Máu trong miệng Đế Tử Nguyên trào ra từng giọt dọc theo chiếc mặt nạ bạc rơi xuống nền tuyết, nhuộm một màu đỏ thẫm.
Trường Thanh nhảy đến cạnh nàng, vẻ mặt lạnh lùng cầm trường côn bảo vệ trước mặt nàng, nghiêm nghị nhìn chằm chằm khôi y nhân, tay cầm gậy dài nổi đầy gân guốc.
"Hầu quân!" tướng sĩ phía sau Đế Tử Nguyên đỏ mắt định xông lên, nhưng lại bị Đế Tử Nguyên giơ tay ngăn lại.
"Bảo vệ quân lương, không được lại gần nửa bước." Đế Tử Nguyên trầm giọng phân phó. Nàng ngước mắt nhìn khôi y nhân, vứt kiếm gãy trong tay, giơ tay lên không trung, hét về phía sau "Trường thương!"
Quân tiên phong cách đó không xa rút trường thương trên tuyết ném về phía Đế Tử Nguyên, trường thương với dây tua đỏ rực cắt ngang không trung, rơi vào tay Đế Tử Nguyên. Nàng cắm trường thương xuống đất, từng tấc rời khỏi tư thế nửa quỳ, đứng thẳng trở lại.
Sắc mặt Đế Tử Nguyên tái nhợt, nhưng đôi mắt đen lại lạnh lùng bức người, tuy thảm hại, nhưng vẫn không mất đi khí thế.
Nàng nhìn khôi y nhân, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, nghiêm giọng nói "Thật không ngờ chỉ để gϊếŧ một Đế Tử Nguyên nhỏ bé như ta, có thể khiến chuẩn tông sư của Đại Tĩnh bất chấp quốc nạn, cấu kết với tử sĩ Bắc Tần, các hạ lần này đến, không sợ những gì người làm hôm nay sẽ bị dân chúng nơi cố thổ biết đến, hủy hết danh tiếng nửa đời trong núi này?"
"Chỉ một chiêu mà ngươi biết ta đến từ Trung Nguyên, không hổ là truyền nhân Đế gia." một tia sáng không rõ xẹt qua mắt khôi y nhân, giọng nói khàn khàn, dường như cố ý che giấu giọng thật "Lão đây đã sống mấy chục năm, chuyện có thể làm, chuyện không thể làm, vẫn tự mình biết rõ, không cần ngươi đến dạy bảo. Năm đó thiên hạ hỗn loạn, quần hùng giao tranh, Đế gia từ đó nắm giữ Tấn Nam hơn hai mươi năm, hiện giờ thời thế thay đổi, tộc nhân Đế gia ngươi suy tàn, không còn như xưa, lãnh thổ rộng lớn và thành trì ở Tấn Nam sớm nên giao cho các thị tộc khác rồi."
Sắc mặt Đế Tử Nguyên lạnh lùng, rũ mắt xuống, chẳng trách có thể khiến nhiều chuẩn tông sư bán mạng như vậy, hóa ra đã dùng hai mươi mốt quận ở Tấn Nam Đế gia làm mồi nhử! Chỉ không biết người dùng hai mươi mốt quận này hứa hẹn với chuẩn tông sư các thị tộc là vị ngồi trên điện Kim Loan kia, hay người đã từng hứa bảo vệ nàng một đời bình an ......
Khí lạnh bị ép vào tim mạch, trong lòng âm ỉ lạnh lẽo, Đế Tử Nguyên ho khan một tiếng, nàng chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng nói của khôi y nhân cầm chắc thắng lợi trong tay.
"Còn về danh tiếng ......" khôi y nhân cười cười, trong mắt đầy vẻ bất cần "Hầu quân suy nghĩ nhiều rồi, hôm nay lão cũng không có ý định để bất kỳ kẻ nào còn sống rời khỏi núi Hổ Tiếu."
Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, thấy khôi y nhân huýt một tràng dài, vẫy tay ra hiệu cho phía sau, hai bóng người từ trong rừng xông ra, nhảy lên không trung, đáp xuống sau lưng khôi y nhân.
Đạp tuyết không dấu, dùng khí ngự hành, lại là hai chuẩn tông sư!
Sắc mặt Trường Thanh càng nghiêm trọng hơn, mày nhíu chặt lại.
Bình thường trên Vân Hạ cũng không tìm ra được vài chuẩn tông sư, hiện giờ ở biên giới Tây Bắc này, chuẩn tông sư sao mà cứ lần lượt xuất hiện như chẳng cần tiền vậy!
Hai người vừa đến một xanh một đỏ, cũng che kín mặt, đứng sau lưng khôi y nhân thành hình tam giác, thoáng nhìn đã biết là khí thế vây gϊếŧ.
Khôi y nhân lắc đầu thở dài, chắp tay sau lưng nhìn Đế Tử Nguyên, tiếc nuối nói "Chỉ mới hai mươi tuổi đã hô mưa gọi gió trên triều, khiến vua Gia Ninh như gặp phải đại địch, nữ nhi Đế gia quả không phụ thanh danh. Nếu ngươi còn sống, e rằng trong hai mươi năm tới, trên Vân Hạ sẽ không có gia tộc nào khác ngóc đầu lên được. Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc ......"
Đột nhiên, câu nói 'đáng tiếc' cuối cùng của khôi y nhân còn chưa tan trong gió tuyết, hắn đã từ dưới đất nhảy lên, tung một chưởng về phía Đế Tử Nguyên. Phía sau hắn, hai chuẩn tông sư một xanh một đỏ, chỉ chắp tay đứng đó, không hề can thiệp.
Đối với hai người này mà nói, dù đã nhận lệnh đến gϊếŧ Đế Tử Nguyên ở núi Hổ Tiếu, nhưng suy cho cùng vẫn là thân phận chuẩn tông sư, không thể làm ra chuyện ba người cùng tấn công gϊếŧ chết một vãn bối nhỏ tuổi đang trọng thương.
Một chưởng ác liệt hóa thành mấy chục đạo ma ảnh đánh vào người Đế Tử Nguyên đang nửa quỳ trên đất, chân khí va chạm tạo nên tiếng động lớn, một thiết côn chặn lại ma ảnh khổng lồ, khiến khôi y nhân lùi lại một bước. Sau hai lần ra tay đều bị đánh lùi về phía sau, khôi y nhân trầm mặt lạnh lùng, ngước mắt nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt Đế Tử Nguyên.
Trường Thanh cầm trường côn, sắc mặt xanh xao, nhưng vẻ mặt cương nghị, vững vàng đứng trước mặt Đế Tử Nguyên.
"Người trẻ tuổi, bản lĩnh giỏi." tay chắp sau lưng của khôi y nhân hơi tê dại, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo. Hắn nhìn về phía bầu trời, tia sáng cuối cùng của ánh trăng cũng ẩn vào vầng mây, trời sắp sáng rồi.
"Hai lão, người bạn nhỏ này không đơn giản, mong hai vị cùng lão ra tay, đánh nhanh thắng nhanh, rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nếu còn mềm lòng, đắn đo quá nhiều, e là sẽ đêm dài lắm mộng." khôi y nhân trầm giọng nói với hai người phía sau.
Hai người một xanh một đỏ phía sau nhìn nhau gật đầu. Hồng y nhân nói "Trời sắp sáng rồi, giải quyết xong thì nhanh chóng rời khỏi, hành tung của chúng ta không thể bại lộ, nếu không ngày sau Đế Thịnh Thiên biết được, tông môn ắt sẽ chịu họa diệt vong."
Hai người còn lại khi nghe đến tên Đế Thịnh Thiên, vẻ mặt liền nghiêm lại, gật đầu đồng ý.
Nếu ba người này cùng lúc ra tay, e rằng hôm nay khó mà sống sót rời khỏi núi Hổ Tiếu. Đế Tử Nguyên rũ mắt, thở dài. Nàng đoán được Bắc Tần sẽ phái tử sĩ ngăn nàng, nhưng không ngờ trong triều đình Đại Tĩnh sẽ có người liên thủ với bọn họ. Dùng ba chuẩn tông sư để truy gϊếŧ một mình nàng, cũng xem như coi trọng nàng rồi.
Cuối cùng ...... đối với vị trên điện Kim Loan kia, mạng của nàng còn quan trọng hơn nước mất nhà tan. Khi tám mươi ngàn tướng sĩ đó bị đồng bào cố hương tàn sát, phụ thân rút kiếm tự vẫn, có phải cũng thê lương như nàng bây giờ không.
"Trường Thanh, ta có thể ngăn bọn họ một lát, ngươi dẫn những người khác rời đi qua cửa động phía sau vách núi, làm theo lời ta phân phó lúc trước."
Trường Thanh bảo vệ trước mặt Đế Tử Nguyên, vừa vặn chặn tầm mắt của ba người, giọng nói cực kỳ trầm thấp của Đế Tử Nguyên truyền đến từ phía sau.
Trường Thanh cau mày "Tiểu thư, để ta ......"
"Khốn kiếp, ngoài ngươi, ai có thể đưa bọn họ về Nghiệp thành!"
Lời quát mắng của Đế Tử Nguyên vang lên, nhưng Trường Thanh vẫn không bị lay chuyển. Hắn quay lưng về phía ba người, nhanh chóng ra hiệu cho quan tiên phong phía sau, trước khi nhìn về phía Đế Tử Nguyên.
"Tiểu thư." khóe miệng Trường Thanh hơi gợi lên một vòng cung "Ta đã đưa bản đồ địa hình cho quan tiên phong, hắn sẽ hộ tống xe quân lương đến Nghiệp thành để giải vây cho Uyển Thư." người thanh niên hiền lành quanh năm treo vẻ mặt cứng ngắc như khúc gỗ, nhưng không ngờ khi cười lên lại rực rỡ lạ thường "Quan tiên phong sẽ làm theo những gì chúng ta đã bàn bạc trước đó, ta không đi, ta sẽ ở lại với người. Tiểu thư sống, ta sống. Tiểu thư không còn, ta cũng không cần một mình quay về Tấn Nam."
Đế Tử Nguyên trời sinh thông minh lương thiện, khi đóng quân ở đây đã tính toán cho hoàn cảnh xấu nhất. Nàng bảo Trường Thanh bí mật chôn hỏa dược ở đây, nếu rơi vào đường cùng thì sẽ do nàng chặn hậu, Trường Thanh sẽ châm lửa đốt hỏa dược dẫn xe quân lương rời đi. Hỏa dược được chôn dưới lều trại, còn ngòi dẫn thì được giấu ở lối vào của vách núi, sau khi hỏa dược được đốt thì cửa động sẽ bị bịt lại, chỉ là ...... đỉnh núi Hổ Tiếu tuyết phủ quanh năm, địa hình đặc thù, người ở lại chặn hậu nhất định sẽ bị chôn vùi trong núi sụp tuyết lở, không còn khả năng sống sót.
Trường Thanh ở lại đây đồng nghĩa với việc sẽ cùng nàng chết.
Quan tiên phong phía sau nhận lệnh, lặng lẽ ra lệnh cho tướng sĩ đẩy xe quân lương về cửa động sau vách núi. Ba chuẩn tông sư đứng đó nhìn ra manh mối, đưa mắt nhìn nhau, chậm rãi đi về phía Đế Tử Nguyên và Trường Thanh.
Đế Tử Nguyên nhìn ánh mắt kiên định của Trường Thanh, đôi môi vẫn luôn mím chặt hơi nhếch lên, cầm chặt trường thương.
"Được, Trường Thanh, Đế Tử Nguyên ta đến lúc chết vẫn còn có ngươi bên cạnh, cũng không xem như chuyện đáng tiếc." nàng ngước mắt nhìn ba người đang chậm rãi bước tới, cười lớn một tràng "Dù hôm nay ta chết thì đã sao, các người muốn hai mươi mốt quận của Tấn Nam ta, mơ tưởng! Trường Thanh!"
Giọng Đế Tử Nguyên vừa dứt, trường côn trong tay Trường Thanh và trường thương của Đế Tử Nguyên cùng lúc rời khỏi mặt đất, thấy Đế Tử Nguyên và Trường Thanh ra tay, cả ba người hừ lạnh một tiếng, dùng chưởng nghênh đón, hoàn toàn khinh thường.
Bất ngờ thay, chân lực cuộn tròn được tạo ra từ trường côn và trường thương đã chặn ba chuẩn tông sư trước vách núi. Cả ba người họ không ngờ được Đế Tử Nguyên và Trường Thanh kế thừa môn hạ của Đại sư Tịnh Huyền ở chùa Vĩnh Ninh, chân lực hỗn nguyên hợp sức sẽ có uy lực mạnh mẽ như vậy.
"Quan tiên phong, đưa xe quân lương đi, nhanh chóng đến Nghiệp thành!" chân lực liên tục được truyền vào trường thương để chặn ba người, sắc mặt Đế Tử Nguyên tái nhợt, nhưng lại bất động như núi, trầm giọng hét lớn về phía sau.
Quan tiên phong không còn chần chừ, nhanh chóng dẫn tướng sĩ còn sống đẩy xe quân lương từ cửa động phía sau xuống núi. Nếu bọn họ còn không biết nặng nhẹ mà xông lên trước, không những không cứu được Đế Tử Nguyên, mà còn lãng phí vô ích công sức liều chết bảo vệ của hai người. Đội quân vận chuyển quân lương thuần thục, chỉ trong chốc lát, trước vách núi chỉ còn lại quan tiên phong chặn hậu và vài tướng sĩ.
Ba chuẩn tông sư bị Đế Tử Nguyên và Trường Thanh dùng chân lực ngăn chặn, mấy lần muốn đột phá vòng vây để chặn quân vận chuyển, nhưng đều bị Đế Tử Nguyên và Trường Thanh liều mạng ngăn cản, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn quân đội vận chuyển quân lương rời đi.
Một góc ngòi dẫn hỏa dược lộ ra dưới vách đá, quan tiên phong Ngô Phi nhìn hai người đang liều mạng bảo vệ, khóe môi chua xót mím chặt.
Một khi hỏa dược phát nổ, núi sụp tuyết lở, cửa động sẽ bị tuyết dày vùi lấp, bọn họ có thể thoát, nhưng Hầu quân và Trường Thanh tướng quân ......
Hắn siết chặt bật lửa trong tay, hai mắt đỏ ngầu, không hề phát hỏa.
"Ngô Phi, làm theo phân phó của bổn soái, đây là quân lệnh, làm đi!"
Tướng sĩ vận chuyển quân lương đã rời đi, phía sau cuối cùng đã không còn động tĩnh gì, Đế Tử Nguyên đã quen thuộc tính cách quan tiên phong của mình, trầm giọng ra lệnh.
Chân lực trong cơ thể nàng đã cạn kiệt, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nếu tiếp tục bị tiêu hao thì không một tướng sĩ nào có thể sống sót trở về.
Ba chuẩn tông sư thấy Đế Tử Nguyên đã rơi vào thế suy sức yếu, chỉ dựa vào hơi thở cuối cùng để chống đỡ, chân lực trong chưởng hết tám chín phần đã dùng trên người Đế Tử Nguyên.
Trường thương trong tay Đế Tử Nguyên yếu ớt run lên, một ngụm máu phun lên trường thương bạc.
Quan tiên phong phía sau vẫn không nhúc nhích, thấy ba người trước mặt sắp đột phá vòng vây chân lực, Đế Tử Nguyên mạnh mẽ quay đầu lại.
"Ngô Phi, ngươi muốn Nghiệp thành có kết cục giống thành Quân Hiến sao! Dân chúng tướng sĩ Đại Tĩnh ta chết còn chưa đủ nhiều sao? Đồ khốn kiếp, mau đốt cho ta!"
Đế Tử Nguyên phun ra một ngụm máu lớn, ngay cả tay cầm thương cũng bị vết máu nhuộm đỏ, hai mắt nàng đỏ bừng, nhìn chằm chằm Ngô Phi với vẻ mặt đau đớn.
Tay Ngô Phi run rẩy, trên môi cắn ra máu, rốt cuộc nhịn không được, nước mắt trào ra. Ngô Phi là người dân cũ ở thành Quân Hiến, một năm trước thành bị phá, cả nhà đều bị tàn sát, chỉ có mình hắn thoát được.
"Hầu quân, mạt tướng quyết không phụ phó thác của Hầu quân, nhất định sẽ bảo vệ Nghiệp thành!" Ngô Phi đột ngột quỳ xuống, bái lạy Đế Tử Nguyên và Trường Thanh. Hắn đứng dậy, đốt bật lửa trong tay, đi về phía ngòi dẫn chôn vùi trong tuyết ......
"Không ổn, ở đây có hỏa dược! Đúng là con nhóc gian xảo!" khôi y nhân gầm lên.
Vẻ mặt ba chuẩn tông sư rét lạnh khi cuối cùng cũng nhận ra sắp xếp của Đế Tử Nguyên, đồng thời biến chân lực trong lòng bàn tay thành trường kiếm đâm thẳng về phía Đế Tử Nguyên và Trường Thanh.
Tam kiếm hợp bích, hủy diệt trời đất, tuyết rơi dày đặc đột nhiên dừng bên ngoài vòng chân lực.
Đế Tử Nguyên quay đầu lại, trong mắt chảy ra một vệt máu đỏ.
Nàng đã mơ hồ đến mức không thể nhìn rõ trường kiếm gần chạm đến lông mày của mình, nhưng nàng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh giá của cái chết, đời này của nàng sắp kết thúc rồi ......
Thời gian dường như ngừng trôi. Không hiểu sao lúc này, Đế Tử Nguyên chợt nhớ đến người đã hứa hẹn một đời bên sông Lâm Tây dưới khung trời đầy pháo hoa.
Bên bờ Lâm Tây, pháo hoa rực rỡ, người đó nói với nàng ------
"Ta đã động lòng với một nữ tử tên Nhậm An Lạc, nhưng đời này ta chỉ có thể bảo vệ một Đế Tử Nguyên. Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ."
Hàn Diệp, chàng không biết, ta yêu chàng, bắt đầu từ câu nói đó.
Chỉ tiếc là đời này, ta sẽ không nói với chàng.
Cũng không còn cơ hội nói với chàng nữa rồi.