho Liên lão phu nhân." Quân Huyền thở dài, xoay người rời đi.
"A Huyền." giọng Liên Lan Thanh từ sau lưng nàng truyền tới, mang theo nỗi đau không thể giải thích được "Tần Cảnh chết rồi, hôn ước của hai ta cũng đã kết thúc, ta làm lỡ nửa đời của nàng, tìm một nhà tốt, gả đi đi."
Hắn đến thành Quân Hiến, ngoài nói ẩn tình năm đó trước mộ của Thi Nguyên Lãng, còn để nói điều này với Quân Huyền.
Trong mộ phần, vì lời nói của Liên Lan Thanh mà đột nhiên an tĩnh, Quân Huyền quay đầu lại nhìn thanh niên trước mộ, không biết vì sao, nhìn vào đôi mắt đó, nàng đột nhiên có chút xuất thần, nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Hai cô bé cậu bé mười tuổi cùng nhau chơi đùa, lúc thiếu niên kề vai tác chiến, khi chớm yêu thề hẹn cả đời, oán giận thù hận của phản quốc phản nhà, trả lại một mạng sinh ly tử biệt.
Đời này của nàng, tất cả vui giận buồn đau, đều do người trước mặt trao cho.
"Nói xong hết chưa?" Quân Huyền đột nhiên nhìn về phía Liên Lan Thanh nói.
Liên Lan Thanh thấy tức giận trong mắt nàng, không nói gì nữa.
Quân Huyền bước tới trước mộ, cúi xuống cầm lấy ấm trà, nàng rót ba chén trà ấm trước mộ Thi Nguyên Lãng, một chén kính Thi Nguyên Lãng, một chén đẩy về phía Liên Lan Thanh, một chén tự mình cầm lấy.
Cảnh tượng này, giống với cảnh tượng năm đó ở phủ soái Thi gia, khi lão nguyên soái dạy hai người binh pháp.
"Chàng nợ ta, một kiếm ở Ngũ Lý đình đó đã trả hết rồi. Hôm nay ở đây, không có thống soái Bắc Tần Liên Lan Thanh, cũng không có gia chủ Quân gia." Quân Huyền liếc nhìn bia mộ, rồi nhìn Liên Lan Thanh "Chàng là Tần Cảnh, ta là Quân Huyền."
Ánh mắt Liên Lan Thanh phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy chén trà trong tay nàng.
"Tần Cảnh, hôm nay ta có chuyện muốn hỏi chàng, chàng phải thành thật trả lời." thấy Liên Lan Thanh nhận chén trà, Quân Huyền nghiêm túc nói.
Nét mặt Liên Lan Thanh giật mình, chưa kịp hoàn hồn thì giọng của Quân Huyền đã vang lên.
"Tần Cảnh, hôn ước năm đó của chúng ta, đến hôm nay, chàng vẫn bằng lòng thực hiện lời hứa với ta như đã hứa trước mặt lão tướng quân và phụ thân ta ngày đó."
Liên Lan Thanh mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
"A Huyền!"
Quân Huyền trầm giọng nói trước ánh mắt chấn động của Liên Lan Thanh.
"Nữ nhi Quân gia ta, không bao giờ làm chuyện nhu nhược, năm đó ta hận chàng phản quốc phản nhà, một lòng muốn gϊếŧ chàng là thật, hôm nay muốn gả cho chàng làm thê tử cũng là thật. Tần Cảnh, đời này của ta chỉ hỏi chàng một lần này." Quân Huyền nhìn Liên Lan Thanh hỏi, ánh mắt vô cùng kiên định, không hề có chút dao động.
"Ta năm mười lăm tuổi đã định hôn ước bạc đầu với chàng, hôm nay, chàng có bằng lòng thực hiện lời hứa cưới ta làm thê tử trước mộ của Thi lão tướng quân, nếu chàng bằng lòng, uống cạn chén trà này, Quân Huyền ta chính là thê tử của Tần Cảnh chàng."
Con ngươi đen láy của Quân Huyền như sinh ra một tia lửa, Liên Lan Thanh nhìn nàng, phát hiện bản thân nghẹn ngào, một lời cũng không nói được. Hắn kiếp này thậm chí đã từng trải qua cái chết, vậy còn sợ cái gì?
Hồi lâu sau, giọng nói khàn khàn của hắn mới vang lên trong mộ phần.
"Năm đó ở Ngũ Lý đình, lúc ta sắp chết, hối hận duy nhất đời này là không thể chính thức cưới nàng làm thê tử. A Huyền, có thể gặp nàng, biết nàng, yêu nàng, là may mắn lớn nhất của Tần Cảnh ta đời này!"
Hắn dứt lời, uống cạn trà trong chén, rồi ôm Quân Huyền vào lòng. Nam tử cao lớn, thống soái kiên cường, hai mắt cũng đỏ hoe, cả đôi tay đang ôm Quân Huyền cũng khẽ run lên.
Quân Huyền run rẩy uống cạn chén trà trong tay, nàng nhìn bia mộ của Thi lão tướng quân, nước mắt tuôn rơi.
Lão tướng quân, đời này của ta và Tần Cảnh không bao giờ có thể làm được cầm sắt hòa minh bên nhau bạc đầu như người kỳ vọng năm đó, nhưng có thể kết thành phu thê trước mộ của người, cũng xem như hoàn thành lời hứa kiếp này.
Quân Huyền từ từ đẩy Liên Lan Thanh ra, tháo nhẫn ngọc trên ngón tay cái, đặt vào lòng bàn tay của Liên Lan Thanh.
"Đây là ấn tín của Quân gia ta, xem như là hồi môn của ta, chàng cầm lấy, giữ lại làm kỷ niệm, sau này thời điểm đến, thì trả lại cho Quân gia."
Liên Lan Thanh hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời của Quân Huyền. Hắn lấy trong tay áo ra một thiết đoản kiếm, đưa cho Quân Huyền "A Huyền, đây không phải là vật của Liên gia, là ta tự tay làm khi còn ở thành Quân Hiến."
Quân Huyền gật đầu, cầm lấy thiết đoản kiếm. Nàng nhìn Liên Lan Thanh rồi lùi lại một bước.
"Giữa chúng ta, mọi chuyện đã kết thúc."
"Phải." Liên Lan Thanh nắm chặt nhẫn ngọc trong lòng bàn tay "Mọi chuyện đã kết thúc."
Ân oán tình thù, yêu hận vướng mắc, tất cả đều tan biến.
"Hai tay chàng dính đầy máu của thành trì này, sau hôm nay, đừng tới nữa."
"Chúng ta đời này, không cần gặp lại nữa."
"Ta sẽ sống tốt, chàng bảo trọng."
Quân Huyền quay người, bước từng bước ra ngoài mộ phần.
"Nếu có kiếp sau ......" nàng dừng lại, dường như nhìn về phía Liên Lan Thanh, lại như nhìn xa xăm hơn "Ta nguyện làm thê tử của chàng, chàng nhớ đến tìm ta sớm một chút."
Giọng của Quân Huyền tan biến trong mộ phần, nhưng vẫn mãi mãi ở trong trái tim Liên Lan Thanh.
Hắn nhìn theo bóng lưng Quân Huyền, từng chút nhìn nàng biến mất trước mắt hắn.
Đó là lần cuối cùng họ gặp nhau trong đời này.