Tin tức về chuyện Đế Tử Nguyên tỉnh lại không được phô trương rầm rộ, nhưng trong kinh thành này, chỉ cần một đêm đã biết tường tận.
Đèn trong điện Ỷ Vân sáng suốt đêm, Cẩn quý phi cầm nhẫn ngọc của vua Gia Ninh thức cả đêm.
Sáng hôm sau, trước khi nàng nghỉ ngơi, lời truyền triệu kiến từ điện Hoa Ninh đã được đại tổng quản nội cung đích thân đưa đến điện Ỷ Vân.
Cẩn quý phi trầm mặc hồi lâu, nói với Cát Lợi đợi bên ngoài bức bình phong một câu "Bổn cung biết rồi."
Nhi tử của nàng vẫn là Thái tử, nàng còn chưa phải Thái hậu, không thể dùng hai từ 'Ai gia'. Hiện giờ Đế Tử Nguyên muốn gặp nàng, thậm chí chỉ cần phái tổng quản thái giám đến truyền lời.
Cẩn quý phi xuất thần nhìn nhẫn ngọc lục bích trong tay, trong lòng trăm ngàn biến chuyển, chua xót không nói nên lời.
"Cẩn quý phi có gì hay mà gặp, thân thể của tỷ vẫn chưa khỏe, sao không nghỉ ngơi cho tốt, trễ vài ngày nàng ta cũng đâu lật trời được, chỉ toàn làm đệ lo lắng." trên hành lang ngoài điện Hoa Ninh, Đế Tẫn Ngôn nhìn Đế Tử Nguyên đang lởn vởn, luôn miệng nói không ngừng, nhưng thuốc bưng trên tay cũng không tràn giọt nào ra ngoài.
"Nàng ta là Quý phi của Tiên đế, lại là mẫu thân của Thái tử, huống chi ......" ngủ suốt nửa tháng, xương cốt của nàng rất yếu, Đế Tử Nguyên tản bộ với tấu chương trên tay, thỉnh thoảng lại uống ngụm thuốc trên tay Đế Tẫn Ngôn, kiểu dáng này, bày ra phong thái khi tỉnh lại.
Đế Tử Nguyên kéo dài giọng, khóe miệng khẽ cong "Huống chi, dù gì cũng từng tính kế ta, cũng đáng để ta gặp một lần."
Nghe Đế Tử Nguyên nói như vậy, nghĩ đến đứa nhóc Hàn Vân, Đế Tẫn Ngôn có chút lo lắng, mang theo vẻ tươi cười cầu xin "Tỷ, dù gì đó cũng là mẫu phi của Hàn Vân, nhóc Hàn Vân đó bụng dạ rất tốt, nể tình cậu nhóc, lát nữa tỷ giơ cao đánh khẽ, đừng dọa Cẩn quý phi sợ hãi."
Đế Tẫn Ngôn từ nhỏ đã theo Hàn Diệp đi lại trong cung, hắn hiểu rõ thủ đoạn của các cung phi, sau vụ án gian lận khoa cử lần này, hắn biết Cẩn quý phi không phải là người nhút nhát yếu đuối. Chỉ là hắn hiểu Cẩn quý phi, càng biết Đế Tử Nguyên là người thế nào. Nữ tử từ nhỏ chấp chưởng một phương, tắm máu sa trường như tỷ của hắn hoàn toàn khác với nữ tử chốn hậu cung. Nữ tử hậu cung mất đi sự sủng ái và bảo vệ của Hoàng đế, sự ủng hộ của ngoại thích, vốn không đáng một đồng, mà tỷ của hắn, trời sinh vương hầu tướng quân, sát phạt quyết đoán.
"Thế nào, đệ bây giờ làm chủ thay ta rồi?" Đế Tử Nguyên liếc hắn một cái.
"Tỷ, đệ làm sao dám, được rồi, tỷ muốn làm gì thì cứ làm thế đi." Đế Tẫn Ngôn nói xong đầu gối mềm nhũn, ngoan ngoãn đưa thuốc cho vị tổ tông trước mặt, cẩn thận cung phụng, không dám chậm chân. Từ khi tỷ của hắn tỉnh lại, Đế Tẫn Ngôn hận không thể nâng Đế Tử Nguyên trong tay bảo vệ, mọi việc đều tùy nàng.
Ngày này mùa xuân đang rộ, nắng vàng ấm áp dễ chịu.
Khi Cẩn quý phi được Cát Lợi dẫn vào Ngự hoa viên, từ xa đã thấy Đế Tử Nguyên ngồi quay lưng trên chiếc ghế mây, mặc tấn y nhạt màu, trên vạt áo thêu hình lá trúc, tùy hứng không thể nói thành lời.
Cẩn quý phi mang theo vẻ mặt cao quý bước tới, vừa định lên tiếng gọi, nhưng lại thấy bóng người ngồi đối diện Đế Tử Nguyên, sắc mặt thay đổi, không quan tâm đến dáng vẻ của mình, xông đến trước mặt Đế Tử Nguyên, chắn trước mặt Hàn Vân đối diện nàng, giọng nói cũng run rẩy.
"Nhiếp chính vương, ngươi có gì cần hỏi, gọi bổn cung là được, Vân nhi chỉ là một đứa trẻ, cần gì phải làm khó nó?" Hàn Vân là huyết mạch của Cẩn quý phi, nàng làm sao cũng không nghĩ tới vua Gia Ninh vừa mới mất, Đế Tử Nguyên đã dám đặt chủ ý lên Hàn Vân. Tính khí lớn như Đế Tử Nguyên, nàng có chuyện gì không dám làm!
"Mẫu phi!" Hàn Vân thấy sắc mặt Cẩn quý phi tái xanh, Hàn Vân nhảy xuống ghế mây, nắm lấy tay nàng, vội nói "Mẫu phi đừng gấp, Nhiếp chính vương chỉ gọi con đến, không có làm khó con!"
Cẩn quý phi nắm chặt tay Hàn Vân, nhìn Đế Tử Nguyên phòng bị, hiển nhiên là không tin lời cậu nhóc.
"Cát Lợi, mời Quý phi nương nương ngồi." Đế Tử Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, nhấp ngụm trà ấm trên bàn nhỏ bên cạnh, liếc mắt nhìn Cẩn quý phi đang run rẩy, nhướng mày về phía Hàn Vân "Ngươi cũng ngồi đi, tay chân ngắn ngủn, từ tốn một chút, cẩn thận gãy xương."
Cẩn quý phi lúc này mới yên lòng, cũng biết trên dưới cả triều vẫn đang theo dõi, Đế Tử Nguyên không thể đối phó với mẫu tử họ khi hài cốt vua Gia Ninh còn chưa lạnh, không đợi Cát Lợi mời, dắt theo Hàn Vân ngồi xuống.
"Nhiếp chính vương, ngươi muốn gặp bổn cung và Vân nhi, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Đế Tử Nguyên nhìn nàng, khóe môi cong lên "Quý phi nương nương, câu hỏi này của người thật thú vị, đến một thường dân cho rằng chịu oan uổng cũng biết gõ chuông Thanh Long kêu oan, bổn vương chịu oan ức lẽ nào không thể tìm chỗ trút giận sao?"
Cẩn quý phi tái mặt "Bổn cung không hiểu Nhiếp chính vương đang nói gì."
Đế Tử Nguyên không quan tâm Cẩn quý phi giả hồ đồ, mà nhìn Hàn Vân đang vùi đầu "Thập tam điện hạ, bổn vương có chuyện muốn hỏi ngươi."
Hàn Vân ngẩng đầu, ngồi ngay ngắn nhìn Đế Tử Nguyên.
"Ngày đó ngoài điện Nhân Đức, sao ngươi lại nói giúp cho Tẫn Ngôn? Đệ ấy là thế tử Đế gia, còn ngươi là Thái từ Hàn gia." Đế Tử Nguyên thu lại vẻ mặt không tập trung, nghiêm túc nhìn Hàn Vân, đến Cát Lợi cũng có thể cảm nhận được trịnh trọng hiếm thấy trên người nàng.
"Triều đình không có họ, lão sư không tư lợi thiên vị, ta chỉ nói sự thật." Hàn Vân chậm rãi nói, khuông mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.
"Triều đình không có họ ......" Đế Tử Nguyên tỉ mỉ đánh giá câu này.
"Còn gì nữa?" nàng híp mắt, khí thế trấn áp lặng lẽ từ trên người nàng hướng về Hàn Vân.
Sắc mặt Hàn Vân hơi thay đổi, trong mắt hiện lên chút chật vật hổ thẹn. Một lúc sau, cậu nhóc nhảy xuống ghế, chắp tay cúi người trước Đế Tử Nguyên.
"Còn có ... mong Nhiếp chính vương có thể nể tình ta bảo vệ cho lão sư, tha thứ cho mẫu phi. Nhiếp chính vương, người có thể tra được chi tiết của Giang Vân Tu, vì sao hắn làm như vậy, hẳn là người đã biết hết rồi."
Cẩn quý phi kinh ngạc, nàng thật sự không ngờ Hàn Vân lại có thể thú nhận mọi chuyện dễ dàng như vậy.
"Cho nên ......?" Đế Tử Nguyên hỏi.
"Ta biết, mẫu phi làm sai rồi, nhưng dù sao việc mẫu phi làm là muốn bảo vệ ta, nếu trong lòng Nhiếp chính vương không thể an, Hàn Vân bằng lòng gánh chịu tất cả."
Trong lòng Cẩn quý phi lạnh đi, muốn tiến lên trước, nhưng bị Cát Lợi ngăn lại.
"Gánh chịu thế nào?" Đế Tử Nguyên chợt tiến tới, nâng cằm Hàn Vân, nhìn chằm chằm cậu nhóc.
"Chỉ cần Nhiếp chính vương có thể nguôi giận, Hàn Vân bằng lòng tự phế bỏ ngôi vị trữ quân, hi vọng Nhiếp chính vương có thể tha cho mẫu phi."
"Vân nhi!" Cẩn quý phi kêu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc hoang đường.
"Ngươi thật sự muốn giao lại ngôi vị trữ quân?" Đế Tử Nguyên cao giọng.
"Phải."
"Giang sơn Hàn gia, ngươi bằng lòng chắp tay nhường lại?"
"Ta chưa từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ trở thành Thái tử Đại Tĩnh, nhưng ta biết trong cung điện rộng lớn này, mẫu phi chỉ có ta, ta là chỗ dựa duy nhất của người, vị trí trữ quân đối với ta không quan trọng bằng mẫu phi. Hàn Vân bằng lòng giao ngôi vị trữ quân, bảo vệ mẫu phi bình an."
Không ai nghĩ Hàn Vân sẽ trả lời như vậy, Cẩn quý phi đứng tại chỗ, hai mắt đỏ lên, che miệng cố hết sức để nước mắt không chảy ra.
"Vân nhi ......"
Những tưởng nàng dốc hết sức vì Hàn Vân bày mưu tính kế, muốn mang những điều tốt đẹp nhất thiên hạ đến trước mặt Hàn Vân, nhưng không ngờ Hàn Vân lại bằng lòng nhường lại ngôi vị trữ quân, cầu xin nàng bình an trước mặt Đế Tử Nguyên.
"Hàn Vân, ngoài việc bảo vệ mẫu phi bình an, ngồi trên vị trí này, ngươi còn suy nghĩ gì nữa?" Đế Tử Nguyên trầm giọng hỏi.
Hàn Vân trầm mặc hồi lâu, đứng thẳng lưng, mới trả lời "Cuộc săn mùa thu năm đó, Thái tử huynh trưởng tay cầm trường cung, nhất tiễn song điêu, cưỡi ngựa trở về, triều thần ca tụng. Ngày đó, ta nhớ huynh ấy ở trước mặt phụ hoàng đã nói ......"
"Nguyện Đại Tĩnh ta quốc vận hưng thịnh, dân chúng an vui, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, không bị ngoại bang xâm lăng, không có nội thần gây loạn, dựng thế giới thái bình, tạo cơ nghiệp thịnh thế!"
"Nhiếp chính vương, Hàn Vân từng nghĩ, huynh trưởng không còn nữa, Đại Tĩnh mà huynh ấy muốn nhìn thấy, ta sẽ thực hiện vì huynh ấy."
Trong Ngự hoa viên an tĩnh vì những lời của Hàn Vân.
Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Vân, ánh mắt sâu xa mà dịu dàng, cảm xúc thoáng qua sâu nơi đáy mắt cũng lặng lẽ lắng đọng.
Một lúc sau, nàng đi ngang qua Hàn Vân, lần đầu tiên nghiêm túc đặt ánh mắt lên khuôn mặt chấn động của Cẩn quý phi "Cẩn quý phi, người nghe rồi chứ."
Ánh mắt Cẩn quý phi phức tạp khó phân biệt, hai tay nắm chặt bởi vì cảm xúc dao động. Thật lâu sau, nàng thở ra một hơi dài, nghênh đón ánh mắt của Đế Tử Nguyên, nói dứt khoát "Nhiếp chính vương, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Người chưa từng hỏi Hàn Vân, trong cung này, thứ nó muốn là gì, muốn bảo vệ rốt cuộc là gì, phải không. Hôm nay, bổn vương sẽ để người nghe rõ."
Không đợi Cẩn quý phi trả lời, Đế Tử Nguyên lại nói "Ngôi vị trữ quân không phải chỉ làm vài việc xấu xa là có thể giữ được, quân chủ nhất định phải khuất phục được triều thần, thế tộc, dân chúng Đại Tĩnh, người chỉ là một hậu cung phi tần nhỏ bé cũng có thể khống chế triều đình? Một quân chủ sáu tuổi có thế cai trị thiên hạ? Cái gọi là Hoàng đế nhỏ tưởi lên ngôi, còn hậu phi nhiếp chính chẳng qua là các người trở thành con rối cho quyền quý trong triều và thân vương Hàn gia mà thôi! Người không bảo vệ được thứ quan trọng nhất, lẫn lộn đầu đuôi, đúng là ngu xuẩn!"
Cẩn quý phi tức giận run người trước những gì Đế Tử Nguyên nói, nhưng biết những gì nàng nói là sự thật "Vậy thì đã sao, cũng tốt hơn Đế gia ngươi đăng cơ hoàng vị, không cho ta và Vân nhi con đường sống!"
"Làm sao người biết Đế gia ta muốn là ngôi vị chí tôn thiên hạ?" Đế Tử Nguyên trầm giọng nói, lạnh lùng ngắt lời nàng "Ngôi vị Hoàng đế quan trọng vậy sao? Ban đầu người cũng từng hiền lành thiện lương, vì cung nô bên cạnh mà không tiếc đắc tội với nữ nhi Tả tướng, Quý phi đương triều, chọc giận Tề quý phi, lệnh phủ Nội Vụ cắt phần cung cấp cho cung Định Vân, người mới rơi vào kết cục bệnh nặng suýt nữa mất mạng. Bây giờ chỉ mới qua ba năm, người đã say mê quyền lực, thủ đoạn độc ác, hãm hại lão thần, đùa giỡn triều đình, ngôi vị Hoàng đế này thật sự quan trọng như vậy?"
Từ lúc Đế Tử Nguyên có ý muốn để Đế Tẫn Ngôn dạy dỗ Hàn Vân, nàng đã phái người nghe ngóng tỉ mỉ quá khứ của Cẩn quý phi, sau đó nàng mới biết Cẩn quý phi nói năng thận trọng, phong thái bất phàm này đã từng là một người hiền lành thật thà nổi tiếng trong cung.
"Ta muốn bảo vệ Vân nhi vẹn toàn! Nó đã là Thái tử Đại Tĩnh, nếu không thể trở thành Thiên tử Đại Tĩnh, trong thiên hạ này ai có thể tha cho nó?" Cẩn quý phi cao giọng, ánh mắt nàng không cam lòng "Bổn cung và Vân nhi yên ổn qua ngày trong cung Định Vân, vốn nghĩ qua mấy năm nữa, nó có thể xuất cung lập phủ, bổn cung có thể đi theo nó, năm tháng sau này đều dựa vào nó. Nhưng trận chiến Tây Bắc, Cửu hoàng tử tử trận, Thái tử cũng mất, Ngũ hoàng tử không rõ tung tích, Vân nhi của ta trở thành hoàng tử duy nhất trong cung. Tiên đế muốn lập nó làm trữ quân, bổn cung có thể làm gì? Nó đã trở thành Thái tử, vận mệnh đã định, ở trong cung này, nó không thành Hoàng đế, ngày sau làm sao có đường sống sót?"
"Chỉ cần nó có thể sống, đừng nói là hãm hại lão thần, đùa giỡn triều đình, dù có quá quắt hơn nữa, có xấu xa hơn nữa, bổn cung đều có thể làm được." Cẩn quý phi nhìn Đế Tử Nguyên, ngồi thẳng người, gương mặt lại nghiêm nghị không ngờ.
Nữ nhân làm mẫu thân sẽ có ý chí mạnh mẽ không tưởng, mọi việc Cẩn quý phi làm chỉ là để bảo vệ Hàn Vân trong cung này.
"Bổn vương biết, cho nên bổn vương mới để vụ án khoa cử dừng trên người Giang Vân Tu. Nếu không phải nể tình Thập tam điện hạ, chỉ cần tính đến chuyện người động vào Tẫn Ngôn, bổn vương đã không thể tha cho người." Đế Tử Nguyên đặt tách trong tay xuống bàn nhỏ bên cạnh, vang lên một tiếng thanh thúy.
Vẻ mặt của nàng lạnh lùng uy nghiêm, sắc mặt Cẩn quý phi trắng bệch, mím môi thở dài nói "Nhiếp chính vương, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Sống hay chết, cho mẫu tử chúng ta một con đường đi!"
Vua Gia Ninh đã mất, dù nàng có thế lực do vua Gia Ninh để lại, nhưng cục diện triều đình hiện nay, trong tình cảnh vua Gia Ninh không để lại chiếu thư truyền ngôi, nếu Đế Tử Nguyên không gật đầu, muốn để Hàn Vân lên ngôi là chuyện không thể nào. Nếu Đế Tử Nguyên quyết tâm đoạt ngôi, hoàng tộc Hàn thị chỉ có một kết cục.
"Bổn vương không muốn thế nào, hôm nay bổn vương chỉ muốn để Cẩn quý phi nghe xem Thập tam điện hạ muốn điều gì." Đế Tử Nguyên nhướng mắt, ánh mắt rực sáng "Cẩn quý phi, điều nó muốn không phải là vị trí Thiên tử như một con rối, không phải chỉ dựa vào âm mưu mà khống chế triều đình, nó muốn đường đường chính chính làm Thái tử Đại Tĩnh, tạo phúc cho dân chúng, tạo thiên hạ thịnh thế. Người là mẫu thân của nó, bây giờ nó còn nhỏ, những gì nó không thể làm, hay vẫn chưa thể làm, người nên thay nó gánh vác."
Cẩn quý phi sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ khó tin "Ý của ngươi là ...... ngươi bằng lòng để Vân nhi làm ......"
"Bổn vương không nói gì cả, ba năm trước ta đã từng nói với Tiên đế, trong vòng mười năm, Đế gia tuyệt đối sẽ không trao trả triều chính cho Hàn gia, một Thiên tử sáu tuổi sao có thể gánh vác vương triều Đại Tĩnh." Đế Tử Nguyên ngắt lời nàng, thẳng thắn nói "Bổn vương và Đại Tĩnh muốn là một thịnh thế minh quân."
Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Vân "Có thể đi được đến bước đó hay không, ngày sau đều phải dựa vào ngươi. Hữu tướng, Tẫn Ngôn, Ngũ hoàng huynh của ngươi đều là lão sư của ngươi, bọn họ nhân phẩm đoan chính, học thức hơn người, sẽ dạy cho ngươi bản lĩnh và tài trị quốc tốt nhất, Hàn Vân, đừng phụ hi vọng của bổn vương, đừng trở thành Tiên đế thứ hai."
Hàn Vân sững sờ nhìn Đế Tử Nguyên, hôm nay cậu nhóc tới đây là muốn tự phế bỏ ngôi vị trữ quân để bảo vệ tính mạng cho mẫu phi, lại không ngờ Đế Tử Nguyên sẽ nói những lời như vậy với cậu nhóc.
"Hàn Vân xin nghe theo lời dạy của Nhiếp chính vương, hành sự ngay thẳng, giữ vững chính khí, không phụ ngôi vị trữ quân." cậu nhóc khom người hành lễ với Đế Tử Nguyên, thân hình nhỏ nhắn đặc biệt nghiêm túc đoan chính.
Đế Tử Nguyên đứng dậy, ngồi xổm xuống, tấn y phủi trên mặt đất, phác qua một đường gợn sóng. Nàng nâng cánh tay của Hàn Vân, tầm mắt ngang với cậu nhóc, từng câu từng chữ nói.
"Hàn Vân, đừng phụ hi vọng của hoàng huynh ngươi, thịnh thế này, là chàng ấy vì người dựng nên."
Người đó có thể vì nàng mà từ bỏ sinh mạng, cho đi thiên hạ.
Nàng sao lại không thể nhường giang sơn, tự mình cởi bỏ nút thắt cho số mệnh của hai người.
Hàn Diệp,
Người lấy thiên hạ đối đãi ta,
Ta dùng thịnh thế hoàn trả người.