"Tấn Nam Đế Tử Nguyên."
Đế Tử Nguyên nhìn Liên Lan Thanh gật đầu, chỉ nhẹ giọng nói một câu. Không nhận danh hiệu tiền Thái tử phi Đại Tĩnh, cũng không nhận tước vị Tĩnh An Hầu quân mà vua Gia Ninh ban.
Mạc Thiên nghe vậy, vẻ mặt thả lỏng, khóe miệng gợi lên một vòng cung giễu cợt nhìn Hàn Diệp. Vẻ mặt Hàn Diệp không thay đổi, nhưng một màu kỳ lạ rất mờ nhạt lướt qua trong con ngươi, thoáng chốc biến mất.
Liên Lan Thanh trầm ngâm nhìn Đế Tử Nguyên, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói "Xem trí nhớ của ta này, Đế gia chủ lượng thứ, một năm qua Liên mỗ chinh chiến sa trường, trên người có vết thương cũ, đầu óc cũng hồ đồ, có một số chuyện nhất thời không nhớ được. Liên mỗ chỉ nhớ Hoàng đế Đại Tĩnh để Đế gia chủ kế thừa tước vị Tĩnh An Hầu, mà quên mất hơn một trăm mạng người Đế gia và tám mươi ngàn quân Đế gia chết trong tay của Tuệ Đức thái hậu ......"
Hắn cười cười, gương mặt anh tuấn không mấy thiện ý "Chỉ là Liên mỗ quả thật nghĩ không thông, Đế gia nắm quyền mười mấy thành trì ở Tấn Nam, Đế gia chủ tài trí mưu lược kiệt xuất, chỉ cần hô hoán một tiếng đã có thể tự mình xưng vương, cần gì phải bán mạng cho kẻ thủ diệt môn? Nếu sau trận chiến giữa ba nước, Hoàng đế Đại Tĩnh lại qua cầu rút ván, Đế gia chủ không phải cũng sẽ rơi vào kết cục như lệnh tôn?"
Trong vòng một năm, Liên Lan Thanh đã nhảy liền mấy bậc trong triều đình Bắc tần, trong số các tướng lĩnh, chỉ dưới quyền Tiên Vu Hoán, ngoài quân công chấn động, cũng không thể xem thường cơ trí mưu quyền của hắn, chỉ vài ba câu nói đã vạch ra hiềm khích và mối thù đẫm máu giữa hai nhà Hàn Đế. Vẻ mặt Hàn Diệp ngay lập tức càng trở nên u ám, ý lạnh trong mắt khiến nhiệt độ trong sân lạnh đi vài phần.
Tính sát thương của những lời này quá mạnh, đến cả Mạc Thiên vốn luôn bình tĩnh cũng không khỏi thầm khen đại tướng quân gian xảo nhà mình, sau đó nhìn về phía Đế Tử Nguyên.
Hàng ngàn sinh mạng chồng chất giữa thù oán hai nhà, Đế Tử Nguyên sao có thể cam lòng không lời oán trách, vào sinh ra tử ở biên cương Mạc Bắc vì hoàng triều Hàn gia?
Ngô Đồng các lặng đi một lúc, ánh mắt Đế Tử Nguyên chuyển động giây lát, nàng chợt nhớ tới lời mà Tĩnh An Hầu đứng trên đỉnh núi đầy lá phong rơi đã nói với nàng khi nàng vội vã từ kinh thành cách xa nghìn dặm trở về Tấn Nam vào đúng ngày sinh thần của phụ thân.
Quân không nặng bằng nước, nước không nặng bằng dân. Tử Nguyên, lời này, con hãy nhớ kỹ.
Hơn mười năm trôi qua, di ngôn cuối cùng của Tĩnh An Hầu để lại, Đế Tử Nguyên chưa từng quên.
"Tất cả thị phi năm đó, nào đúng nào sai, thù oán hai nhà Hàn Đế có thế nào, Đế gia ta tự có quyết đoán, không đến lượt ngươi xen vào. Quân không nặng bằng nước, nước không nặng bằng dân, Đế gia ta bảo vệ là cả Đại Tĩnh, Đế Tử Nguyên ta bảo vệ cũng không phải Hàn gia, mà là dân chúng Đại Tĩnh trên quốc thổ sau lưng ta." Đế Tử Nguyên khẽ nhướng mày, tay chắp sau lưng, gương mặt tuyệt đẹp mang theo vẻ ngang ngạnh ngạo nghễ nhìn thiên hạ "Hôm qua ngươi tàn sát đồng bào ta, phá thành trì của ta, ngày sau ngươi ắt là người mà Đế Tử Nguyên ta sẽ gϊếŧ. Liên Lan Thanh, quốc sự của Đại Tĩnh ta, đến Bắc Tần vương cũng không có tư cách nhúng tay, nào đến lượt ngươi?"
Ta không quên mối thù gia tộc, nhưng sẽ không bao giờ đặt tranh chấp gia tộc lên trên dân chúng quốc gia.
Ai cũng không ngờ Đế Tử Nguyên sẽ nói những lời như vậy, nhưng nàng đã nói, như thể nàng sinh ra là vì điều này. Một đời thực hiện lời hứa.
Câu trả lời của Đế Tử Nguyên khiến cơ thể căng cứng của Hàn Diệp từng chút thả lỏng.
Ánh mắt của Mạc Thiên dừng trên người Đế Tử Nguyên, với đánh giá hoàn toàn mới, từ nay về sau, Đế Tử Nguyên và hắn, không chỉ là thần tử nước địch đơn giản như vậy.
Nàng có sự kiêu ngạo, cơ trí và tấm lòng đế vương một nước. Mạc Thiên không ngờ được, tiền gia chủ Đế gia Đế Thịnh Thiên có thực lực của một đại tông sư làm con rùa rụt cổ ở góc xó xỉnh Tấn Nam đã dùng mười năm thời gian đào tạo được một bậc tài đế vương.
Đế gia có hai người này, trăm năm hưng thịnh đã thành định cục.
Trong Ngô Đồng các im lặng một hồi, Liên Lan Thanh thu lại vẻ châm chọc khiêu khích trên mặt, có chút thất vọng cười nói "Hầu quân thật khí phách, một kế nhỏ nóng vội của Liên mỗ, xem ra không lọt được vào mắt Hầu quân."
Lúc này, hắn mới biết cơ trí của Đế Tử Nguyên kiên định hơn người thường, kế ly gián bình thường không thể áp dụng trên người Đế Tử Nguyên, nếu không chỉ tự mình rơi vào kết cục khó xử.
Nhưng Liên Lan Thanh là người thế nào, trên mặt hắn không có lấy chút ngượng ngùng, nhìn Đế Tử Nguyên chắp tay nói "Thật tiếc khi Liên mỗ và Hầu quân khác chiến tuyến, Liên mỗ ngưỡng mộ nghĩa cử cao cả của Hầu quân, hôm nay muốn mời Hầu quân và Điện hạ đến vương cung Bắc Tần làm khách."
Ngay khi Liên Lan Thanh vừa dứt lời, thiết giáp quân với vũ tiễn trên người ẩn nấp xung quanh tường viện đợt đứng dậy, bọn họ giương cung, đồng loạt hướng mũi tên về phía Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên.
Đường phía trước bị phong tỏa, trên không bị bao vây, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên đã là chim trong lồng, mặc người định đoạt.
"Liên tướng quân, đừng quên tính mạng của Mạc Thiên bệ hạ cũng nằm trong tay ta." Hàn Diệp tiến lên một bước, đoản kiếm chạm thêm một tấc vào hông Mạc Thiên. Vị trí mà hắn đứng, không nghiêng không lệch, vừa vặn bảo vệ Đế Tử Nguyên trong điểm chết mà mũi tên bắn ra.
Trong mắt Đế Tử Nguyên thoáng qua tia cảm xúc, rồi trở lại trầm tĩnh, nhưng vẻ buồn bực ẩn sâu trong mắt phai đi rất nhiều.
"Nếu không quan tâm đến an nguy vua của ta, những mũi tên sắc bén này đã sớm bắn vào người Điện hạ và Tĩnh An Hầu quân. Đại Tĩnh mất thống soái, vạn dặm biên cương cũng chỉ thủ được ba tháng, ta sẽ không thua khi đánh tiếp trận này, đâu cần Điện hạ còn sống để đàm phán với Hoàng đế quý quốc."
Chỉ cần giữ được Hàn Diệp ở thành Quân Hiến, sống hay chết, vốn không quan trọng với Liên Lan Thanh.
"Nếu Điện hạ xem xét thời thế, thả vua của ta, Liên mỗ đảm bảo sẽ không tổn hại đến tính mạng của Điện hạ và Hầu quân, còn sẽ xem hai vị như thượng khách. Điện hạ là người kế thừa chính thống của Đại Tĩnh, Hoàng đế quý quốc ắt sẽ không tiếc mọi giá để cứu người về triều, Điện hạ cần gì vì nghĩa khí nhất thời, hủy đi cơ hội nắm giữ thiên hạ trong tương lai."
Khóe miệng Hàn Diệp cong lên, không chút lay động trước những lời của Liên Lan Thanh "Hay cho một Liên tướng quân miệng lưỡi trơn tru. Ta chẳng qua chỉ là Thái tử, triều đình còn quân chủ, biên cương còn tướng thủ, dù ta có chết ở thành Quân Hiến, Đại Tĩnh cũng sẽ không loạn. Nhưng mà nếu Mạc Thiên bệ hạ chết ở thành Quân Hiến, e là ở Bắc Tần sẽ không có ngày yên ổn, tướng quân có thể tiếp tục dẫn binh hay không cũng khó nói trước, lại làm sao để thắng được trận này?"
Hắn luôn nhìn Mạc Thiên vẫn bình tĩnh "Có Mạc Thiên bệ hạ bên cạnh, ta chôn thân ở thành Quân Hiến, thì có làm sao?"
Liên Lan Thanh bị phản một đòn, mắt phượng nheo lại, phất tay, thiết giáp quân sau lưng tách ra một con đường.
Một ông lão mặc áo vải bị thị vệ dùng đao áp giải lảo đảo bước ra, người này đầu tóc bạc trắng, nhiều nếp nhăn, đôi mắt già nua mang theo một tia kiên nghị mà người thường không có. Khi ông nhìn Hàn Diệp, hai mắt đỏ bừng, nét mặt cứng cỏi trầm tĩnh thay đổi, nhất thời trở nên kích động, nhưng ông không thể nói, nỗ lực ngẩng cổ đang bị trường đao của thị vệ đè lên, hai tay quơ loạn xạ, thoáng nhìn rất thảm hại và xót xa.
Nhìn bộ dáng của ông lão như vậy, nét bình tĩnh trên mặt Hàn Diệp tan vỡ, vẻ mặt lộ rõ tức giận.
"Đây là lão nô bộc của Thi phủ, nghe nói Điện hạ từng trấn thủ ba năm ở thành Quân Hiến. Hẳn là vẫn còn nhớ người này?" Liên Lan Thanh chỉ tay về phía ông lão đang quỳ trên đất, nhưng cũng chỉ là một cái liếc nhìn vội thoáng qua.
"Lý thúc ......" Hàn Diệp thấp giọng gọi, vẻ mặt tự trách.
Lý Trung hiểu khẩu hình miệng, thấy Hàn Diệp gọi ông, thu lại vẻ kích động, ông lão cứng ngắc quỳ trên đất, co rụt về phía sau, sợ bản thân sẽ trở thành điểm yếu của Hàn Diệp.
"Một lão nô bộc, tay trói gà không chặt, không thể đả thương tướng quân, không ngờ lại trở thành con cờ để Liên tướng quân uy hiếp ta?" Hàn Diệp lạnh lùng nhìn Liên Lan Thanh.
"Từng là thị vệ thân cận được tin tưởng nhất của Thi lão nguyên soái, năm đó là tiên phong nắm giữ ba quân, dù đã già rồi, nhưng bổn tướng không thể xem thường, nếu không có người này ẩn nấp trong phủ, Điện hạ sao có thể nắm rõ cách bố trí binh lực trong phủ, biết được tro cốt của Thi lão nguyên soái sớm đã được chôn trong mộ phần."
Năm đó, Lý Trung theo Thi Nguyên Lãng chinh chiến thiên hạ, là tiên phong anh dũng nhất trong quân Thi gia, với chiến công của ông cũng đã có thể phong tướng. Thật đáng tiếc khi trong một lần truy đuổi kẻ địch, ông đã rơi vào phục kích, bị quân địch đả thương nặng vào đầu, tuy nhặt lại được một mạng, nhưng từ đó không thể nói cũng không thể nghe. Thi Nguyên Lãng muốn đưa ông về quê an dưỡng, nhưng ông đã từ chối, cố chấp muốn ở lại Thi gia.
Kể từ đó, tiên phong Lý Trung đã trở thành nô bộc Lý thúc của Thi gia, thoáng chốc đã hai mươi lăm năm. Thi Nguyên Lãng sớm đã giao những bố trí ngầm trong Thi phủ cho Lý Trung quản lý, người ngoài nhìn vào, Lý Trung chẳng qua chỉ là một lão đầu câm điếc không đáng chú ý của phòng bếp trong Thi gia, không có chút uy hiếp nào.
Hàn Diệp cau mày, trong mắt thoáng qua sự nghi ngờ. Những năm qua, người biết được thân phận của Lý Trung rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay, Liên Lan Thanh làm sao biết được? Nếu không phải vì hoàn toàn chắc chắn thân phận của Lý Trung sẽ không bị người khác biết đến, hắn sẽ không bao giờ cho phép vị trưởng bối cả đời trung thành với Thi gia làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Sau khi nghe xong những lời này của Liên Lan Thanh, trên mặt Lý Trung cũng lộ ra vẻ do dự, ông nhìn chằm chằm Liên Lan Thanh rồi rơi vào trầm tư.
Lời Liên Lan Thanh vừa dứt, đao trên cổ Lý Trung càng gần hơn vài phần, một vết đao nhuốm màu đỏ tươi đè sâu trên cổ ông.
"Ngươi muốn thế nào?" ánh mắt Hàn Diệp trầm xuống, nhìn Liên Lan Thanh.
Lúc Hàn Diệp còn là thiếu niên trấn thủ thành Quân Hiến, Lý Trung đã phụ trách việc ăn uống sinh hoạt của hắn ở Thi phủ, mỗi đêm lúc hắn và Thi Nguyên Lãng bàn luận binh pháp, cũng là Lý Trung ở cạnh treo đèn chăm sóc. Một năm trước, người của Thi phủ đã chết hết trong trận chiến giữ thành, hiện nay chỉ còn lại một mình Lý Trung.
Đế Tử Nguyên rất ngạc nhiên khi thấy Hàn Diệp xem trọng Lý Trung như vậy, nhưng không phản đối mong muốn cứu lão nô bộc này của hắn.
"Chỉ cần Thái tử điện hạ và Hầu quân đưa tay chịu trói, thả vua của ta, Liên mỗ tuyệt đối sẽ không đả thương ....." Lý Trung ...... giọng nói của Liên Lan Thanh chợt dừng, hai từ 'Lý Trung' đã đến bên miệng lại cứng rắn nuốt trở về "Lão nô bộc này."
Hắn dừng lại rất nhanh, nhưng không thoát khỏi ánh nhìn chằm chằm và khả năng đọc khẩu hình miệng của Lý Trung, lúc nhìn rõ tên mình xuất hiện trên miệng của Liên Lan Thanh, nét mặt của Lý Trung quỳ trên đất thay đổi rõ rệt, mạnh mẽ đứng dậy xông về phía Liên Lan Thanh.
Những thị vệ áp giải nhất thời không kịp trở tay, để Lý Trung xông tới nơi cách Liên Lan Thanh còn ba bước.
Đồ Sơn nhảy ra từ phía sau Liên Lan Thanh, cán đao trong tay đánh vào vai Lý Trung, Lý Trung vốn đã thảm hại liên tục lùi vài bước, phun ra một ngụm máu, tiếng xương gãy vang lên rõ ràng trong Ngô Đồng các, nhưng ông vẫn chằm chằm nhìn Liên Lan Thanh, như thể ông không cảm thấy đau, liều mạng xông lên.
Trong mắt Lý Trung lúc này không có gì khác ngoài tức giận và oán hận.
Dù Liên Lan Thanh có thể tra ra thân phận thủ lĩnh bí mật của ông, nhưng ông đã từ bỏ tên của mình kể từ khi vào Thi phủ hai mươi lăm năm trước, những năm qua, ngoài phụ tử Thi gia và Thái tử, tên của ông chỉ viết cho một người xem ------ đó là đệ tử được nuôi dưỡng ở Thi gia từ năm mười tuổi, ông và lão nguyên soái dốc hết tâm huyết dạy dỗ, được kỳ vọng tha thiết nhưng lại phản bội thành Quân Hiến!
Hắn còn sống, hắn vậy mà lại còn sống! Sau khi hại Thi gia diệt môn, tàn sát dân chúng cả thành, hắn lại còn sống!
Sự điên cuồng trong mắt Lý Trung khiến mọi người kinh ngạc, sắc mặt Đồ Sơn nghiêm nghị, trường đao trong tay không ngừng đâm thẳng về phía Lý Trung, gần như sắp cắt đứt cánh tay của ông.
Nét mặt Hàn Diệp thay đổi, đang định ra tay ứng cứu, thì có người còn nhanh hơn hắn.
Một đôi tay thon dài vững chắc nắm lấy trường đao trong tay Đồ Sơn, chặn giữa hai người.