Vào đêm, trong điện Hoa Ninh, đèn lưu ly chiếu sáng, Đế Tử Nguyên đang phê duyệt tấu chương.
Cát Lợi bưng một chén tuyết liên đặt trên bàn của nàng, nói một lượt về chuyện Cẩn quý phi chiều nay đưa điểm tâm đến và thái độ đối với chuyện Hàn Vân đến Sùng Văn các học tập.
Tay cầm bút của Đế Tử Nguyên ngưng lại, xoa xoa trán "Nàng quả là người có dũng khí. Nhưng chung quy vẫn là mệnh phụ nơi cung cấm, xuất thân từ gia đình nhỏ, tuy trầm ổn, nhưng không thể dạy Hàn Vân."
Cát Lợi ngập ngừng "Điện hạ, người muốn dạy dỗ Hàn Vân điện hạ sao?" Cát Lợi thuận theo xưng hô của Đế Tử Nguyên.
Ánh mắt Đế Tử Nguyên sâu xa, nhìn Cát Lợi, cười có phần thú vị.
"Sao hả, sợ ta dạy ra một trữ quân Đại Tĩnh có thể đối địch với Đế gia?"
Sắc mặt Cát Lợi sợ hãi, vội cúi đầu xuống.
Tin tức về việc Đế Tử Nguyên để Đế Tẫn Ngôn trở thành sư phụ của Thái tử mới nửa ngày đã truyền khắp kinh thành, thái độ của nàng đối với tử tự Hàn gia làm quý tộc cả thành cảm thấy khó hiểu, nhiều đại thần nhờ tâm phúc của Nhiếp chính vương là hắn đây nghe ngóng một chút, để còn đoán chỉ ý.
"Năm đó Hàn Diệp dạy dỗ Tẫn Ngôn thành tài, ta chỉ trả cho chàng một phần ân tình. Lúc đó chàng không sợ dạy ra một con cháu Đế gia đoạt giang sơn của chàng, lẽ nào bổn vương lại sợ?"
Cát Lợi gật đầu, không dám hỏi nữa liền lui ra ngoài, vừa đi qua cửa, giọng nói lạnh lùng của Đế Tử Nguyên từ phía sau truyền đến "Hơn nữa, gương mặt đó của nó, bổn vương không thể nhìn nó không thành tài."
Cát Lợi loạng choạng, cuối cùng vấp ngã trước hành lang bởi lời nói kỳ quặc của Nhiếp chính vương Đại Tĩnh.
Ôi, Điện hạ của tôi ơi, nhớ Thái tử điện hạ thì nhớ Thái tử điện hạ, còn viện cớ nhiều như vậy làm gì?
Bắc Tần, Hoài thành.
Bắc Tần nhiều sa mạc, chỉ có thành này được ốc đảo bao quanh. Dân chúng Hoài thành ăn no mặc ấm, hai năm qua có Linh Vũ tiếp quản, dân chúng càng chất phác thiện lương. Rừng trúc ngoại ô Hoài thành là nơi nghỉ ngơi của trưởng công chúa Mạc Sương, sau khi Linh Vũ đến vẫn rất yêu thích nơi này, nên ít có dân chúng dám bước vào.
Đông giá đã qua, hiện đang đầu xuân. Cứ cách hai ba ngày, Mạc Sương luôn đến đây.
Hôm nay khi nàng thúc ngựa đến, dừng trước cửa viện, cửa nhà trúc vừa lúc mở ra. Nàng nhìn người bước qua cửa, dừng tại chỗ, không dám quấy rầy.
Cửa nhà trúc, thanh niên mặc áo vải, bình thản đứng đó, trên tay cầm một gậy trúc xanh tươi.
Giống như ngày đó nàng gặp hắn khi bước vào hoàng thành Đại Tĩnh, phong thái xuất chúng, năm tháng không đổi.
Dù hắn sớm đã không còn là trữ quân một nước, dù hắn không còn nhìn thấy vạn vật, cũng không thể nhìn thấy núi sông đẹp đẽ.
Hai năm trước, Tịnh Thiện đã dốc hết sức, không ngại đánh đổi tính mạng của đệ tử, tuy cứu được Hàn Diệp nhưng hắn vẫn mất đi một thân công lực và đôi mắt.
Năm đó, hắn bị thương quá nặng, lại rơi xuống đáy sông, hai mắt mất đi, từ đó không thể nhìn thấy cảnh đẹp nào trên thế gian này nữa.
Theo sau Hàn Diệp là một tiểu thiếu niên mười hai mười ba tuổi, ăn mặc như đạo sĩ, khi nhìn thấy Mạc Sương, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, định mở miệng nói, nhưng lại thấy Mạc Sương lắc đầu.
"Nếu đã đến rồi, sao lại không vào?" giọng nói nhàn nhạt vang lên trong nhà trúc, Hàn Diệp nhìn về phía Mạc Sương, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp.
"Cứ cách hai ba ngày ta lại đến gõ cửa, sợ làm phiền ngươi."
Hai năm quen biết, Mạc Sương không còn gọi Hàn Diệp là 'Điện hạ', sớm đã đổi thành gọi tên.
"Trong rừng không người, ngày tháng tẻ nhạt, nếu không có ngươi thỉnh thoảng quấy rầy, e là cũng sẽ thấy buồn. Vào đi, hôm nay mang theo thứ tốt gì."
Trong sân nhà trúc có một gốc cây to, cành lá xum xuê, Hàn Diệp đặt bàn cờ dưới gốc cây, ngày thường nếu có khách đến, cũng có thể gϊếŧ thời gian.
Dù hai năm qua, khách của hắn chỉ có hai người, Quốc sư Bắc Tần Tịnh Thiện đạo trưởng và trưởng công chúa Mạc Sương.
Năm đó, hắn đoán hỏa hoạn ở đế đô Đại Tĩnh do Mạc Thiên cố ý gây ra, chiến tranh ba nước là do Bắc Tần khởi xướng, nhưng không ngờ hắn một lòng tìm chết ở núi Vân Cảnh, lại được Quốc sư Bắc Tần và Mạc Sương cứu sống. Tuy Mạc Thiên là chủ mưu xâm lược Đại Tĩnh, nhưng Mạc Sương và Tịnh Thiện đều vô tội, còn có ân cứu mạng với hắn, Hàn Diệp không phải người không biết lý lẽ, vẫn luôn tôn trọng hai người họ.
Hắn tỉnh dậy đã là nửa năm sau trận chiến trên núi Vân Cảnh, hắn không còn là trữ quân Đại Tĩnh, không thể nhìn thấy, công lực cũng mất, Mạc Sương trở thành người ẩn cư không thể gặp người, Tĩnh An Hầu quân trước đây đã trở thành Nhiếp chính vương Đại Tĩnh.
Tất cả quỹ đạo đều đúng với những gì hắn đã nghĩ trên núi Vân Cảnh, chỉ là vẫn có cảm giác thế sự đổi dời, năm tháng trôi đi.
Hắn không hối hận, lần nữa sống lại, Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp đã là quá khứ, càng là người không thể tồn tại trên đời này, nên hắn cứ bình yên sống những ngày tháng an tĩnh trong nhà trúc nho nhỏ ở Hoài thành này.
Hắn và Mạc Sương có cùng cảnh ngộ, hai năm qua hắn được nàng chăm sóc, trở thành người bạn cũ.
"Không có thứ gì tốt, hai ngày trước có một đội thương nhân Đại Tĩnh đi qua Hoài thành, ta mua một ít rượu Mai Tử ở Giang Nam của bọn họ, hôm nay rảnh rỗi, mang đến một ít cho ngươi."
"Ồ? Cũng đã mấy năm không nếm thử, ngươi có lòng rồi. Linh Triệu, lấy hai chén ra, hôm nay ta sẽ cùng công chúa tận hứng." trên mặt Hàn Diệp lộ ra vẻ hoài niệm, nói rồi chống gậy trúc đi về phía chiếc ghế trúc trong sân.
"Vâng, công tử."
Linh Triệu là đệ tử của Tịnh Thiện đạo trưởng, là sư đệ của người đã đổi tim cho Hàn Diệp. Hai năm trước, hắn được Tịnh Thiện đưa đến để chăm sóc Hàn Diệp, từ đó ở lại nhà trúc.
Nhận được lời mời của Hàn Diệp, Mạc Sương buộc dây ngựa, bước vào nhà trúc, đặt hai vò rượu Mai Tử lên bàn trúc, nhìn một vòng quanh sân, ánh mắt rơi vào mấy chậu hoa trống dưới mái hiên.
"Ồ? Ngươi còn có tâm trạng nhàn nhã chơi đùa với mấy hoa cỏ này à? Đúng là rũ bỏ hết bề ngoài, trở về bản chất thật rồi, thế nào, ngươi không định hỏi chuyện đời, quay về Đại Tĩnh sao?
Dù không nhìn thấy, nhưng Hàn Diệp cũng biết Mạc Sương nói chuyện gì, hắn cười cười, nhưng không đáp lại.
Hai năm qua, nhiều lời của Mạc Sương có ý muốn dò hỏi tâm nguyện sau này của hắn, hắn chưa từng mở lời đáp lại, cũng không nói vĩnh viễn lánh đời, cũng không có ý định trở về đế đô Đại Tĩnh.
Quốc sư Bắc Tần dốc hết sức để cứu sống Thái tử Đại Tĩnh như hắn, ắt phải có ý đồ.
Lúc này Linh Triệu cầm lấy chén, rót rượu Mai Tử xong rồi đặt lên bàn, Hàn Diệp lóng ngóng cầm một chén đưa cho Mạc Sương "Sao hả, công chúa ghét bỏ ta chiếm chỗ nghỉ ngơi của ngươi, định đuổi ta đi à?"
Từ sau khi không nhìn thấy được, ánh mắt Hàn Diệp bớt đi vài phần uy nghi lạnh lùng, lại thêm vài phần trong trẻo nhu hòa, lúc hắn mang theo tươi cười nhìn sang Mạc Sương, chỉ một câu nhẹ như vậy lại khiến Mạc Sương đỏ mặt, nếu không phải đang che mặt, sợ rằng thể diện công chúa một nước của nàng sẽ mất hết trước mặt Linh Triệu.
"Không phải, không phải, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, viện nhỏ này ngươi muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu" Mạc Sương vội vàng nhận lấy rượu Hàn Diệp đưa tới giải thích, gãi gãi trán, trong mắt thoáng qua chút ủ ê "Dù sao thân phận hiện tại của ta không thể rời khỏi Hoài thành, khuôn mặt này cũng chỉ có thể lộ ra trước mặt ngươi và Quốc sư. Nếu ngươi đi rồi, ta không còn ai cùng uống rượu đánh cờ nói chuyện nữa." Mạc Sương cởi khăn che, uống một chén rượu Mai Tử.
Bầu không khí trong nhà trúc trầm mặc một hồi, Linh Triệu nhìn công chúa nét mặt ảm đạm, trong lòng cũng có chút cảm xúc.
Trưởng công chúa năm đó tính tình hào sảng phóng khoáng, nổi tiếng vương đô Bắc Tần, nam nhi cả nước đều kính phục. Hiện giờ chỉ có thể ở trong Hoài thành nhỏ bé này, không thể dùng mặt thật gặp người khác, nghĩ tới cũng có chút cảm khái.
"Đời người gặp gỡ chính là như vậy, hai chúng ta vốn là người đã chết, còn có thể ngồi đây phẩm rượu hàn huyên, đã may mắn rồi. Nếu ngươi không ghét bỏ, e rằng ta sẽ còn ở đây một thời gian nữa."
"Nơi khỉ ho cò gáy này, ngươi vẫn chịu thiệt thòi ở lại, ta làm sao ghét bỏ được." Mạc Sương chạm vào chén Hàn Diệp nâng lên "Nào, Hàn Diệp, cạn, kính một chén cho quá khứ đã qua của chúng ta!"
Mạc Sương mở khăn che, uống cạn chén rượu Mai Tử.
Hàn Diệp gật đầu, nói "Quá khứ đã qua, cũng tốt."
"Ngươi thật sự không muốn về Đại Tĩnh?" rượu Mai Tử mát lạnh thơm ngọt, nhưng cũng rất mạnh, Mạc Sương uống cạn nửa vò, ánh mắt có chút mơ màng, cuối cùng hỏi Hàn Diệp "Ngươi là Thái tử Đại Tĩnh, Hoàng đế trong tương lai, ngươi thật sự chuẩn bị dành cả đời sống ở Hoài thành nhỏ bé này?"
"Thái tử Đại Tĩnh hiện tại là Hàn Vân, không phải ta."
"Đó chỉ là thằng nhóc mới mấy tuổi, có thể làm được gì? Ngươi thật sự trông đợi nó gánh vác giang sơn Hàn gia? Qua hai mươi năm nữa vẫn vậy thôi." Mạc Sương bĩu môi, vẻ mặt cạn lời.
"Ta không thể nhìn thấy nữa, Mạc Sương." Hàn Diệp nói một câu khiến nhà trúc an tĩnh đi "Triều đình Đại Tĩnh và dân chúng có thể chấp nhận một Hoàng thái tử vài tuổi, vì cuối cùng nó cũng sẽ lớn lên, nhưng không ai cần một Thái tử Đại Tĩnh không thể nhìn thấy, thậm chí không thể rót được một chén rượu."
Nghe vậy, Mạc Sương có chút không đành lòng, nhưng cũng không dễ dàng từ bỏ, say khướt nói "Dù không nhìn thấy thì đã sao, trên dưới Đại Tĩnh ai mà không phục ngươi, ngươi không còn, phụ hoàng ngươi phải sống trong biệt viện, trong hoàng thành chỉ còn lại một tiểu Thái tử năm tuổi, ngươi không sợ một ngày nào đó Đế Tử Nguyên không muốn ngôi vị Nhiếp chính vương nữa, sẽ đoạt thiên hạ Đại Tĩnh? Tới lúc đó hoàng tộc Hàn thị của ngươi sẽ rơi vào kết cục thế nào?"
Có thể nói lời này, Mạc Sương rõ ràng đã uống say. Nàng lắc lắc đầu, cả tầm mắt nhìn Hàn Diệp cũng có chút mơ hồ.
Nhà trúc an tĩnh hồi lâu, đến khi Mạc Sương nghĩ Hàn Diệp sẽ không trả lời thì giọng của hắn vang lên.
"Dù ngày sau nàng có thành Hoàng đế hay không, dù thiên hạ Đại Tĩnh họ Hàn hay Đế, từ khi ta nhảy xuống núi Vân Cảnh đã không còn đủ tư cách để hỏi những chuyện này. Tương lai thế nào sẽ do Nhiếp chính vương Đại Tĩnh định đoạt, chứ không phải một người đã chết. Linh Triệu, công chúa uống say rồi, ngươi đưa công chúa hồi phủ đi."
Hàn Diệp nhìn về hướng Mạc Sương gật đầu, đứng dậy chống gậy trúc đi về phía gian nhà.
"Vâng, công tử." Linh Triệu bước tới dìu Mạc Sương, nhưng thấy nàng đã ngồi thẳng dậy, vẻ mặt tỉnh táo, nào có ý say gì.
Linh Triệu là đệ tử của Tịnh Thiện, tuy hắn chăm lo cuộc sống hàng ngày của Hàn Diệp, nhưng đến cùng vẫn trung thành với Bắc Tần. Hắn lặng lẽ đứng bên cạnh Mạc Sương, không nói lời nào.
Trong sân, trên mặt Mạc Sương hiện lên vẻ thất vọng nhưng trong đó lại có chút vui mừng mờ nhạt.
Nàng là công chúa Bắc Tần, cùng với Quốc sư cứu Hàn Diệp là vì đưa hắn trở về vị trí Hoàng đế Đại Tĩnh để kiềm chế Đế Tử Nguyên, để Bắc Tần thoát khỏi tai họa vong quốc.
Lần đầu Hàn Diệp tỉnh dậy, kinh mạch tứ chi không thông, Mạc Sương phải mất một năm để vận khí trị thương cho Hàn Diệp, hắn mới có thể rời khỏi giường đi lại. Lúc mới mất đi ánh sáng, dù Hàn Diệp có tính cách trầm ổn, cũng không tránh khỏi nóng nảy bất an, Hàn Diệp không thể gặp người ngoài, vì vậy Mạc Sương đã mời người mù dạy mình cách lo việc vặt trong cuộc sống hàng ngày, sau đó nàng từng chút dạy lại cho Hàn Diệp. Trong suốt hai năm, phàm là thứ mà Hàn Diệp cần, Hàn Diệp dùng, đều tự tay nàng lo liệu, chưa từng để người khác đụng tay, đến cả y phục Hàn Diệp mặc trên người, cũng là nàng gián tiếp mua về từ Đại Tĩnh.
Lẽ ra nàng phải sớm đưa Hàn Diệp về Đại Tĩnh, nhưng hai năm qua, nàng cùng hắn từng chút từng chút sống lại, ngày càng cảm thấy không nỡ. Dù Hàn Diệp sẽ không yêu nàng, nàng cũng hi vọng hắn có thể sống ở nơi nàng có thể nhìn thấy, chỉ cần bình thường có thể chơi vài ván cờ, uống vài chén rượu, cũng tốt.
Nhưng đến cuối cùng nàng cũng không thể tùy hứng như vậy, nếu Hàn Diệp không về Đại Tĩnh giành lại ngôi vị, thì Bắc Tần chỉ còn đường vong quốc.
Mạc Sương vẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng Hàn Diệp.
Hàn Diệp, ngươi thật sự thà trở thành một người bình thường, cũng không muốn về Đại Tĩnh trở thành Hoàng đế sao?
Giao thiên hạ và sống chết của hoàng tộc Hàn thị vào tay Đế Tử Nguyên, ngươi thật sự cam tâm sao?