Ngoài chùa núi Phù Lăng, rừng đào mười dặm.
Hai bóng người đang chơi cờ ở bàn đá trong rừng.
Cùng mái tóc dài trắng như tuyết, gương mặt giống nhau, một khinh cuồng, một trầm lặng.
"Không gặp lâu như vậy, cờ nghệ tiến bộ không ít." Đế Thịnh Thiên cầm quân đen trong tay chơi đùa, nhìn đồ đệ đối diện ngáp một cái.
"Cờ nghệ của người mấy năm nay đều như vậy, sao biết được cờ nghệ của con tiến bộ?"
Đế Thịnh Thiên là một người kỳ lạ, tinh thông binh pháp mưu lược, chỉ có cờ nghệ, mười mấy năm không hề tiến bộ.
Đế Thịnh Thiên chống cằm nhìn bàn cờ, hừ một tiếng "Hai năm trước, con chỉ có thể thắng ta hai quân, bây giờ e là hơn cả bốn quân, không tiến bộ thì là gì. Tuổi còn nhỏ như vậy, sao không biết nhường trưởng bối gì cả."
"Cô tổ mẫu, năm con mười ba tuổi đã có thể thắng bốn quân của người rồi." Đế Tử Nguyên cong khóe môi, cười cười, không biết những lời này thật sự làm tổn thương lòng tự tôn của lão tổ tông.
Đế Thịnh Thiên nhướng mày nhìn Đế Tử Nguyên. Nàng biết rõ cờ nghệ kém cỏi của mình, nàng cũng biết đồ đệ nhường nàng, nhưng đứa đệ tử thông minh này chưa từng đặt vấn đề này theo hướng sáng sủa. Nói cho cùng, dù Đế Tử Nguyên bao năm qua kiêu ngạo bá đạo trước mặt ai, vẫn luôn thu lại tài năng của mình trước mặt nàng.
Bây giờ, có vẻ như đã đến lúc không nên bị trói buộc nữa.
Đế Tử Nguyên bị nàng nhìn vẫn bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm, không hề thu lại trước mặt Đế Thịnh Thiên.
Uy nghi sẵn có, mang ý đế vương.
Đế Tử Nguyên như vậy, cực kỳ giống Hàn Tử An cùng nàng chỉ điểm giang sơn trên Thái sơn năm đó.
Đế Thịnh Thiên khẽ chấn động, trong mắt hiện lên tia hồi tưởng, thu lại nét cười trên mặt, nghiêm chỉnh nói "Tử Nguyên, con đã quyết định rồi?"
Đế Tử Nguyên gật đầu.
"Hiện tại con nên biết, con đường này không dễ đi." Đế Thịnh Thiên nhìn hoàng cung cấm uyển dưới chân núi Phù Lăng, đè xuống cảm giác trong lòng "Hàn gia vì con đường này, đã mất đi ba đời. Dù trải qua trận chiến ở Tây Bắc, con vẫn muốn kiên trì?"
"Đệ tử đã đợi ngày này mười hai năm rồi." vẻ mặt Đế Tử Nguyên không hề có ý rút lui, vững như bàn thạch. Nàng đứng dậy hành lễ với Đế Thịnh Thiên "Tử Nguyên cảm tạ mười năm dạy dỗ của cô tổ mẫu, dù trải qua trận chiến Tây Bắc, lựa chọn của Tử Nguyên vẫn như ban đầu. Hàn Trọng Viễn bắt buộc phải trả giá cho cái chết của tám mươi ngàn tướng sĩ ở Tấn Nam mười hai năm trước, nếu không Tử Nguyên nào còn mặt mũi đối mặt với hy vọng của hàng trăm ngàn dân chúng ở Tấn Nam và liệt tổ liệt tông của Đế gia."
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, đế đô nguy nga dưới chân núi Phù Lăng, non nước như tranh vẽ, ánh mắt nàng xa xăm, rồi lại nhìn về phía Đế Thịnh Thiên, lời nói rõ ràng "Cô tổ mẫu, Hàn Trọng Viễn không xứng làm hoàng đế, cũng không xứng có được giang sơn Đại Tĩnh, làm chủ thiên hạ!"
Lời nói nóng bỏng cao vút vang vọng trong rừng đào trên đỉnh núi, Đế Thịnh Thiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, lo lắng trong mắt cũng biến mất, chỉ còn lại nhẹ nhõm. Nàng tháo nhẫn ngọc trên ngón cái bên phải của mình, ném nó về phía Đế Tử Nguyên
"Cầm lấy, nhìn thấy nhẫn này, những lão già kia sẽ biết phải làm sao."
Chiếc nhẫn ngọc lục bảo trong tay Đế Thịnh Thiên, còn được gọi là Thông Thiên tỷ, năm đó thiên hạ có lời đồn, Ngọc tỷ trong tay Hàn Tử An nắm giữ giang sơn, Thông Thiên tỷ trong tay Đế Thịnh Thiên hiệu lệnh quần thần.
"Vâng." nét mặt Đế Tử Nguyên nghiêm túc, kinh ngạc nhận lệnh.
Đế gia hai mươi năm trước đã chia đôi thiên hạ, những hầu tước thế gia dưới trướng Đế Thịnh Thiên chiếm một nửa hoàng triều. Tuy cuộc thanh trừng của vua Gia Ninh mười hai năm trước đã bẻ đi đôi cánh của Đế gia, nhưng vẫn không dám làm bừa với tam công ngũ hầu khai quốc có giao hảo với Đế gia. Tám gia tộc lớn này có nền tảng sâu xa, là căn cơ của một nửa giang sơn Đại Tĩnh, tám đại thế gia nếu có chủ khác chắc chắn sẽ gây náo loạn giang sơn, ảnh hưởng đến dân chúng trong thiên hạ, dù những năm qua Đế gia chỉ còn lại một mình Đế Tử Nguyên, nhưng trước khi Đế Thịnh Thiên chắc chắn nàng có thể gánh vác toàn bộ thiên hạ, cũng không dễ dàng giao ra Thông Thiên tỷ này.
Từ đây, truyền thừa trăm năm của Đế gia, từ đời của Đế Thịnh Thiên, chính thức giao cho Đế Tử Nguyên.
Thấy Đế Tử Nguyên cầm Thông Thiên tỷ, Đế Thịnh Thiên ném quân đen trong tay về phía bàn cờ, lại là vẻ mặt lười biếng, lấy ra chút lương tâm hỏi về tiểu tử Đế gia "Tẫn Ngôn, con định an bài thế nào?"
"Đệ ấy là người Đế gia, đương nhiên phải khôi phục họ Đế." Đế Tử Nguyên trầm giọng nói.
Đế Thịnh Thiên hài lòng với câu trả lời này, duỗi eo đi đến gốc đào rực rỡ bên cạnh tựa người vào, vẫy tay "Đi đi, đi đi, chuyện sau này của con còn rất nhiều, không có chuyện gì thì bớt đến làm phiền thanh tịnh của ta."
Trong mắt Đế Tử Nguyên hiện lên cảm giác bất lực, hành lễ lồi lui ra, mới vừa đi được vài bước, giọng của Đế Thịnh Thiên đã nhẹ nhàng truyền đến.
"Tử Nguyên, trên núi Vân Cảnh, con có từng hối hận?"
Từ lúc Hàn Diệp tử trận trên đỉnh núi Vân Cảnh, tóc của Đế Tử Nguyên đã bạc một nửa, không còn ai nhắc nửa câu đến Hàn Diệp trước mặt nàng.
Hàng trăm ngày đêm, trằn trọc không ngủ. Cô tô mẫu hỏi nàng, có từng hối hận?
Hối hận điều gì? Hối hận từng quen biết Hàn Diệp? Hay hối hận vì ôm mối thù nửa đời, chặn chàng ngoài cửa trái tim? Hay hối hận sau khi mất đi tình yêu cả đời mới nhận ra tâm ý?
Mọi chuyện trên đời đều có thể hóa giải, chỉ sinh tử là không thể.
Dù nửa đời sau nàng hối hận, để cho ai xem?
"Còn người thì sao?" Đế Tử Nguyên quay đầu, ánh mắt rơi vào bóng lưng cô độc của Đế Thịnh Thiên, nhẹ giọng hỏi "Những năm qua, người có từng hối hận?"
Hối hận giữ lấy tình nghĩa, chưa từng thổ lộ nửa câu tâm ý trong những năm tháng người đó còn sống, để rồi người đó dù đã có được giang sơn vạn dặm, lại mang theo tiếc nuối ra đi.
Gió nổi, cuốn lên mái tóc dài tuyết trắng của người đó bên gốc đào, Đế Tử Nguyên cuối cùng cũng không đợi được câu trả lời.
Dưới chân núi, Trường Thanh đã đợi Đế Tử Nguyên nửa ngày.
Đế Tử Nguyên nhảy lên xe ngựa, hiếm khi liếc nhìn Trường Thanh.
"Xảy ra chuyện gì?" khuôn mặt gỗ này dù có sấm sét đánh xuống vẫn bất động, bây giờ lại hiện lên vẻ bất an quá rõ ràng.
Sau khi Đế Tử Nguyên lên xe ngựa, Trường Thanh do dự một lúc, mới thấp giọng bẩm báo "Tiểu thư, vừa rồi có tin của Uyển Thư truyền đến, dọc mười thành trì ở hạ lưu sông Bắc, không có tung tích của Điện hạ."
Mười thành dưới hạ lưu, cũng đã xa ngàn dặm, suốt ba tháng ròng rã, điều động mấy vạn quân phòng thủ, mọi thế lực ngầm của Đế gia ở Tây Bắc, vẫn là ...... không có thu hoạch gì.
Bàn tay vén rèm hơi khựng lại, giọng nói không nghe ra chút cảm xúc nào từ trong xe truyền đến "Biết rồi. Trường Thanh, không cần hồi phủ, đến hoàng cung."
"Vâng, tiểu thư." trên khuôn mặt Trường Thanh lộ ra chút bất ngờ, nhưng hắn không nói lời nào, vung roi ngựa đi thẳng vào thành, hướng về hoàng cung.
Không thông báo, không bẩm tấu, xe ngựa của phủ Tĩnh An Hầu đã đi thẳng vào cung không hề né tránh, còn chưa đến cửa cung, tin tức Tĩnh An Hầu quân vào cung yết kiến, gần như đã được quyền quý một nửa kinh thành biết đến.
Trước cổng Trùng Dương, đại tổng quản nội cung Triệu Phúc nghe tin đã đến, kiên trì lại khéo léo mời Tĩnh An Hầu quân xuống xe, đi bộ vào cung. Dù hiện tại thanh thế của Đế gia ngất trời, vua Gia Ninh tốt xấu gì vẫn là người ngồi cao trên ngôi vị hoàng đế. Đế gia dù có ngông cuồng thế nào, cũng không thể công khai vượt hoàng quyền.
Đế Tử Nguyên có tính tình thế nào, thắng cũng đã thắng, không hề quan tâm những điều nhỏ nhặt, lập tức phất tay áo bước xuống xe, thậm chí còn phân phó cho Trường Thanh tháo bội kiếm.
Bước xuống khỏi xe trước cổng Trùng Dương là lần đầu tiên Đế Tử Nguyên xuất hiện trước mọi người sau khi trở về Tây Bắc, nàng mặc tấn y đen tuyền, dưới vai tóc trắng như tuyết. Khi Triệu Phúc nhìn thấy nàng như vậy, sắc mặt sửng sốt, nhất thời lời thỉnh an chào hỏi cũng dừng trong cổ họng.
Đế Tử Nguyên như không thấy, bước chân không dừng hướng về phía nội cung.
Triệu Phúc vội vàng đuổi kịp, phòng ngự và thù địch trong mắt lúc đến có chút nhạt đi. Dù sao hắn cũng nhìn Thái tử trưởng thành, tình cảm sâu sắc hơn những hoàng tử khác, bây giờ lại ra đi sớm, tử tự hoàng thất điêu linh như vậy, thật quá đáng tiếc.
Triệu Phúc dẫn Đế Tử Nguyên dừng trước điện Càn Thanh.
Điện Càn Thanh là đại điện thứ hai trong nội cung, tuy không nguy nga hùng vĩ như đại điện lâm triều, nhưng hoa quý tao nhã, càng phù hợp với hoàng thất tôn quý.
Theo lý mà nói, vua Gia Ninh bệnh liệt giường đã lâu nên tiếp kiến Đế Tử Nguyên ở Thượng thư phòng thì thỏa đáng hơn.
Đế Tử Nguyên liếc nhìn Triệu Phúc một cái.
Đại tổng quản nội cung mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khom người nói "Hầu quân, Bệ hạ đang đợi người ở trong điện, mời người vào điện."
"Trường Thanh, ở lại ngoài điện." Đế Tử Nguyên phất tay áo, phân phó một tiếng, chắp hai tay sau lưng, bước vào trong điện Càn Thanh.
Tiếng cót két vang, cửa cung điện cổ xưa được đẩy ra, Đế Tử Nguyên ngược chiều ánh sáng bước vào, cửa cung điện lập tức đóng lại, giấu hết mọi quang cảnh bên trong.
Trong điện Càn Thanh, một ngự ỷ, vua Gia Ninh ngồi trên đó.
Dù sắc mặt tái nhợt, nhưng uy nghiêm đế vương không hề giảm.
Cách ngự tọa năm bước, kê một chiếc ghế.
Trên dưới khác biệt của quân thần, thoáng nhìn đã biết.
Khi Đế Tử Nguyên vào điện, thấy sự sắp đặt của vua Gia Ninh, nàng bước vào trong, dừng lại ở chiếc ghế dành cho triều thần, không chút do dự ngồi xuống, sau đó nhìn về phía vua Gia Ninh.
Hồi lâu sau, giọng nói ung dung được truyền ra từ miệng nàng.
"Quyền hành thiên hạ, uy thế đế vương, không thể định đoạt chỉ bằng một long ỷ, nếu không nào có vương triều trăm năm biến đổi, thiên hạ đổi họ, Bệ hạ đã làm hoàng đế mấy chục năm, cũng tin vào những thứ quyền thế này, thật khiến Tử Nguyên thất vọng."
Vua Gia Ninh rũ mắt nhìn Đế Tử Nguyên đang ngồi thản nhiên, đôi mắt già nua không thấy được cảm xúc.
Chỉ mới ở tuổi đôi mươi, trong hai năm ngắn ngủi, Tĩnh An Hầu trẻ tuổi này đã vượt qua phụ thân nàng, nắm giữ binh quyền Tây Bắc, khống chế cục diện triều đình.
Một Đế Tử Nguyên như vậy, thật sự là con dâu mà Hàn gia ông đã từng chiếu cáo thiên hạ, là Hoàng hậu được định sẵn của Đại Tĩnh.
Không bàn thù hận, không nói đúng sai, năm đó Thái tổ đã chọn một Thái tử phi có thể kéo dài trăm năm xã tắc.
Đáng tiếc, mọi chuyện trên đời thường không theo ý muốn, cuối cùng thì hai nhà Hàn Đế cũng đã đi đến bước này.
"Khi Trẫm còn nhỏ, hào hoa phong nhã, sa trường nghênh địch, chỉ điểm giang sơn, càng mãnh liệt càng kiêu ngạo gấp mười lần. Người trẻ tuổi, cái ghế này, Trẫm và Thái tổ dốc hết sức lực Hàn gia cũng ngồi không an ổn, huống chi là ngươi. "vua Gia Ninh không chút tức giận nhìn Đế Tử Nguyên, ánh mắt có chút phiền muộn "Đế Tử Nguyên, đợi ngươi ngồi trên ngôi vị thiên hạ này mười năm, hưởng thụ quyền lực tuyệt đối, rồi đến thảo luận với Trẫm cũng không muộn."
Đế vương ngồi hoàng vị trên cao trút bỏ lãnh khốc cường thế thường ngày, giọng nói trầm thấp vang vọng trong điện Càn Thanh, mang theo khuyên bảo và chỉ điểm.
Đế Tử Nguyên nheo mắt, một hồi lâu, lạnh lùng khiển trách.
Hừ một tiếng "Ngụy biện, quyền thế vững chắc quan trọng, lòng người càng quan trọng. Không có được lòng người, sao có được thiên hạ?"
Vua Gia Ninh đón lấy ánh mắt khiêu khích của Đế Tử Nguyên, trầm giọng đáp "Lòng người vững chắc quan trọng, mưu lược cũng quan trọng, không giỏi mưu lược, sao ổn định triều đình?"
Cuộc đối đầu âm thầm lặng lẽ diễn ra trong điện Càn Thanh, hai người quyền lực nhất trong triều đình Đại Tĩnh đều không chịu thua, dường như dùng thiên hạ để chất vấn.
"Giỏi mưu lược thì đã sao?" Đế Tử Nguyên hơi ngả về sau, ánh mắt nâng nhẹ "Bệ hạ, hiện giờ là người thua rồi."
Đế gia hoàn toàn chiếm được lòng người, quyền lực trong tay, uy thế hiện nay của Hàn gia đã không bằng Đế gia.
"Vậy thì sao, dù Trẫm thua, Hàn thị vẫn là chủ Đại Tĩnh, quyền lực Hàn thị đã thăng trầm ở hoàng thành này mấy chục năm, chư hầu tám phương vẫn còn, dù hiện nay uy thế Đế gia bức người, lẽ nào còn muốn phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ, thay triều đổi họ, soán ngôi đoạt nước?" vua Gia Ninh trầm giọng nói "Đế Tử Nguyên, một triều làm thần, Đế gia ngươi vĩnh viễn là thần."
Trong điện Càn Thanh im lìm, chỉ có gió xuân từ ngoài cửa sổ luồn vào, thổi tung vạt áo của Đế Tử Nguyên, trong tay áo tấn y, lộ ra một cuộn giấy vàng.
"Bệ hạ, không biết đối với dân chúng thiên hạ, quan viên triều đình mà nói, thánh chỉ của người có hiệu lực, hay là thánh chỉ của Thái tổ càng có tính quyết định hơn?"
Đồng tử vua Gia Ninh co rút, lộ ra vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, nhìn về phía Đế Tử Nguyên "Lời này của ngươi, có ý gì?"
Thánh chỉ của Thái tổ? Thái tổ đã qua đời mười tám năm, còn có thể giao lại thiên hạ này cho Đế thị sao!
Đế Tử Nguyên chậm rãi đứng dậy, rút cuộn giấy trong tay áo, mở ra thánh chỉ của Thái tổ trước mặt hai người.
"Bệ hạ, Thái tổ nguyên niên, Tiên đế đã từng hạ một thánh chỉ, trong thánh chỉ nói Trung vương và Tĩnh An Hầu cùng có quyền thừa kế ngôi vị trữ quân, Bệ hạ trí nhớ tốt, hẳn là chưa quên chuyện này."
Trung vương lúc bấy giờ chính là vua Gia Ninh, năm đó sau khi thánh chỉ của Thái tổ được ban ra, cả triều đều náo loạn, Đế Vĩnh Ninh từng xin từ bỏ rất nhiều lần, nhưng đến lúc Thái tổ băng hà, thánh chỉ này chưa từng được thu hồi về từ Đế gia.
Sắc mặt vua Gia Ninh hơi thay đổi, tay trái vuốt nhẹ long ỷ, che giấu sóng gió trong mắt.
"Cho đến khi Tiên đế băng hà, thánh chỉ này chưa từng bãi bỏ. Bệ hạ ......" giọng lạnh lùng của Đế Tử Nguyên vang trong điện Càn Thanh, âm vang mạnh mẽ, ngạo nghễ thiên hạ.
"Đế gia Tĩnh An Hầu được quyền thừa kế ngôi vị trữ quân là ý chỉ của Thái tổ, hiện nay Đế gia vẫn còn, Đế gia Tĩnh An Hầu quân cũng còn đó."
Đế Tử Nguyên nhìn vua Gia Ninh, di chỉ của Thái tổ trong tay theo gió trải rộng.
"Nếu thần xin Bệ hạ làm theo ý chỉ của Tiên đế, không biết có thể coi là soán ngôi đoạt nước, phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ hay không?"