Điện Chiêu Nhân, nơi Thái tổ qua đời.
Không ai nghĩ tới, nơi cuối cùng mà vua Gia Ninh chọn lại là cung điện này.
Vua Gia Ninh chỉ triệu Cẩn quý phi, Hàn Vân và Hàn Việt vừa về kinh vào điện.
Đế Tử Nguyên dẫn quần thần đứng ngoài điện Chiêu Nhân, không quan tâm thân vương Hàn gia lo lắng không yên, nàng trầm mặc nhìn về phía cửa điện, hai mắt sâu xa, nhìn không ra cảm xúc.
Sắp chết rồi sao? Không chống đỡ được nữa? Vẫn còn chưa thấy Đại Tĩnh phồn hoa mà nàng trị vì, vẫn chưa đoạt lại hoàng vị từ tay Đế gia, ông đã gấp gáp muốn đi rồi sao?
Đế Tử Nguyên không thể nói ra trong lòng nàng cảm thấy thế nào, nàng sống một đời để đối chọi với vua Gia Ninh, bây giờ ông ta sắp chết, nàng lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Đế Tẫn Ngôn đứng bên cạnh, vỗ vỗ vai nàng, chỉ có hắn mới biết tình cảm của Đế Tử Nguyên đối với vua Gia Ninh phức tạp thế nào, giống như hắn vậy.
Không ai để ý đại tổng quản nội cung Cát Lợi chưa từng rời khỏi bên cạnh Đế Tử Nguyên, không ở ngoài điện Chiêu Nhân.
Trong điện, vua Gia Ninh đang nằm trên giường, đôi mắt hơi mở, hơi thở yếu ớt.
Cẩn quý phi dẫn Hàn Vân quỳ trước giường, nàng khẽ nức nở lau nước mắt, ánh mắt hoảng sợ bất an.
Vua Gia Ninh khó khăn đưa tay sờ sờ đầu Hàn Vân, trong mắt hiện lên yêu thương hiếm có, nhìn về phía Cẩn quý phi "Cẩn phi, đừng sợ, tuy Trẫm không còn, nhưng Nhiếp chính vương và thân vương Hàn thị kiềm chế lẫn nhau, nhất thời không dám động đến vị trí Thái tử của Vân nhi. Hữu tướng và các thế tộc đều là thần tử Hàn gia, bọn họ thần phục trước quyền nhiếp chính của Đế gia, nhưng sẽ không soán ngôi đoạt vị, đổi họ hoàng triều Đại Tĩnh. Tuy Thi Tranh Ngôn giao hảo với Đế gia, nhưng ba đời trung thành với hoàng thất, không cần nghi ngờ lòng trung thành của bọn họ. Ta đã lệnh cho Triệu Phúc lấy lại tín vật trong tay Đế Thừa Ân, thế lực ám vệ và Cấm vệ quân trong hoàng thành sẽ do nàng nắm giữ."
Cẩn quý phi vừa khóc vừa gật đầu, có được chút tự tin, hoảng sợ trong mắt cũng dịu đi.
Ông dừng một chút, mới nhấn mạnh giọng điệu "Đế Tử Nguyên là người thế nào, qua hôm nay, nàng hẳn đã biết rồi, chuyện ngu xuẩn như hôm nay, sau này không được phạm phải. Muốn thành đại sự, buộc phải học cách nhẫn nại, giang sơn Đại Tĩnh không dễ dàng ngồi như vậy."
Cẩn quý phi sững sờ, nhất thời sắc mặt trắng xanh. Hóa ra những chuyện do nàng và Đế Thừa Ân bày ra đều nằm trong tầm mắt vua Gia Ninh, ông đã sớm biết các nàng sẽ thất bại, không ra tay ngăn cản chỉ là muốn nàng thấy bản lĩnh của Đế Tử Nguyên, sau này mới có thể học cách ẩn nấp che giấu.
"Bệ hạ, Cẩn nhi biết rồi, Cẩn nhi sẽ bảo vệ tốt cho Thái tử, bảo vệ giang sơn Hàn gia chúng ta."
Vua Gia Ninh gật đầu, nhìn Hàn Vân bên cạnh.
"Phụ hoàng!" Hàn Vân còn nhỏ không kìm được nước mắt lưng tròng, hai mắt đỏ bừng.
Vua Gia Ninh xoa xoa đầu ấu tử, đầy an ủi "Thái tử, con rất tốt, tốt hơn những gì Trẫm nghĩ, đừng phụ hi vọng của Trẫm, sau này phải làm một Hoàng đế tốt."
Hàn Vân gật đầu, không cầm được nước mắt đầy mặt, nhưng lại quỳ thẳng bên cạnh vua Gia Ninh, không hề phát ra tiếng khóc.
Hàn Việt đứng cách đó vài bước, nhìn vua Gia Ninh dặn dò hậu sự, trong lòng lại có cảm giác đau thương. Ba năm trước, hắn bị Đế gia bắt đến Tấn Nam, không ngờ ngày hắn về kinh lại là ngày vua Gia Ninh băng hà. Năm đó An Ninh chết ở Tây Bắc, Thái tử bị ép nhảy xuống núi Vân Cảnh đều liên quan đến vua Gia Ninh, những năm qua hắn cam lòng ở lại Đế gia, không hẳn là không có ý oán trách vua Gia Ninh, nhưng hiện giờ vua Gia Ninh cũng sắp mất, nhi tử thành niên bên cạnh, chỉ có một mình hắn.
Thấy vua Gia Ninh nhìn mình, hốc mắt Hàn Việt cũng ươn ướt gọi "Phụ hoàng."
"Tốt, tốt ......" vua Gia Ninh lẩm bẩm nói "Trở về là tốt, Thập tam đệ của con, Trẫm giao cho con!"
Hàn Việt gật đầu "Phụ hoàng, người yên tâm, nhi thần sẽ bảo vệ tốt đệ ấy."
Hắn không phải nhân tài làm Hoàng đế, cũng hiểu rõ lòng vua Gia Ninh đã giao giang sơn cho Hàn Vân, có lẽ phụ hoàng cũng cảm thấy Thập tam đệ rất giống Thái tử huynh trưởng, dù là tướng mạo hay tài năng.
Không phải không mất mát, nhưng Hàn Việt cuối cùng lựa chọn buông tay.
"Các người lui xuống hết đi." vua Gia Ninh phất tay với ba người, dưới sự kinh ngạc của Cẩn quý phi nói "Để Đế Tử Nguyên vào điện."
"Bệ hạ!" Cẩn quý phi ngạc nhiên, sắc mặt cũng thay đổi. Dù vua Gia Ninh giao hết thế lực vào tay nàng, cũng hứa giao giang sơn cho Hàn Vân, nhưng không hạ chiếu thư truyền ngôi, huống hồ lúc hấp hối, sao có thể giữ Đế Tử Nguyên bên cạnh?
Vua Gia Ninh không nói nữa, Triệu Phúc đến gần Cẩn quý phi, cung kính nói "Nương nương, người vẫn nên nghe Bệ hạ đi."
Cẩn quý phi đứng dậy, cắn môi không cam tâm dẫn Hàn Vân ra ngoài điện.
Cửa điện mở ra, Cẩn quý phi dẫn Hàn Vân cùng Hàn Việt ra ngoài, tám thân vương nôn nóng định xông vào, nhưng Triệu Phúc đã ngăn lại ngoài điện.
"Bệ hạ có chỉ, mời Nhiếp chính vương vào điện."
Lời của Triệu Phúc khiến mọi người ngoài điện Chiêu Nhân sững sờ.
Bệ hạ điên rồi sao? Nhiếp chính vương ép Bệ hạ bỏ ngôi vị, lui về biệt uyển, hiện giờ Bệ hạ hấp hối, không triệu thân vương Hàn gia vào phân phó làm sao bảo vệ quân chủ kế tiếp ngồi lên hoàng vị, mà chỉ triệu Đế Tử Nguyên. Nếu đế vương kế tiếp không kịp lên ngôi, Bệ hạ xảy ra chuyện, vậy không phải giang sơn Đại Tĩnh sẽ thuộc về Đế gia sao?
"Triệu Phúc, ngươi đang nói cái khỉ gì vậy! Tại sao Bệ hạ lại triệu nàng vào điện?" Thụy vương mắng Triệu Phúc trước, vẻ mặt tức giận.
"Thụy vương gia, đây là ý chỉ của Bệ hạ." Triệu Phúc trầm giọng đáp, vẫn đứng trước mặt tám thân vương.
"Xằng bậy, Bệ hạ hồ đồ, nô tài như ngươi cũng hồ đồ theo sao, đây là lúc nào rồi, bổn vương muốn vào điện gặp Bệ hạ!"
Thụy vương hét lên định xông vào điện, Triệu Phúc sắc mặt lạnh lùng, ngẩng đầu phất tay, một khí lực mạnh mẽ đánh tới, tám thân vương bị đẩy lui mấy bước, một nửa ngã vào trên người thị vệ cách đó không xa.
"Thụy vương gia, cẩn trọng lời nói! Nô tài đã nói, Bệ hạ có chỉ, mời Nhiếp chính vương vào điện." giọng nói như tiếng chuông chiều vang lên ngoài điện, đập vào lòng mọi người, Triệu Phúc lạnh lùng nhìn mọi người.
Võ công thâm hậu của Triệu Phúc khiến tám thân vương kinh ngạc, mọi người lúc này mới nhớ tới thân thủ thâm sâu khó dò của vị đại tổng quản bên cạnh vua Gia Ninh, trong lòng sợ hãi, thận trọng lùi lại hai bước.
Triệu Phúc thấy mọi người không còn làm bậy, bước đến chỗ Đế Tử Nguyên trầm mặc, khom người hành lễ "Nhiếp chính vương, Bệ hạ triệu người vào điện."
Đế Tử Nguyên trầm mặc nhìn Triệu Phúc, cất bước đi vào trong điện Chiêu Nhân.
Cửa điện Chiêu Nhân lần nữa được mở, Đế Tử Nguyên vào điện, tùy ý phất tay, cửa điện từ từ khép lại, che đi toàn bộ cảnh vật bên trong.
Vua Gia Ninh nửa ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, nhưng ánh mắt vẫn sáng nhìn Đế Tử Nguyên từng bước đi tới.
Trong lúc ông hấp hối, đối diện với Cẩn quý phi và Hàn Vân là vua Gia Ninh, bây giờ, ông là Hàn Trọng Viễn.
Mọi thứ sau khi ông chết đã được an bài ổn thỏa, nhưng trước khi chết, ông đột nhiên muốn gặp Đế Tử Nguyên.
Nữ nhi Đế gia này vốn phải gả cho đích tử của ông, trở thành con dâu của ông.
Đế Tử Nguyên dừng lại cách ông năm bước.
Nàng đã hơn hai năm không gặp vua Gia Ninh. Gương mặt xanh xao, yếu ớt không còn sức hơn hai năm trước.
Nàng thấy rất rõ, vua Gia Ninh hồi dương, đã không thể xoay chuyển.
Không ai có thể ngờ, vua Gia Ninh anh dũng sắt đá lại có ngày như vậy, hóa ra khi chết đi con người đều như nhau.
"Ngươi đến rồi."
"Sao lại muốn gặp ta?"
"Trẫm chết rồi, giang sơn Đại Tĩnh vẫn cần có người bảo vệ."
"Không sợ ta đoạt giang sơn Hàn gia của ngươi, thay triều đổi họ?"
"Còn chưa tới lúc." vua Gia Ninh nhìn ra ngoài "Những người bên ngoài sẽ không cho phép Đế gia xưng đế, dù là thân vương Hàn gia hay huân tước ở đất phong Hàn gia. Thiên tử một triều, thần tử một triều, chỉ cần Đại Tĩnh vẫn họ Hàn, bọn họ sẽ không để những quyền quý đi theo Đế gia ngươi thay thế. Đế Tử Nguyên, trong lòng ngươi hiểu rõ hơn Trẫm."
Đế gia bị vua Gia Ninh diệt tận gốc cách đây mười mấy năm, hầu hết các thế tộc có giao hảo với Đế gia đều bị vua Gia Ninh biếm chức, những năm qua Đế gia quật khởi, hầu hết là những quyền quý mới nổi, những thế tộc từ thời Đại Tĩnh khai quốc không thể nhẫn nhịn những quyền quý mới trỗi dậy, phân chia quyền lực trong tay họ.
"Vậy tại sao không giao quyền nhiếp chính vào tay thân vương Hàn gia?" trong mắt Đế Tử Nguyên thoáng qua chút giễu cợt, nhàn nhạt đáp.
Vua Gia Ninh nhìn Đế Tử Nguyên, giọng già nua vang lên trong điện Chiêu Nhân.
"Ta không thể giao giang sơn Đại Tĩnh cho một bầy hổ sói ham muốn quyền lực. Dù Trẫm thắng hay ngươi thắng, Đại Tĩnh không thể loạn, giang sơn không thể sụp đổ."
Hai tay Đế Tử Nguyên sau lưng nắm chặt, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, như thể đang giễu cợt khinh thường.
"Bệ hạ, mười bốn năm trước, lúc ngươi diệt Đế gia ta, sao lại không nghĩ đến thái bình của Đại Tĩnh?"
Vua Gia Ninh trầm mặc, không trả lời. Trước ngày hôm nay, ông còn có thể nói mình là đế vương Đại Tĩnh, có gì mà không thể? Sau những lời ở Tấn Bắc các, ông không thể trả lời Đế Tử Nguyên được nữa.
Đế Tử Nguyên nhắm mắt, trong điện vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Năm đó, ta theo phụ thân vào kinh, phụ thân nói với ta, sau này ta sẽ gả vào hoàng gia, làm Thái tử phi Đại Tĩnh, bảo ta phải khiêm tốn hiếu thảo, phò tá Thái tử, làm con dâu tốt của Hàn gia. Ta hỏi ông ấy, ta quen làm càn ở Tấn Nam, người nhà sắp gả vào có thích tính khí của ta không. Ông ấy nói ......" Đế Tử Nguyên mở mắt, nhìn vua Gia Ninh "Ông ấy nói, ông nhìn ta ra đời, lúc ta còn nhỏ, vì để gặp ta, ông một ngày ba lần chạy đến phủ Tĩnh An Hầu, thích nhất là ta."
Vào năm Đế Tử Nguyên ra đời, Đại Tĩnh lập quốc không lâu, mọi thứ còn đang dần hoàn thành, vua Gia Ninh và Tĩnh An Hầu có giao tình sinh tử trên chiến trường, lúc đó vẫn còn tình nghĩa sâu sắc.
Ánh mắt vua Gia Ninh sáng lên, trở nên nhẹ nhàng, tựa như nhớ tới cảnh tượng năm nào.
"Ta vẫn luôn không biết tại sao phụ thân lại tự sát ở thành Đế Bắc." giọng Đế Tử Nguyên chậm rãi sâu xa "Cho đến một ngày ta nhớ ông ấy từng nói với ta, ông ấy nói ông nhân đức khoan hồng, cơ trí anh minh, là Hoàng đế tốt nhất của Đại Tĩnh chúng ta. Ngày ta nhớ đến câu nói đó mới hiểu được ......"
Đế Tử Nguyên dừng lại, ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh, từng chữ nói "Đến lúc chết, ông ấy vẫn chứng minh lòng trung thành của mình với ông. Đến lúc chết, ông ấy tin ông vẫn là Hàn Trọng Viễn nhân đức khoan hồng, cơ trí anh minh."
"Mười bốn năm rồi, nửa đêm nhớ lại, ông ngồi cao trên ngôi vị Hoàng đế, có từng nghĩ, cả đời Đế Vĩnh Ninh ngu ngốc trung thành, rốt cuộc có đáng không?"
Hai tay phía sau của Đế Tử Nguyên nắm chặt, hốc mắt đỏ bừng, ý chất vấn trào dâng.
Vua Gia Ninh vẫn không trả lời, chỉ trầm mặc nhìn nàng.
Tiếng thở dài thườn thượt của nàng vang lên, đau buồn tột cùng, cuối cùng chỉ còn lại một câu.
"Hàn Trọng Viễn, đời này của ta, An Ninh và Hàn Diệp, không nên như bây giờ."
Đế Tử Nguyên nói xong, xoay người ra ngoài điện Chiêu Nhân, sau lưng nàng từ đầu đến cuối chỉ có trầm mặc.
Cửa điện Chiêu Nhân lần nữa mở ra, tám thân vương và triều thần ngoài điện liên tục dò hỏi, nhưng vua Gia Ninh dường như không nghe thấy, ông ngơ ngác nhìn về phía trước, rồi đột nhiên giơ tay nắm lấy hướng Đế Tử Nguyên rời đi, nhưng chỉ có thể thấy bóng lưng của nàng biến mất dưới ngược chiều ánh sáng.
Vua Gia Ninh duỗi tay, nhưng ông không còn sức lực gọi thêm một câu, trong mắt hiện lên một loại hối hận nghẹt thở đến tuyệt vọng, lại không nói được thành lời, chỉ có thể nhìn cửa điện Chiêu Nhân lần nữa đóng lại.
Đã đến lúc rồi, ông không còn thời gian nữa. Đời này, đến cuối cùng, cả câu nói sau cùng cũng không có cơ hội nói ra.
Cả người vua Gia Ninh ngã xuống giường, lại được một đôi tay đỡ lấy.
Thân thể ấm áp nóng rực quen thuộc, vua Gia Ninh ngẩng đầu nhìn người nửa quỳ trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, cả người run lên không ngừng.
Ông mấp máy môi, như thể hồi dương lại một lần, trong đôi mắt đục ngầu phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ. Ông nắm chắc bàn tay của người trước mặt, lẩm bẩm nói.
"Vẫn còn sống, vẫn còn sống ......"
Người bị nắm không thể nhìn thấy nét mặt của vua Gia Ninh, chỉ có thể nhìn về phía ông, hốc mắt đỏ ửng, gật gật đầu.
"Nhi thần bất hiếu, đã về muộn rồi."
Vua Gia Ninh phát hiện mắt của hắn khác lạ, ánh mắt đau buồn càng thêm rõ ràng. Ông xoa xoa lòng bàn tay của đích tử hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại "Còn sống là tốt, còn sống là tốt, còn sống là tốt ...... giao cho con, sau này đều giao hết cho con ......"
Giọng của ông ngày càng nhỏ dần, hai mắt từ từ nhắm lại, bàn tay rơi vào lòng bàn tay của Hàn Diệp, cho đến khi không còn nâng lên, cho đến khi không còn tiếng động.
Hàn Diệp quỳ bên cạnh giường, ôm di thể của vua Gia Ninh, đau thương khó nén.
Phụ hoàng của hắn, đế vương của Đại Tĩnh, lời cuối cùng để lại trên đời, là một tiếng cực nhẹ ------
Trẫm sai rồi.
Câu nói này, nói với ai, ai sẽ nghe.
Cho dù là ai, mười bốn năm sau, đã quá muộn rồi.