Lại một năm lạnh giá.
Sau ba ngày mưa tầm tã, đế đô bị bao phủ trong sương mù.
Trong Thượng thư phòng có than lửa, ngược lại ấm áp thư thái.
Ngày hôm nay, sau buổi thượng triều như thường lệ, Đế Tử Nguyên triệu Hữu tướng Ngụy Gián và Lễ bộ Thượng thư Cung Quý Chá vào Thượng thư phòng nghị sự.
Trong hai năm qua, lại trị trong sạch, thân thể của hai vị lão thần tử ngày càng cường tráng, càng làm càng có sức.
Hai năm trước, Đế Tử Nguyên đã dời long ỷ của vua Gia Ninh đi, chuyển chiếc ghế mây của mình từ Hầu phủ vào Thượng thư phòng. Nàng ngồi trên ghế mây mây, lật xem tấu chương trên ngự án, nói "Kỳ thi xuân còn hai tháng nữa sẽ bắt đầu, phải không?"
Khoa cử Đại Tĩnh, tuyển chọn nhân tài, ba năm một lần.
Hữu tướng sờ sờ râu bạc, gật đầu "Đầu xuân năm sau chính là kỳ thi xuân, sĩ tử khắp nơi sắp gấp rút vào kinh thi cử." nét mặt ông có chút cảm khái nhìn Đế Tử Nguyên "Khoa cử ba năm trước đã làm danh tiếng của Điện hạ chấn động triều đình Đại Tĩnh, chớp mắt đã ba năm rồi."
Ba năm trước, vụ án gian lận khoa cử Đại Tĩnh chấn động thiên hạ, nữ thổ phỉ Nhậm An Lạc cũng nhờ vụ án này được các quan văn sĩ tử kính phục, chính thức bước vào triều đình Đại Tĩnh.
"Lão tướng gia, Cung đại nhân, bổn vương muốn hai người làm chủ khảo khoa cử lần này." Đế Tử Nguyên khép lại tấu chương, nhấp một ngụm trà.
Hữu tướng trầm tư suy nghĩ, Cung Quý Chá do dự, nói "Điện hạ, tất cả khoa cử trước đây sẽ chọn Nội các Đại học sĩ làm quan chủ khảo, thần ......"
Đế Tử Nguyên xua tay nói "Cung đại nhân đã trải qua hai triều đại, chính trực thanh liêm, rất thích hợp làm chủ khảo khoa cử."
Đế Tử Nguyên hiển nhiên đã có quyết định, Cung Quý Chá cũng không còn trốn tránh, gật đầu đáp vâng.
Ba người tán gẫu một hồi, Ngụy Gián và Cung Quý Chá cùng nhau rời Thượng thư phòng.
"Tướng gia, khoa cử lần này khác với thường lệ, Điện hạ sao có thể sắp xếp cho hạ quan làm chủ khảo?" vừa rời khỏi Thượng thư phòng, Cung Quý Chá ngăn Hữu tướng lại hỏi.
Thế tử Tĩnh An Hầu xuất thân từ Đông cung, năm đó Thái tử đưa Ôn Sóc đến Nội các bái sư, Đại học sĩ trong đó và Ôn Sóc có nghĩa sư đồ, trong hai năm qua, Đại học sĩ trong Nội các và phủ Tĩnh An Hầu qua lại thân thiết. Đây là khoa cử đầu tiên sau khi Đế gia lên nắm quyền, chủ khảo khoa cử đều có ân tri ngộ với các sĩ tử khóa trước, ông xưa nay luôn đứng trung lập, không thiên vị phe phái của Thái tử, cũng không ủng hộ Đế gia, càng là Lễ bộ Thượng thư do vua Gia Ninh chọn ra, nghĩ thế nào thì Nhiếp chính vương cũng không nên chọn ông làm quan chủ khảo.
"Sao lại khác với thường lệ?" Ngụy Gián cười cười, nhìn Cung Quý Chá đang mày ủ mặt ê, nói "E là Nhiếp chính vương không nghĩ nhiều như Cung đại nhân."
"Ý Tướng gia là gì?"
"Cung đại nhân có còn nhớ lời Nhiếp chính vương đã nói ở Đại Lý tự ba năm trước?"
Cung Quý Chá sửng sốt, nhớ đến chuyện ba năm trước.
Ba năm trước, đế đô chấn động vì vụ án gian lận khoa cử, Đại Lý tự được lệnh điều tra kỹ càng. Khi đó, Cổ Tề Thiện, nhi tử của Trung Nghĩa Hầu và Đỗ Đình Tùng, trưởng tử của Hộ bộ Thượng thư đều có liên quan đến vụ án, quan viên trên dưới Đại Lý tự dùng mũ ô sa trên đầu đánh cược gõ chuông Thanh Long, ép vua Gia Ninh giao quyền xét xử vụ án cho Nhậm An Lạc lúc đó còn là Thiếu khanh Đại Lý tự.
Vào ngày xét xử, Nhậm An Lạc đã dùng tiểu xảo khiến Cổ Tề Thiện và Đỗ Đình Tùng phải nhận tội trước công đường, khi vụ án khép lại, những lời nói với Đỗ Đình Tùng càng chấn động giác ngộ hơn.
"Đỗ Đình Tùng, ngươi luôn miệng nói thẹn với hoàng ân, thẹn với ân sư, thẹn với phụ mẫu ... cũng không thấy ngươi nhắc đến dân chúng trong thiên hạ? Nếu chuyện này không bại lộ, ngươi đỗ đầu Tam giáp, các sĩ tử thất bại vì gian lận của ngươi mà cả đời chịu cảnh khó khăn khốn đốn, họ phải đòi công bằng với ai? Lòng ngươi không ngay, tính ngươi không thẳng, làm sao có thể làm quan phụ mẫu, tạo phúc cho dân chúng? Khoa cử là cơ sở để tuyển chọn người tài cho Đại Tĩnh, khoa cử loạn, nền tảng quốc gia cũng loạn, nếu khoa cử không chọn nhân tài, nạp hiền lương, Đại Tĩnh ta có thể thái bình mấy chục năm sao? Khoa cử đối với dân chúng Đại Tĩnh mà nói nặng bằng trời!"
"Tướng gia ......" gương mặt già nua của Cung Quý Chá đỏ lên khi nhớ lại những gì Đế Tử Nguyên đã nói khi đó.
"Cung đại nhân, đối với Nhiếp chính vương, ai là ân sư khoa cử của những sĩ tử này không quan trọng, chọn ra nhân tài cho Đại Tĩnh mới là quan trọng nhất. Về lý do tại sao chọn ngươi, vừa nãy Nhiếp chính vương đã nói rồi." Ngụy Gián vỗ vỗ vai Cung Quý Chá, bước xuống bậc đá.
"Cung đại nhân đã trải qua hai triều đại, chính trực thanh liêm, rất thích hợp làm chủ khảo khoa cử."
Vừa rồi trong Thượng thư phòng, Đế Tử Nguyên chỉ nói một câu này, người bình thường cũng chỉ cho rằng đó là lời chiếu lệ, chỉ có Ngụy Gián mới biết câu nói duy nhất này của Đế Tử Nguyên chính là giải thích cho hành động ban đầu của nàng.
Khoa cử chọn nhân tài liên quan đến vận quốc dân sinh, công bằng nghiêm minh với từng sĩ tử trong khoa cử là quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Đế Tử Nguyên duyệt tấu chương nửa ngày trong Thượng thư phòng, buồn chán vô cùng, duỗi eo lười biếng phất tay về phía Cát Lợi.
"Thời tiết rất đẹp, ra vườn dạo cho đỡ chán." nói xong, nàng đi thẳng ra khỏi Thượng thư phòng.
Cát Lợi liếc mắt nhìn ngày mưa tầm tã đến mức không mở nổi mắt bên ngoài, sắc mặt vô cùng không tốt. Vị tổ tông này gần đây càng tùy hứng hơn, đến lúc nào thì mới hiểu chuyện, thương tiếc thân thể bản thân một chút, nếu không làm sao xứng với Điện hạ năm đó ...... hắn thở dài, sầu não đi theo Nhiếp chính không hiểu chuyện rời khỏi Thượng thư phòng.
Đế Tử Nguyên bước nhanh suốt quãng đường, Cát Lợi cầm ô theo nàng từng bước, nước mưa bị gió thổi rơi trên vai Đế Tử Nguyên. Đế Tử Nguyên ho khan một tiếng, nhưng biểu tình trên mặt lại chẳng quan tâm.
Cát Lợi nhíu chặt mày, từ sau trận chiến Tây Bắc, hai năm qua uy thế càng mạnh mẽ, người khác cũng không dám mở lời. Chỉ còn nửa tháng nữa là tròn hai năm sau trận chiến thành Vân Cảnh, Cát Lợi càng không dám khuyên.
"Đi mời Lạc đại nhân vào cung." Cát Lợi phân phó cho tiểu thái giám phía sau. Lúc này, người duy nhất có thể khuyên được một hai câu, chỉ có công tử Lạc gia.
Đế Tử Nguyên tiếp tục đi hết con đường, góc áo tấn y bàn long đỏ rực của nàng bị mưa bắn thấm ướt, hoặc tâm trạng bồn chồn, khi đi qua hành lang của Tàng Thư các, đã bị một cục bột mềm mềm vướng chân. Nàng loạng choạng, được Cát Lợi vội vã đỡ vững, còn cục bột nhỏ thì ngã chổng chân, đồ trong tay rơi cả ra đất.
"Ây dô, tiểu Điện hạ của tôi ơi, người đi chậm thôi! Tên nào mà không có mắt ......" giọng bén nhọn của công công hầu hạ mắc kẹt nửa chừng, xoay người ngã xuống đất, cả cục bột nhỏ còn chưa kịp đỡ dậy đã run rẩy quỳ trên đất.
Dù có bao nhiêu triều đại trải qua, hoàng cung quy tụ mọi thế lực trong thiên hạ vẫn luôn là nơi quyền lực được coi trọng nhất. Là hoàng tử duy nhất còn sống trong cung, người kế thừa chính thống nhất của hoàng triều Đại Tĩnh ngày nay, dù có ngã chổng chân lên trời, cũng không ai dám ra tay đỡ dậy trước mặt Nhiếp chính vương quyền thế ngút trời.
Thù oán vướng mắc mười mấy năm của Đế gia và hoàng gia đã là một bí mật công khai, Nhiếp chính vương vẫn luôn vô cùng thờ ơ với tử tự hoàng gia. Ít nhất trong suốt hai năm Bệ hạ lâm trọng bệnh nghỉ dưỡng ở biệt uyển, triều đình dưới cai quản của Nhiếp chính vương, nàng chưa từng tổ chức yến tiệc hoàng gia, ngoài việc dặn dò Hữu tướng dạy dỗ tiểu hoàng tử, thường ngày càng chẳng hỏi han gì. Trong cung hiện nay, e rằng trong lòng mọi người, địa vị của tổng quản thái giám Cát Lợi bên cạnh Nhiếp chính vương còn cao hơn Thái tử vài phần.
Thái giám hầu hạ vẫn quỳ trên đất, Đế Tử Nguyên cau mày khi nhìn nhóc con gần như chôn vùi trong đống sách trên đất. Sau trận chiến Tây Bắc, Hàn Việt bị Lạc Minh Tây giữ lại ở Tấn Nam, trong cung chỉ còn một tử tự hoàng thất chưa đầy sáu tuổi.
Dù cục bột mềm trong đống sách bị ngã, không thấy ai đỡ dậy, cậu nhóc cũng không hề khóc, ngồi phịch lên, đẩy sách trên người ra, rồi tự mình bò dậy. Thấy gương mặt của cậu nhóc, Đế Tử Nguyên giật mình, trong con ngươi lờ mờ cảm xúc.
Cát Lợi cẩn thận nhìn nàng. Trong hai năm qua, tiểu hoàng tử lớn hơn một chút, ngày càng giống Thái tử điện hạ.
Cục bột nhỏ nhìn Đế Tử Nguyên trước mặt, sửng sốt một chút, hoảng sợ thoáng qua trong đôi mắt to, sau đó ngẩng đầu, nhìn nàng khoanh tay trước ngực, vừa thành thật vừa không làm mất lễ nghi, hành lễ với Đế Tử Nguyên "Hàn Vân bái kiến Nhiếp chính vương."
Dù là Thái tử, nhưng năm đó vua Gia Ninh có chỉ, trước khi Thái tử thành niên sẽ do Nhiếp chính vương giám quốc.
Giọng nói trong trẻo non nớt của trẻ con mang theo hoảng sợ run rẩy không rõ ràng, Đế Tử Nguyên nhìn đống sách trên đất.
Quả nhiên, cục bột nhỏ càng hoảng loạn, thân hình nhỏ bé di chuyển hai bước, hòng che đi quyển sách trên đất. Đứa trẻ năm sáu tuổi lớn lên trong trung tâm quyền lực của hoàng triều Đại Tĩnh, thông minh hơn nhiều so với đứa trẻ cùng lứa tuổi.
"Thập tam hoàng tử, Hàn Vân?" giọng nói lạnh lùng trầm thấp, đặc biệt lười biếng thản nhiên.
Đế Tử Nguyên cũng thú vị, hai năm trước Hàn Vân đã được lập làm Thái tử, nhưng Đế Tử Nguyên vẫn chỉ gọi cậu nhóc là 'Thập tam hoàng tử'. Nàng gọi cũng vô cùng tự nhiên.
Cục bột mềm dĩ nhiên không ngờ vị Nhiếp chính vương chuyên quyền ngang ngược trong truyền thuyết này lại có giọng nói hay như vậy, ngơ ngác gật đầu.
"Mưa to như vậy, ngươi ở đây làm gì?"
"Trời lạnh, thái phó nhiễm phong hàn, ta đi tìm vài đơn thuốc ......" Hàn Vân thì thào đáp lại, khuôn mặt nhỏ đầy lo lắng.
"Về sớm đi, tránh nhiễm phong hàn." Đế Tử Nguyên xem như không thấy mấy quyển luận quốc sách lẫn lộn trong đơn thuốc rải rác, nhìn cục bột gật đầu, xoay người vòng qua đống lộn xộn, đi ra ngoài hành lang.
Nàng vừa bước đi, một loạt tiếng thở nhẹ nhõm thận trọng vang lên, lúc này cục bột đứng trong gió chịu chút sợ hãi đột nhiên thả lỏng, thậm chí còn hắt xì vài cái, cũng không biết có phải do quá căng thẳng, không thể dừng lại, nước mắt nước mũi tèm lem, quả thật đáng thương.
Thái giám quỳ trên đất trong lòng như bị sét đánh, vừa rồi Nhiếp chính vương còn dặn dò tiểu hoàng tử chăm sóc thân thể, tiểu hoàng tử vả mặt kiểu này cũng quá nhanh rồi. Nhưng cũng may, Điện hạ không thích tử tự hoàng thất, hẳn là sẽ không trách tội hắn ......
Lời tự an ủi của thái giám hầu hạ còn chưa kịp dứt, bước chân trầm ổn đã trở lại, Đế Tử Nguyên vừa ra khỏi hành lang liền dẫn theo một đám người hùng dũng trở về. Nàng đứng trước mặt cục bột mềm, vẻ mặt lạnh lùng.
Cục bột nhỏ bị nhìn chằm chằm thế này, trong lòng hoảng sợ, bất giác run lên.
"Run cái gì? Đứng yên." có lẽ không chịu được gương mặt tương tự như Hàn Diệp lại lộ ra nét mặt vâng vâng dạ dạ, Đế Tử Nguyên quát một câu.
Lời vừa dứt, Hàn Vân liền thẳng lưng, nhìn Đế Tử Nguyên, đứng cũng rất ra dáng vẻ.
Hai người nhìn nhau chằm chằm khoảng nửa phút, Đế Tử Nguyên đột nhiên đưa tay về phía Cát Lợi, mọi người thật sự không biết nàng có ý định gì, nhưng ai nấy đều thấy nàng duỗi tay vô cùng miễn cưỡng, mày nhăn lại đưa tay tới trước mặt Cát Lợi, đợi một hồi lâu mới hừ một tiếng.
Cát Lợi hoàn hồn, âm thầm trợn mắt trắng, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn lụa đưa cho Đế Tử Nguyên.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Đế Tử Nguyên cúi xuống xoa xoa khuôn mặt của cục bột nhỏ, động tác của nàng trông thô lỗ nhưng rất nhẹ nhàng, lúc buông tay, khuôn mặt của Hàn Vân đã được lau sạch, cả nước mưa trên tóc và bụi trên trán khi ngã xuống cũng được Đế Tử Nguyên lau đi.
Hàn Vân nhìn chằm chằm Đế Tử Nguyên bằng đôi mắt to đen trắng rõ ràng, hiển nhiên cậu nhóc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đế Tử Nguyên dường như trực tiếp coi những người đang kinh ngạc như không khí, ôm lấy cục bột mềm đang sững sờ, cầm ô trong tay Cát Lợi rồi rời khỏi hành lang.
Mềm mềm mịn mịn, sờ rất thoải mái, không biết hồi nhỏ Hàn Diệp có giống thế này không.
Xa xa trên hành lang, Đế Tử Nguyên nghĩ như thế, liền ôm 1chặt cục bột nhỏ vào lòng.