Hai người chủ tớ chờ đợi phản ứng của Lý Du. Nét mặt của thanh niên mặc y phục xanh lại cảm động rơi nước mắt, như thể hắn không hề nhận thấy sự dò thám của Liên Lan Thanh, khom lưng hành lễ càng sâu, giọng mang theo hoảng hốt "Chẳng qua chỉ là một vật gia truyền nho nhỏ trong nhà, không dám mong tướng quân xem trọng như vậy, Lý Du sẽ theo Liên quản gia bố trí tốt minh châu này, bảo vệ phủ trạch tướng quân bình an."
Liên Lan Thanh trầm mặc nhìn hắn một lúc, cuối cùng phất tay áo, phân phó nói "Liên Hồng, ngươi dẫn Lý công tử đi trước."
Nếu thật sự là Hàn Diệp, sẽ không thể không biết hậu viện chỉ có một thư phòng bỏ hoang, vốn không phải nơi giấu tro cốt của Thi Nguyên Lãng. Hai nơi rất khác nhau, Thái tử Đại Tĩnh không cần phải luồn cúi như vậy để lãng phí thời gian.
Liên Hồng biết công tử nhà mình đã loại bỏ nghi ngờ, chỉ về phía hậu viện với Lý Du, cười nói "Lý công tử, thư phòng ở hậu viện, mời bên này."
Lý Du lần nữa hành lễ với Liên Lan Thanh, rồi mới cất bước theo Liên Hồng.
Đợi hai người khuất bóng sâu trong con đường mòn, Liên Lan Thanh mới kín đáo vẫy tay ra hiệu.
Thị vệ trưởng Đồ Hải vẫn luôn theo sau Liên Lan Thanh đến gần vài bước, thấp giọng hỏi "Tướng quân, có phải vẫn không an tâm về người này?"
Liên Lan Thanh gật đầu, chậm rãi điều chỉnh tay áo "Ngươi phái vài thị vệ canh giữ ngoài thư phòng, nếu có động tĩnh khác thường, lập tức bắt người này lại."
Đồ Hải nhận mệnh rời đi.
Lý Du không phải Thái tử Đại Tĩnh, cùng lắm chỉ là một mồi nhử do Hàn Diệp ném ra. Trong sảnh vẫn ồn ào như cũ, tiếng cười không ngừng lọt vào tai.
Liên Lan Thanh chắp tay phía sau, quay lưng với đại sảnh. Không còn vẻ thận trọng nghiêm túc khi đối mặt với Mạc Thiên, không còn uy nghiêm ác liệt khi chém gϊếŧ sa trường, thậm chí đến vẻ mặt nghi ngờ lúc nãy cũng không còn. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, thần sắc ôn hòa, ngược lại càng giống vị tướng soái Đại Tĩnh Tần Cảnh che giấu thân phận mười năm canh giữ thành trì này.
Liên Lan Thanh cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia ẩn ý không rõ.
Phủ tướng quân này, quá mức sóng yên biển lặng.
Rời khỏi đại sảnh và tầm mắt của Liên Lan Thanh, Mạc Thiên lại trở thành đế vương nắm quyền mọi chuyện, dạo mát trong sân vắng kéo Đế Tử Nguyên đi về Ngô Đồng các.
Áo khoác lông màu xanh sẫn quét qua mặt đất, trầm ổn bình tĩnh như chủ nhân của nó.
Như Ý đi theo sau hai người, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ khoảng cách ba bước.
Thủ vệ bên ngoài Ngô Đồng các là thân binh của Liên Lan Thanh, vai rộng eo thô, tuyệt đối trung thành với Liên Lan Thanh và hoàng thất Bắc Tần. Ngay khi Mạc Thiên vừa vào phủ, Liên Lan Thanh đã giao sự an toàn của Mạc Thiên cho những hán tử đã đẫm máu trên sa trường này. Những thân binh này đã sớm biết thân phận của Mạc Thiên, trong nhận thức trước đây của bọn họ, Hoàng đế bệ hạ uy nghiêm lạnh lùng, càng có tiếng lãnh đạm với phi tần chốn hậu cung, nắm tay một đại cô nương đi dạo ở nơi biên cương thế này quả là chuyện hiếm thấy có thể nổ tung bầu trời.
Tiểu nha đầu hầu hạ trong Ngô Đồng các dĩ nhiên cũng bị dọa không nhẹ, nhìn thấy hai người bước vào cửa sân liền loạng choạng suýt làm đổ chén trà nóng, cũng may một tay còn lại của Đế Tử Nguyên tự do đỡ lấy nàng.
"Cẩn thận một chút, tiểu cô nương mà bị phỏng thì không gả đi được đâu."
Tiếng trêu chọc lanh lảnh mang theo chút cười đùa, không chút gò bó, xem mình như là chủ tử.
Khuôn mặt tiểu nha đầu đỏ bừng, cung kính lại cảm kích thoáng nhìn Đế Tử Nguyên, hành lễ thỉnh tội rồi nhanh chóng lui sang một bên, nhường đường cho hai người.
Lần gián đoạn này làm bước chân Mạc Thiên chậm lại, thấy Đế Tử Nguyên bình dị gần gũi với tiểu nha hoàn như vậy, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên và hài lòng.
Quý nhưng không kiêu, mạnh mẽ nhưng không ngang ngược, thế nữ được sinh ra trong Tây gia trăm năm đủ tố chất để làm quốc mẫu một nước.
Tây Hồng, đã dạy ra một nữ nhi tốt cương nhu kết hợp.
Những hán tử Bắc Tần bị chói lóa mờ mắt nhìn Bệ hạ của bọn họ vui vẻ kéo vị tiểu thư Tây gia trong truyền thuyết kia vào nội viện Ngô Đồng các, sau đó Bệ hạ phất tay áo, một tiếng rầm vang lên, cửa phòng đóng sầm lại.
Được rồi, đây rõ ràng là muốn ở riêng với giai nhân!
Như Ý cau mày canh giữ bên cửa, dáng vẻ một tấc cũng không rời. Thị vệ nhìn trân trân một hồi, cảm thấy Bệ hạ đã gấp lắm rồi, mà cũng không tiện kéo nha đầu bên cạnh tiểu thư Tây gia rời đi, liền giả vờ như không nhìn thấy.
Một lúc sau, thị vệ dẫn đầu nhìn tiểu nha hoàn vẫn chưa hoàn hồn, nhắc một tiếng "Trác Mã, đi, pha một ấm trà khác cho công tử và tiểu thư, làm một chút điểm tâm mang vào."
Tiểu nha đầu tên Trác Mã này đã bán mình chôn cha nửa năm trước, nhóm thân binh của Liên Lan Thanh tình cờ gặp được, liền nảy sinh lòng tốt mua về. Tính cách Trác Mã hoạt bát lanh lợi, lại pha trà ngon, được mọi người cứu giúp, ôm theo phần tâm tình cảm kích làm việc, nên rất gần gũi với bọn họ. Nhóm thân binh này vào thành Quân Hiến đã một năm, người Đại Tĩnh thường ngày nhìn thấy bọn họ đều là vẻ mặt mang đầy thù sâu oán nặng hoặc là hoảng hốt sợ hãi, hiếm có một tiểu nha đầu đơn thuần lại lanh lợi không thù hận bọn họ, nên bọn họ đặc biệt khoan dung với Trác Mã.
Trác Mã cong mắt gật gật đầu, ôm chén trà lạnh chạy nhanh đi.
Ngô Đồng các là nơi mà Thi Nguyên Lãng lúc sinh thời chấp chưởng ấn soái, một cây ngô đồng lớn bao phủ cả sân, yên tĩnh vắng lặng, lúc này ngoài sân có một ít thân binh canh gác, càng không thấy chim bay. Tiếng đàn sáo tấu khúc, uống rượu mua vui giữa viện cũng không ảnh hưởng đến nơi này.
Trong thư phòng, chỉ có một chiếc bàn được chạm khắc bằng gỗ bạch dương nằm ngang trước ghế thái sư, trên vách tường sau ghế treo một tấm bản đồ Tây Bắc bằng vải nỉ, một chiếc bàn nhỏ được đặt trên chiếc giường ở bên trái lối vào. Bày trí trong phòng đơn giản gọn gàng, mang đậm khí chất quân ngũ.
Ngô Đồng các không thay đổi gì so với một năm trước. Hoặc là nói, một năm qua khi đại quân Bắc Tần chiếm đóng thành Quân Hiến, trong thành khắp nơi tràn ngập hơi thở cuộc sống của người Bắc Tần, chỉ duy nhất ở Thi phủ, ngoài thay đổi chủ nhân, thì từng cành cây từng ngọn cỏ, từng cánh cửa từng gian phòng, hoàn toàn không thay đổi, dù Mạc Thiên có đến, cũng không làm thay đổi được thái độ của Liên Lan Thanh với phủ đệ này.
Ngọn đèn xanh biếc trên bàn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, ánh mắt của Đế Tử Nguyên xẹt qua tấm bản đồ trên tường, sau đó rơi xuống trên cổ tay --- bàn tay thon dài mạnh mẽ của Mạc Thiên vẫn nắm chặt, không có dấu hiệu buông ra.
"Ngươi chẳng qua cũng chỉ là con cháu tông thất, nếu đã biết thân phận của ta, còn dám hỗn xược như vậy?" giọng nữ trong trẻo không có chút nào kiêu căng ngạo mạn, lại lộ ra nét cao quý ung dung thong thả, như thể nàng đã gả vào hoàng thất, là quốc mẫu Bắc Tần tôn quý.
Đôi mắt màu lục sẫm của Mạc Thiên thoáng qua chút vui vẻ thầm kín, hắn dùng ngón tay thon dài xoa nhẹ lên cổ tay mịn màng, Đế Tử Nguyên vừa rút tay ra vừa cau mày nổi giận.
"Tây gia ẩn cư ở Lãng thành lâu rồi, lẽ nào đã quên truyền thống Bắc Tần?" Mạc Thiên cong môi mỉm cười, bước đến trước bàn cầm lấy chìa khóa bật bấc đèn.
'Cạch' một tiếng, ngọn đèn trong phòng sáng rực, phản chiếu đường nét thâm trầm của Mạc Thiên. Hắn quay đầu, nhìn Đế Tử Nguyên cao giọng nói "Ở Bắc Tần ta, huynh chết đệ thay là chuyện đương nhiên, nàng quả thật là Hoàng hậu do hoàng huynh lựa chọn, nhưng nếu có một ngày ......"
"Ngươi là Sở vương Mạc Lăng?" Đế Tử Nguyên cắt ngang lời Mạc Thiên, huynh đệ của Bắc Tần vương đời này, chỉ có một Sở vương Mạc Lăng. Nếu Mạc Thiên đã muốn che giấu thân phận, Đế Tử Nguyên cũng rất vui vẻ phối hợp với hắn. Nàng nhướng mày, một ánh mắt cũng lười nhìn Mạc Thiên, xoay người đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ gỗ, chậm rãi nói "Nếu có một ngày ngươi dám nói câu này trước mặt hoàng huynh ngươi, ta sẽ nhận bốn chữ 'huynh chết đệ thay' này của ngươi."
Mạc Thiên bị một câu của nàng chặn lời, cũng không buồn bực, nói "Ồ? Nàng xem trọng hoàng huynh của ta như vậy sao, tính được huynh ấy sẽ sống lâu trăm tuổi? Nàng nên biết, nam tử trong hoàng thất chúng ta chưa từng sống được quá lâu!"
Một trăm năm mươi năm trước, Trung Nguyên đại loạn, thế gia Mạc thị trên sa mạc ở Mạc Bắc xưng hùng thời loạn thế, mười năm qua nhanh chóng tập hợp các bộ lạc lớn nhỏ trên Mạc Bắc thành lập vương triều Bắc Tần. Gia tộc Mạc thị trời sinh hiếu chiến, phần lớn là những người dốc lòng xây dựng đất nước, trong trăm năm sau, lãnh thổ của vương triều ngày càng lớn mạnh dưới sự bành trướng của các triều đại Bắc Tần vương, sức mạnh quốc gia đã vượt xa Đông Khiên. Chỉ là từ xưa đến nay, tuổi thọ của nam tử Mạc gia khó vượt quá ngũ tuần, chẳng qua Mạc gia nay đã xưng đế, chuyện này ít nhiều gì cũng là một điều cấm kỵ trên Vân Hạ, rất ít người nhắc đến nó, không ngờ Mạc Thiên lại dễ dàng nói ra những lời như vậy.
Ngược lại là một người hào sảng phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, nếu trong thời bình, con người Mạc Thiên với tính cách của Đế Tử Nguyên có lẽ sẽ trở thành bằng hữu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng giữa khoảng cách nước mất nhà tan, vốn không có lời nào để cảm thông thấu hiểu.
Đế Tử Nguyên thầm thở dài trong lòng, gạt đi nỗi tiếc nuối khôn nguôi "Sống không lâu thì thế nào, suy cho cùng năm dài tháng rộng. Nếu duyên phận đã định sẵn, dù chỉ một sớm một chiều, có khác biệt gì với vài chục năm?"
"Một sớm một chiều? Nói nghe hay lắm." vẻ mặt Mạc Thiên hơi ngưng lại, nếu đã bàn luận về vấn đề này với Đế Tử Nguyên, hắn có hơi không tin lời này của nàng "Đây là liên hôn với hoàng thất, nếu chỉ trong một sớm một chiều, sao đủ thời gian để Tây gia có lại chỗ đứng trong triều? Nàng sao có đủ thời gian để mang thai hoàng tử, giữ gìn nửa đời sau vinh hoa phú quý?"
Nam tử hoàng thất Bắc Tần thường hay mất sớm, những nữ tử thế gia sau khi gả vào cung, từ sáng đến tối đều nghĩ cách làm sao để sớm có được tử tự, chừa lại một đường lui cho mình. Mạc Thiên lớn lên trong cung, từ nhỏ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, hiện nay bản thân lại trở thành miếng thịt béo bở bị người khác nhìn chăm chăm, cho nên luôn chán ghét những hậu phi luôn nhắm vào hắn.
"Ngươi đang oán trách đám hậu phi đó xem hoàng huynh ngươi là người phối giống? Nhìn không ra ngươi còn rất có lòng thay hoàng huynh ngươi oán trách bất bình." Đế Tử Nguyên hiếm thấy Mạc Thiên mất đi phong thái, hai tay khoanh trước ngực, giễu cợt nói "Có gì đáng oán trách đâu, hoàng thất các người nạp phi, không phải muốn binh quyền và danh vọng trong tay của các thế gia vọng tộc này sao, chẳng qua đôi bên có được thứ mình muốn. Những nữ tử đó một khi bước vào thâm cung, cả đời này cũng khó thoát ra được, không có được tử tự thì làm sao qua được cuộc sống dài đằng đẵng sau này?" thấy Mạc Thiên trầm mặt không nói gì, Đế Tử Nguyên nhàn nhã nói "Nhưng mà ngươi yên tâm, năm đó Tây gia ta lui về Lãng thành ẩn cư đã không còn tâm tư tranh quyền đoạt lợi, người khác thì khó nói, nhưng Tây Vân Hoán ta sẽ không vì một đứa bé mà bám riết lấy hoàng huynh ngươi. Hơn nữa, ta có năm mươi ngàn thiết kỵ Tây gia làm hậu thuẫn, dù không được sủng ái cũng không có ai dám xem thường ta, ta cần tử tự làm gì?"
Đế Tử Nguyên là một người tùy tính, đặc biệt là tính cách bá đạo và thẳng thắn sảng khoái như cô tổ mẫu, lời này vừa ra, Mạc Thiên ngây ngẩn cả người, hồi lâu sâu mới kìm nén được thần sắc dị thường trong mắt, quay đầu nói "Nàng ngược lại rất thành thật." hắn ngừng một chút, chỉ vào tấm bản đồ treo trên bức tường phía sau "Không nói chuyện này nữa, nghe nói nàng từ nhỏ được Tây lão tướng quân nuôi lớn, hẳn là cũng biết một chút binh pháp mưu lược, chi bằng nói ta nghe cách nhìn của nàng về chiến loạn của ba nước hiện nay?"
Vào lúc Mạc Thiên quay đầu đi, Đế Tử Nguyên thu lại nét mặt dửng dưng thờ ơ, nhanh chóng mở tờ giấy bị vò lại trong tay, chỉ liếc mắt một cái, lông mày của nàng nhíu chặt, trên mặt hiện lên sự lạnh lùng chấn động.
------ tro cốt của Thi nguyên soái sớm đã được chôn cất, tro cốt trong thư phòng chỉ là cái bẫy, phủ tướng quân đã bị bao vây, mau chóng rời khỏi!
Chỉ một câu viết nguệch ngoạc như vậy trên tờ giấy, có thể thấy được sự gấp gáp của người gửi. Đế Tử Nguyên không nghi ngờ tính xác thực của lời nhắn này, nét bút 'Quân' trên giấy đã đủ để chứng minh là do Quân Huyền gửi.
Đế Tử Nguyên giấu tờ giấy, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Mạc Thiên.
Tro cốt làm bẫy, chấn động cả thành, đến cuối cùng dùng mấy chục ngàn thết kỵ bao vây phủ, chỉ vì muốn gϊếŧ một Thái tử Đại Tĩnh.
Kế là một kế hay, kịch cũng là kịch hay, nhưng dùng tro cốt người đã mất làm mồi nhử, đúng là quá đê tiện!
Hay cho một Bắc Tần vương Mạc Thiên, hay cho một Liên Lan Thanh!
Bọn họ e là vẫn chưa biết, trong bẫy này, ngoài dẫn dụ được một Hàn Diệp, còn có Đế Tử Nguyên nàng!