Đế Tử Nguyên một mình rời khỏi Thi phủ, Cát Lợi vội vã theo sau, nhưng đã không còn thấy bóng dáng. Phái người tìm kiếm hồi lâu, mới biết Đế Tử Nguyên vẫn chưa về điện Hoa Ninh nghỉ ngơi, cũng không đến Thượng thư phòng phê duyệt tấu chương, Nội các lục bộ cũng không thấy bóng dáng. Cát Lợi lúc này mới trở nên gấp gáp, trong lòng suy nghĩ liền đến Lạc phủ. Hai năm qua, Hầu quân đã gặp phải chuyện gì, cũng chỉ có Lạc đại nhân mới có thể giải quyết được.
Lạc phủ.
Đang là ngày xuân, Lạc Minh Tây vẫn khoác một áo choàng mỏng, nửa dựa vào ghế gỗ trong thư phòng, tay cầm trà ấm, nghe rõ ý đến của Cát Lợi, mắt hơi híp lại, lộ ra vẻ phiền muộn, bình tĩnh nói.
"Thế nào, Thái tử nhà các ngươi muốn đi?"
Cát Lợi giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ cảnh giác.
Lạc Minh Tây ung dung, chế giễu một tiếng "Hàn Diệp gióng trống khua chiêng vào cung, sống ở Thi phủ, ngươi và Tranh Ngôn giấu vài ngày thì còn được, đã lâu như vậy rồi, nếu ta còn không phát giác được hắn về kinh, làm sao có thể thống soái thế lực ngầm của Đế gia trong kinh?"
"Công tử ......" Cát Lợi ngượng ngùng, có chút xấu hổ. Tình nghĩa Lạc Minh Tây đối với Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương không phát giác được, nhưng hai năm qua hắn thấy rất rõ ràng, hắn giúp chủ cũ nhà mình đào góc tường, thật sự có chút có lỗi, không thể đối mặt với người ngày ngày bên cạnh bảo vệ Nhiếp chính vương.
"Được rồi." Lạc Minh Tây xua tay, trầm mặc một lát nói "Có phải Tử Nguyên không giữ được hắn?"
Sau khi Tử Nguyên tỉnh lại, dù che giấu hành tung, nhưng chuyện mỗi ngày đến Thi phủ không giấu được Lạc Minh Tây, cách đây vài ngày, hắn đã biết Hàn Diệp còn sống trở về.
Cát Lợi gật đầu "Điện hạ ngày sau rời đi, sợ Hầu quân không thể tiếp nhận, sau khi rời Thi phủ thì không thấy bóng dáng đâu nữa, công tử, người cũng biết năm đó trên núi Vân Cảnh nếu thế tử không kịp ngăn lại, Hầu quân sớm đã ...... nô tài lo là ......"
Lạc Minh Tây nhướng mày lạnh lùng, nhìn Cát Lợi "Lo cái gì? Lo muội ấy lại nhảy vực lần nữa? Hoang đường, chủ tử của ngươi có gánh nặng gì, trong lòng muội ấy biết rõ, không cần ngươi xen vào!"
Lạc Minh Tây xưa nay ôn hòa, hiếm khi tức giận. Cát Lợi biết lời vừa nói đã phạm vào cấm kỵ của hắn, nhất thời cũng hối hận, vội khom người hành lễ "Công tử bớt giận, nô tài quan tâm ắt loạn, nói sai lời, mong công tử đừng để trong lòng, chỉ là Hầu quân đã một đêm không ngủ, nô tài lo thân thể của người chịu không nổi ......"
Lạc Minh Tây khẽ cau mày "Biết rồi, ngươi về cung trước đi, chuyện này ta tự có chủ trương."
"Vâng, công tử." biết Lạc Minh Tây luôn có cách với Nhiếp chính vương, Cát Lợi có được lời hứa của hắn, cảm thấy an tâm, hành lễ rồi lui ra ngoài.
Khi Cát Lợi rời đi, Lạc Minh Tây xoa xoa lông mày, trên mặt lộ ra chút mệt mỏi, vẻ mặt có chút xuất thần.
Mấy ngày nay hắn không rời phủ, nguyên nhân cũng vì Hàn Diệp trở về.
Hắn từng nghĩ mười ngàn cảnh tượng tương lai sẽ ra sao, nhưng hắn chưa từng nghĩ Hàn Diệp vẫn còn sống trên đời.
Ngay cả khi hàn Diệp không còn võ công, không thể nhìn thấy, nhưng chỉ cần Hàn Diệp vẫn còn sống ......
Lạc Minh Tây thở dài một hơi, khóe miệng hiện lên chua xót tự giễu.
"Công tử." một tiếng gọi trầm thấp vang lên, một nha hoàn mặc tố y cầm theo một chiếc hộp tiến vào, cẩn thận dò xét biểu tình của Lạc Minh Tây, mới nói "Chiết Vân cao do Phương Vân trai gửi tới, đây là do người đặt nửa tháng trước."
Nha hoàn này chính là Tâm Vũ, là nha đầu bên cạnh Đế Thừa Ân mà Lạc Minh Tây gửi đến Thái sơn năm đó. Tâm Vũ giỏi y thuật, tính tình dịu dàng thận trọng, Lạc Minh Tây cảm thấy nàng bị buộc ép bên cạnh Đế Thừa Ân nhiều năm cũng không dễ dàng gì, sau khi triệu nàng trở về, luôn để nàng bên cạnh.
Lạc Minh Tây ngước mắt nhìn chiếc hộp trong tay Tâm Vũ, trầm mặc một hồi, hắn đột nhiên đứng dậy, áo choàng mỏng rơi trên xuống đất.
"Công tử?" Tâm Vũ sửng sốt kêu lên.
"Có lẽ ......." Lạc Minh Tây lẩm bẩm "Có lẽ muội ấy sẽ không cố chấp nữa? Đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ muội ấy đã thay đổi tâm ý ...... không thử làm sao ta có thể cam tâm, chuẩn bị ngựa!"
Lạc Minh Tây cao giọng ra lệnh, đồng thời cầm lấy chiếc hộp trong tay Tâm Vũ, bước ra ngoài.
"Công tử, người đi đâu vậy?" Tâm Vũ vội nhặt áo choàng mỏng trên đất, đuổi theo Lạc Minh Tây chạy ra ngoài, vẻ mặt lo lắng.
"Phủ Tĩnh An Hầu!"
Phủ Tĩnh An Hầu đã được tu sửa cách đây ba năm, nhưng thư phòng ở hậu viện và những nơi khác thì Đế Tử Nguyên luôn phái người đến quét dọn, vẫn chưa được tu sửa. Ngoài Đế Tử Nguyên và Đế Tẫn Ngôn, rất ít người tới đây, nơi này vẫn giống hơn mười năm trước, để lại vết tích cũ lốm đốm.
Khi Lạc Minh Tây mang theo Chiết Vân cao bước vào hậu viện, từ xa nhìn thấy Đế Tử Nguyên đang ngồi bó gối trên bậc đá dưới Quy Nguyên các.
Sắc mặt nàng xanh xao, mang theo chút mệt mỏi.
Lạc Minh Tây siết chặt chiếc hộp trong tay, khẽ thở dài, hiếm khi căng thẳng.
Hắn bước tới, chưa kịp lên tiếng, Đế Tử Nguyên đã nhìn hắn.
"Huynh đến rồi?" Đế Tử Nguyên cười cười, hiếm khi lộ ra vẻ trẻ con của một người trẻ tuổi nên có "Ta vừa rồi còn đang nghĩ đến huynh."
Lạc Minh Tây sửng sốt.
"Lúc nhỏ chúng ta thường chơi ở trong sân này, huynh xem, trên thân cây Hòe già này còn vết đao năm đó ta rạch." Đế Tử Nguyên chỉ cây Hòe già trong góc sân "Chớp mắt đã mười mấy năm rồi."
Lạc Minh Tây ngồi cạnh nàng, giúp nàng bày sẵn Chiết Vân cao, nhìn cây Hòe già, trong mắt có chút hoài niệm "Đúng vậy, đã hơn mười mấy năm rồi, năm đó muội thích nhất là chơi ở Quy Nguyên các này, có một lần bị xước một mảng da, không muốn kêu đau trước mặt người khác, về phòng rồi thì một mình lặng lẽ lau nước mắt nửa đêm."
Đế Tử Nguyên sững sờ, có chút xấu hổ "Lạc đại ca, thì ra huynh biết ......"
"Đúng vậy, ta ở bên ngoài ......" canh đến nửa đêm. Lạc Minh Tây vỗ nhẹ lên đầu Đế Tử nguyên, chưa nói hết bốn chữ tiếp theo, giọng trầm thấp của Đế Tử Nguyên đã vang lên.
"Không phải ta không đau, chỉ là không muốn để chàng cho rằng nữ nhi Đế gia chúng ta được nuông chiều kiểu cách, chịu không nổi khổ."
Lạc Minh Tây sững sờ, nhìn về phía Đế Tử Nguyên.
Đế Tử Nguyên ôm gối chống cằm, có chút xuất thần, giọng nói có chút hồi tưởng.
"Năm đó ta vào kinh, rất không cam tâm tình nguyện, cảm thấy bản thân đã chịu ủy khuất rất lớn, còn cầu xin phụ thân hết nửa tháng để bắt huynh cùng vào kinh chống lưng cho ta. Sau khi vào kinh, hầu như tất cả tiểu thư thế tộc nổi tiếng trong kinh đều tới trước mặt ta một lần, nói những lời chua ngoa thì cũng đành, còn lần lượt ngáng chân ta ...... khi đó ta mới biết vị Thái tử điện hạ đó của chúng ta là một miếng bánh thơm trong kinh, ai cũng muốn cắn một miếng." Đế Tử Nguyên cong cong hai mắt, nâng cằm về phía Lạc Minh Tây "Những chuyện này chắc huynh không biết, nhưng huynh yên tâm, ta là ai chứ, đám người đó không ai lấy lòng càng tốt, tất cả đều lần lượt bị ta trị lại hết."
"Ồ? Nhiều tiểu thư thế tộc như vậy, cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, đều có những người xuất chúng, muội làm sao trị?" Lạc Minh Tây nghe nàng nói, cười hỏi.
"Nếu đã đến vì thân phận Đông cung Thái tử phi của ta, vậy ta cũng không thể để bọn họ đến vô ích." Đế Tử Nguyên lười biếng chống hông, nháy mắt với Lạc Minh Tây "Khi ta rời thành Đế Bắc, đã trộm di chỉ của Thái tổ ở trong từ đường, ngày nào cũng bảo Tần ma ma bỏ vào trong hộp đi theo ta, người nào đến thì bảo Tần ma ma lấy thánh chỉ ra đọc một lần ......"
"Huynh nghĩ xem, bọn họ gặp ta một lần thì phải quỳ một lần, quỷ cũng không dám chọc ta."
Năm đó Đế Tử Nguyên vào kinh, lạ nước lạ cái, vua Gia Ninh đã phái Tần ma ma quản sự trong cung hầu hạ cạnh nàng. Tần ma ma nhập cung sớm, xưa nay uy nghiêm, tiểu thư quan gia mười mấy tuổi bị bọn họ đè ép như vậy, nào dám đến chọc nàng.
"Chẳng trách lúc muội vừa vào kinh, tiểu thư thế tộc cả ngày đều đến bái phỏng, sau một tháng trong phủ đến một con chim cũng không thấy, thì ra là vì nguyên nhân này."
"Có một lần khi ta đang trừng trị đích nữ của phủ Kiến An Hầu, bị chàng tình cờ bắt gặp. Sau khi tiểu cô nương kia rời đi, chàng mới từ từ bước ra nói với ta một câu ......"
Lạc Minh Tây không lên tiếng, nghe Đế Tử Nguyên nói tiếp.
"Chàng nói..." giọng Đế Tử Nguyên có chút xa xăm "Tiểu nha đầu Đế gia, thì ra nhóc một khóc hai nháo ba thắt cổ ở Tấn Nam, ầm ĩ không muốn vào Đông cung của ta chỉ là dọa người, nhóc ngày ngày cầm thánh chỉ ban hôn của Thái tổ rêu rao khắp kinh thành, không chừng là rất hài lòng về ta!"
"Năm đó ta còn nhỏ, nào có mặt dày như bây giờ, bị chàng tóm tại trận, xấu hổ muốn bỏ chạy, lại bị chàng túm cổ áo giữ chặt."
"Chàng nói ......" Đế Tử Nguyên dừng lại "Chẳng qua ta thích kiểu nha đầu ngang ngược lại không kiểu cách như nhóc."
Đế Tử Nguyên quay đầu nhìn Lạc Minh Tây, trong con ngươi có sự thông thấu sau nhiều năm "Lạc đại ca, sau bao nhiêu năm ta mới biết, nhiều năm như vậy, chàng vẫn luôn khác biệt."
"Ta trở về đây, mới nhớ ra, thì ra chúng ta đã từng có những khoảng thời gian vô tư như vậy."
Đế Tử Nguyên ngẩng đầu nhìn Quy Nguyên các phía sau, ký ức bấy lâu được hồi sinh trong mắt, lại từng chút chìm vào tĩnh mịch.
"Nhưng Thái tử Đại Tĩnh kiêu ngạo của năm đó, bây giờ lại không thấy được gì nữa."
"Huynh nói xem, chúng ta sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay?"
Đế Tử Nguyên hỏi xong, đứng dậy đi ra ngoài sân.
"Yên tâm, Lạc đại ca, bây giờ ta hồi cung, sẽ không làm mọi người lo lắng."
Lạc Minh Tây nhìn nàng bước khỏi cổng sân, bóng lưng Đế Tử Nguyên dần mờ đi trong mắt hắn.
Chiết Vân cao trên đất trở nên nguội lạnh, Lạc Minh Tây gắp một miếng cho vào miệng, từng miếng nuốt xuống.
Điểm tâm cứng ngắc nguội lạnh chui vào cổ họng, khí lạnh nhập thể, tiếng ho khan nặng nề vang, từng tiếng từng tiếng ngày càng gấp lên. Lạc Minh Tây cuộn mình trên bậc đá, che miệng ho không ngừng.
Tâm Vũ lo lắng, vội chạy tới định giúp hắn thuận khí, nhưng Lạc Minh Tây đã xua tay đẩy ra.
Tiếng thở gấp gáp dần dần bình tĩnh lại, cả người trầm mặc hồi lâu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, hắn vẫn lãnh đạm trầm mặc, ôn nhu như ngọc.
"Về phủ."
Bóng dáng Lạc Minh Tây cũng biến mất ngoài Quy Nguyên các, chỉ để lại một tiếng thở dài.
Đêm khuya, thư phòng Lạc phủ.
Tâm Vũ bẩm báo chuyện xảy ra trong kinh hàng ngày như thường lệ.
"Ngươi nói Đế Thừa Ân lấy danh nghĩa tưởng nhớ tiên Thái tử mời nữ quyến các phủ tụ hợp?"
"Vâng, công tử. Hầu hết những người được mời là phủ đệ hoàng thất trong cung và vài phu nhân của cựu bộ Đông cung. Đế Thừa Ân hối lộ cho phó quản sự Đông cung, ngày mai sẽ đến Đông cung lấy một số thứ."
"Lấy cái gì?"
"Môt vài di vật cũ của Đông cung, nghe nói là vài bút tích của tiên Thái tử. Nàng muốn tặng cho nữ quyến các phủ mang về, hẳn là muốn các tông thân và cựu thần luôn ghi nhớ ân đức của tiên Thái tử, để phò tá vị kia ở điện Ỷ Vân. Công tử, có cần ngăn cản Đế Thừa Ân vào Đông cung?"
Tâm Vũ thấp giọng hỏi, trước khi đợi được Lạc Minh Tây trả lời, đã ngầng đầu lên.
Lạc Minh Tây đang nhìn ngọc bội ở thắt lưng chưa từng rời thân, một lúc sau, hắn gỡ nó ra khỏi thắt lưng, đưa cho Tâm Vũ, nhẹ giọng nói trong ánh mắt kinh ngạc của nàng.
"Đem cất đi, ngọc bội này ngày sau không cần mang theo bên mình nữa."
Đôi khi, trễ một bước chính là một đời.
Từ đầu đến cuối, nàng xem hắn như huynh trưởng, đời này đủ để ràng buộc tất cả tình ý của hắn.