Vào ngày Tết, các quan trong triều vào cung từ sớm để dự tiệc, Đế Tử Nguyên đã chủ trì yến tiệc đón Tết suốt hai năm cũng đã quen việc, nàng cũng không hơn gì vua Gia Ninh, sau khi sắc phong ban thưởng xong thì cho triều thần về phủ cùng người nhà đón giao thừa.
Sau nửa canh giờ, các triều thần giải tán khỏi cung, Đế Tử Nguyên và Đế Tẫn Ngôn rời khỏi điện Hoa Ninh, đi đến cổng phụ của cổng Trùng Dương. Một chiếc xe ngựa đã đợi từ lâu, hai người bước lên xe, Lạc Minh Tây đang tựa vào xe đọc sách, Lạc tiểu muội chống cằm ngủ gật, thấy Đế Tử Nguyên lên xe, liền thuận miệng gọi một tiếng "Đế tỷ tỷ" rồi cuộn vào trong lòng nàng tiếp tục ngủ ngon. Từ khi Uyển Thư ở lại Nghiệp thành, Uyển Cầm thanh tao nhã nhặn, bên cạnh Đế Tử Nguyên thiếu mất một nha đầu hồn nhiên hoạt bát, nên vô cùng yêu thích Lạc Ngân Huy.
"Tiểu muội vào kinh từ lúc nào, sao không đưa nàng vào cung?"
"Sớm muộn gì cũng gặp, mấy ngày nay muội bận rộn chính sự, nên ta để muội ấy tự dạo chơi ở kinh thành, nha đầu này rất lỗ mãng, mấy năm trước vào kinh đã kết giao không ít quý nữ, mấy ngày nay tham gia yến hội quý nữ ở các phủ, về phủ cũng không được mấy lần." Lạc Minh Tây cười nói, đưa một chén trà sâm cho Đế Tử Nguyên.
Đế Tử Nguyên ấm cổ họng, hàn khí trên người cũng tan bớt, vén những sợi tóc trên trán Lạc Ngân Huy ra sau tai, véo véo dái tai tròn tròn của nàng "Nha đầu này có tấm lòng rộng rãi, là người có phúc khí."
"Đi thôi, Đế gia chủ hẳn đã đợi lâu rồi." Lạc Minh Tây gật đầu, trong mắt mang theo ý cười, hướng bên ngoài xe phân phó một tiếng, xe ngựa chở mọi người đi về phía núi Phù Lăng.
Đế Tử Nguyên sợ Đế Thịnh Thiên chỉ có một mình ăn mừng năm mới, xe ngựa phóng hết tốc lực, dốc hết sức lực để lên núi, nhưng không ngờ trên núi Phù Lăng treo đèn kết hoa, lại không nhìn thấy bóng dáng Đế Thịnh Thiên, cả Uyển Cầm sáng sớm lên núi cũng không thấy. Sau khi hỏi thăm tiểu sa di mới biết Đế Thịnh Thiên buồn chán, dẫn Uyển Cầm đến rừng mai đánh cờ. Đế Tử Nguyên nghĩ đến mấy nước cờ xấu của cô tổ mẫu nhà mình, thở dài cho Uyển Cầm rồi cùng Lạc Minh Tây đi tìm lão tổ tông.
Nhóm người đi bộ đến bìa rừng mai, nhưng bước chân đã dừng lại vì kỳ quan trước rừng mai.
Khắp đồi khắp núi, mai hoa phiêu tán. Những cánh mai từ trung tâm rừng mai theo gió cuốn thành vòng tròn tới bìa rừng mai, hàng nghìn mai hoa vẫn bay lượn nhảy múa trong không trung, chưa từng chạm đất. Cánh mai lượn lờ khắp trời, ngàn vạn đóa hoa kéo dài vạn dặm, núi Phù Lăng lúc này, tựa như tiên cảnh Mai Hải.
Ngoại trừ Đế Tử Nguyên, ai nấy đều kinh ngạc cảm thán, càng tò mò hơn về trong rừng mai. Một nhóm người men theo những cánh hoa vào sâu trong khoảng đất trống giữa rừng, nhìn thấy quang cảnh trong rừng.
Trong rừng, một đình, một bàn, một ván cờ; rượu ngon, giai nhân, một thanh kiếm.
Kỳ quan mai hoa đầy trời đều do người trong rừng múa kiếm mà thành, kiếm khí mạnh mẽ lại ôn hòa cuộn lên toàn cánh hoa cả ngọn núi, tạo nên cảnh tượng khó tin này.
Uyển Cầm ôm áo khoác lông đen tuyền đứng bên bàn đá nhìn người múa kiếm trong rừng, ánh mắt đầy kính phục, mọi người đều nhìn theo ánh mắt nàng.
Một trường kiếm, một tấn y, một mái tóc trắng dài.
Khuôn mặt lãnh đạm thâm trầm, con ngươi như mực xa xăm liếc nhìn vạn vật.
Trên đời có hàng nghìn hàng vạn người, chỉ có một Đế Thịnh Thiên mới có thể gánh được tám chữ 'truyền kỳ trăm năm, đỉnh của Vân Hạ'.
Đế gia may mắn biết bao, khi có được nhân vật này.
Mấy chục năm sau, lớp trẻ vẫn có thể nhìn thấy phong thái của Đế Thịnh Thiên, thậm chí cả Đế Tử Nguyên, đều không khỏi ngưỡng mộ.
Kiếm ngưng, gió ngừng, hoa rơi.
"Mấy đứa các ngươi đến muộn, lão nhân gia ta đây buồn chán, múa kiếm cho vui, nhân tiện đón các ngươi lên núi." Đế Thịnh Thiên thu kiếm, đứng bên bàn đá, trường kiếm trong tay cuốn rượu ấm trên bàn, uống hơi uống cạn.
"Bái kiến cô tổ mẫu."
"Bái kiến Đế tiền bối."
Mấy người bước tới bàn đá hành lễ với Đế Thịnh Thiên, ngay cả Lạc Ngân Huy vốn không thích quy tắc cũng thành thật đứng nhìn Đế Thịnh Thiên không chớp mắt.
"Được rồi, đều là người nhà, hôm nay ăn Tết, không cần đa lễ. Nào, Uyển Cầm đã hâm nóng rượu, cùng lão nhân gia ta uống hai ly, năm nay cứ đón giao thừa trên rừng mai này." Đế Thịnh Thiên nhìn mọi người phất tay, ngồi trên ghế đá, ánh mắt mang theo ý cười.
Khi Đế Thịnh Thiên cười, càng lộ ra cốt cách biếng nhác trời sinh, được sự cho phép của nàng, tất cả mọi người đều tiến lên vây lấy lão tổ tông của Đế gia trò chuyện. Lạc Ngân Huy là người năng nổ nhất, các quyển kịch lúc nhỏ từng nghe qua ở Tấn Nam hầu hết đều là truyền kỳ về Đế Thịnh Thiên, lần này gặp được người thật, cứ lải nhải hỏi không ngừng nghỉ, chỉ muốn hỏi ra lỗ hổng trong lịch sử bí mật hàng chục năm trên Vân Hạ.
Trong rừng mai náo nhiệt ấm áp, tràn đầy vui vẻ, Đế Tử Nguyên nhìn mọi người ngồi thành vòng tròn, dựa vào lan can ngang của gian nhà sau ghế đá, rồi từ từ thả lỏng cơ thể mệt mỏi sau khi phê duyệt tấu chương vài ngày qua.
Để có thể uống một ly rượu bình an thông thường trong đêm giao thừa, hơn mười năm nay, nàng mới có thể kiên trì bước tiếp như thế này.
Tất cả những gì nàng có được, mất đi, tiếc nuối, đau buồn, chỉ là vì người nhà và thị tộc của nàng có thể quang minh chính đại đứng vững trên quốc thổ này lần nữa.
Tất cả mọi thứ, đều chỉ vì ngày này.
Dưới chân núi, tiếng chuông nửa đêm vang lên, pháo hoa trong kinh thành vọt lên trời, sắc màu rực rỡ nhuộm sáng cả bầu trời đế đô.
Rượu ấm trong tay Đế Tử Nguyên rót vào miệng, nàng nhìn khung cảnh phồn hoa của đế đô khẽ lắc lư.
Bên bờ Lâm Tây năm đó, người thanh niên từng cười nói với nàng.
Nhậm An Lạc, ta chỉ có thể bảo vệ một Đế Tử Nguyên, nàng nhất định phải nhớ kỹ.
Nhiều năm như vậy trôi qua, nàng mới dần dần hiểu được, người thanh niên năm đó chỉ vì câu nói này, nỗ lực nửa một đời.
Hàn Diệp, chàng không biết, mất đi chàng, là chuyện tiếc nuối nhất đời này của Đế Tử Nguyên ta.
Khi người dần già đi, ta mới hiểu được, vì một người trao cả thiên hạ chính là thích, vì một người từ bỏ thiên hạ chính là yêu.
Ta trước kia vẫn luôn muốn biết, cô tổ mẫu rốt cuộc có từng yêu Thái tổ.
Những năm qua, ta chưa từng lên tiếng hỏi vấn đề này, đến cuối cùng vào ba năm sau khi chàng mất, đã tìm được đáp án.
"Bệ hạ, nô tài đã an bài cho Quý phi nương nương và Thái tử hồi cung."
Vua Gia Ninh chỉ cho phép Cẩn quý phi và Hàn Vân đến biệt uyển đón giao thừa, thời gian vừa qua, đã phái người đưa hai người hồi cung.
Trong thư phòng biệt uyển, vua Gia Ninh đang nằm trên ghế, dù trong phòng có bốn năm chậu than đang cháy nhưng ông vẫn đắp trên người một chiếc chăn bông dày, nước da trắng xanh, không có chút máu.
Vua Gia Ninh gật đầu, động đầu ngón tay, không có sức lực.
Triệu Phúc thấy vua Gia Ninh ra hiệu, vội vàng lại gần "Bệ hạ?"
"Ở Tây Bắc, tìm thế nào rồi?"
Triệu Phúc ngập ngừng, mới đáp "Ám vệ hồi báo, bọn họ vào Bắc Tần, tìm khắp mười thành, vẫn không có tin tức của Điện hạ."
Ánh sáng trong mắt vua Gia Ninh từ từ tối đi, ông mở miệng, giọng nói khàn khàn "Tiếp tục tìm."
Triệu Phúc gật đầu, có chút chua xót, giúp vua Gia Ninh chỉnh lại chăn bông, khuyên nhủ nói "Bệ hạ, nô tài đã nhìn lâu như vậy, thấy tiểu Điện hạ thông minh cơ trí, chỉ cần tiểu Điện hạ bình an trưởng thành, giang sơn Hàn thị chúng ta sẽ không sụp đổ, người yên tâm dưỡng bệnh, phải nhìn tiểu Điện hạ lớn lên thành tài."
"Trẫm biết, Hàn Vân thông minh, ngày sau đủ sức gánh vác trọng trách. Nhưng Thái tử và nó không giống nhau ......" giọng vua Gia Ninh ngắt quãng, tuy ông và Đế Tử Nguyên đối đầu với nhau, nhưng hai người đều có chung một điểm cố chấp ------ từ đầu đến cuối, chỉ có Hàn Diệp mới có thể khiến hai người gọi là 'Thái tử'.
"Hàn Diệp là đích tử do chính tay Trẫm nuôi lớn, người kế thừa giang sơn của Trẫm, nhiều năm qua, Trẫm muốn chứng minh cho Thái tổ và Đế Thịnh Thiên thấy, có thể kế thừa thiên hạ không chỉ có Đế Vĩnh Ninh và con cháu Đế gia, Thái tử mà Trẫm chính tay dạy dỗ cũng sẽ là quân chủ phi phàm của Đại Tĩnh!"
Ông nhìn về hướng núi Phù Lăng ngoài cửa sổ, giọng nói từng chút lan ra, tiếc nuối nhớ thương "Đáng tiếc, Trẫm cả đời mưu tính, cả đời bày mưu, phản bội tất cả, lại thua trong tay nhi tử chính tay nuôi dưỡng."
Tiếng chuông giao thừa của Đại Tĩnh kéo dài vang vọng, như thể xuyên qua ngàn dặm quốc thổ, truyền đến rừng trúc Hoài thành Bắc Tần.
Linh Triệu còn nhỏ, thích náo nhiệt, chạy đến Hoài thành tham gia lửa trại trong thành, khi quay lại thì tình cờ nhìn thấy Hàn Diệp đang ngồi dưới gốc đại thụ, trên tay cầm một chậu hoa rỗng. Hắn nhất thời tò mò, không nhịn được hỏi "Công tử, sư phụ mang hạt giống về cho người hai năm rồi, ngày nào người cũng chăm sóc, nhưng chưa từng nở hoa, hoa này rốt cuộc trông thế nào!"
Hàn Diệp sờ sờ mép chậu hoa, cúi đầu, tuy không nhìn thấy nhưng vẻ mặt lại vô cùng dịu dàng "Vốn dĩ nó được trồng ở bình nguyên Tấn Nam Đại Tĩnh, toàn thân xanh lam, lúc hoa nở, hương tỏa mười dặm, một loại hoa rất đẹp."
"Thật sao? Toàn thân xanh lam? Công tử, đây là loại hoa gì, ta lần đầu tiên nghe nói." Linh Triệu ngạc nhiên hỏi.
Hàn Diệp sửng sốt, ánh mắt thoáng qua chút hồi tưởng, không biết hắn nghĩ đến cái gì, khóe miệng hiện một nụ cười.
"Rất nhiều năm trước, có một tiểu cô nương nói với ta, loại hoa này là báu vật ở Tấn Nam của nàng, tên là Trường Tư."
Lúc Hàn Diệp nói lời này, lạnh lẽo tiêu điều trên người hắn hai năm qua đã tan chảy, rừng trúc nơi đất Bắc phủ đầy tuyết như có gió xuân lướt qua, ấm áp ngập tràn.
Linh Triệu nhất thời ngây người, cho đến khi tiếng ho trong trẻo đánh thức hắn. Linh Triệu ngẩng đầu, thấy Mạc Sương đã đứng ở cửa viện từ lúc nào. Vẻ mặt nàng phức tạp, giữa hàng lông mày của nàng có nét kiên quyết quả đoán hơn bình thường. Trong lòng Linh Triệu kinh ngạc, nhưng không lên tiếng, chỉ hành lễ với Mạc Sương "Bái kiến công chúa."
"Đi! Hâm nóng rượu, mang thêm hai món lên!" Mạc Sương ném vò rượu trong tay cho Linh Triệu, đi thẳng đến đối diện Hàn Diệp ngồi xuống "Đói rồi hả, đã nói sẽ cùng ngươi đóng giao thừa, hôm nay cùng với dân chúng trong thành ca hát chúc mừng rồi mới đến, ngươi đừng trách."
Hàn Diệp cẩn thận đặt chậu hoa trên bàn xuống dưới chân, cười nói "Ngươi quản một thành, có rất nhiều chuyện cần làm, ta sao trách được. Thế nào? Công chúa xem ta là phụ nhân khuê phòng được sủng ái, đi làm mấy chuyện ghen tuông đố kị kia sao?"
Hai người quen nhau hai năm, đùa giỡn từ lâu đã trở thành chuyện thường, Mạc Sương lập tức vỗ vỗ vai hắn, thần sắc hoảng sợ khoa trương nói "Đừng, đừng, ta không dám, Điện hạ thân phận tôn quý, nếu ta làm như vậy, sợ là quý nữ nửa Đại Tĩnh sẽ nuốt sống ta mất!"
Hàn Diệp bị giọng điệu của nàng chọc cười. Linh Triệu chuẩn bị hai món mang lên, hâm nóng rượu cho hai người rồi đặt cẩn thận.
Hai người nói chuyện một lúc, thì tiếng chuông trong Hoài thành truyền đến, pháo hoa rực cháy trên bầu trời, sau giao thừa đã là nửa đêm.
Bình thường lúc này Mạc Sương đã cáo từ về thành, nhưng hôm nay vẫn chưa nói tiếng rời đi. Linh Triệu cảm thấy kỳ quái, nhưng thấy vẻ mặt thản nhiên của Hàn Diệp, không tiện tiến lên hỏi, chỉ nhẹ nhàng thu dọn ly chén, vừa đến gần hai người, giọng nói trầm ổn nhàn nhạt vang lên.
"Hàn Diệp, đế đô Đại Tĩnh truyền đến một số tin tức."
Lời vừa nói ra, Linh Triệu sửng sốt, ngoan ngoãn lùi lại hai bước.
"Hửm? Chuyện gì?" dù Hàn Diệp không nhìn thấy gì, nhưng hắn vẫn nhìn về hướng Mạc Sương.
Mạc Sương là một người thông minh thấu đạt, hai năm qua, nàng không bao giờ cố ý đề cập bất cứ điều gì về Đại Tĩnh trước mặt Hàn Diệp. Nếu nàng mở lời, hẳn không phải chuyện nhỏ.
"Tuy ta đang ở Hoài thành, nhưng có vài chuyện, hoành huynh không thể giấu được ta. Mấy ngày trước, mật thám đến báo, nói ......" Mạc Sương ngập ngừng, mới nói "Phụ hoàng ngươi sức khỏe không tốt, e rằng không còn nhiều thời gian nữa."
Rừng trúc đột nhiên trầm mặc, tiếng mừng giao thừa tan biến vào hư không.
"Hàn Diệp." ánh mắt Mạc Sương thoáng qua chút không đành, nhưng càng quyết tâm đè nén "Nếu người không về, e là không gặp được ông ấy lần cuối."
Hôm nay nàng mới biết được tin này, vốn không muốn nói cho Hàn Diệp biết, nhưng dù sao nàng cũng là công chúa Bắc Tần, lời nói của Quốc sư Tịnh Thiện luôn văng vẳng bên tai, dù nàng có không muốn, cũng không thể giữ Hàn Diệp vĩnh viễn ở Hoài thành.
Trong rừng an tĩnh hồi lâu, giọng nói nhàn nhạt của Hàn Diệp vang lên "Mạc Sương, phụ hoàng ta làm Hoàng đế mấy chục năm, một mật thám Bắc Tần nho nhỏ, vẫn không dò thám được sống chết của ông ấy."
Thấy trong lời của Hàn Diệp có ý bảo nàng đang lừa gạt, Mạc Sương gấp gáp, đứng dậy nói "Hàn Diệp, ta không có gạt ngươi, tin tức đúng là đến từ đế đô Đại Tĩnh ......"
Hàn Diệp xua tay "Ta biết, ngươi không gạt ta. Ta chỉ đang nói với ngươi, nếu như phụ hoàng ta không muốn, trên đời này không ai có thể truyền ra tin tức."
Mạc Sương sửng sốt "Ý ngươi là ...... đây là ý của phụ hoàng ngươi? Sao có thể?"
Triều đình Đại Tĩnh do Đế gia nắm giữ, hoàng quyền Hàn thị nguy khốn, nếu không phải vua Gia Ninh vẫn còn, uy thế còn lại, nói không chừng Đế gia đã đoạt giang sơn Đại Tĩnh. Trong hoàn cảnh như vậy, vua Gia Ninh làm sao có thể để tin tức mình nguy kịch truyền ra ngoài?
"Ta biết rồi, ngươi về đi."
Trước khi Mạc Sương hiểu rõ nguyên do trong đó, Hàn Diệp đã đứng dậy đi vào phòng. Mạc Sương thở dài, rời khỏi rừng trúc.
Linh Triệu tiễn Mạc Sương từ trong rừng trở về, chỉ thấy Hàn Diệp đứng dưới gốc cây trong sân, kể cả khi biết một thân công lực của mình bị phế, hai mắt không thể nhìn thấy, cũng chưa từng có nét mặt trầm lặng, ánh mắt trống rỗng không thể che giấu bi thương như vậy.
Gió lạnh lướt qua, Hàn Diệp thấp giọng ho khan, lá cây rơi xuống, rơi lác đác trong lòng bàn tay. Những chiếc lá khô héo, có thể vỡ vụn chỉ bằng một cái nắm nhẹ, giống như sự mỏng manh của sự sống.
Mạc Sương hỏi tại sao, chỉ có hắn biết, tin tức quân chủ Đại Tĩnh nguy kịch chính là truyền đến cho hắn.
Nếu con còn sống, thì nên quay về, gặp Trẫm lần cuối!
Đây là thánh chỉ cuối cùng của phụ thân một đời kiêu hùng của hắn ban cho hắn trước khi qua đời.
Người đã cạn kiệt sức lực rồi sao?
Hàn Diệp nhắm mắt thở dài.
Ba năm trước, hắn xuất chinh Tây Bắc, vua Gia Ninh chỉ nói với hắn một câu.
Dù cho Trẫm phụ hết người trong thiên hạ, chỉ riêng với con, dốc hết tâm huyết. Nếu con còn có chút bổn phận làm con, vậy thì phải sống sót từ Tây Bắc trở về cho Trẫm.
Hắn cuối cùng đã không giữ lời, hắn đã phụ sự kỳ vọng của vua Gia Ninh, giao tương lai giang sơn Đại Tĩnh và Hàn gia vào tay Đế Tử Nguyên.
Nếu người biết con hai mắt đã hủy, công lực đã cạn, không còn có thể chống đỡ giang sơn Hàn thị, người còn hi vọng con trở về sao?
Phụ hoàng, nhiều năm như vậy, người đợi rốt cuộc là Thái tử Đại Tĩnh, hay là nhi tử của người?