"Triệu Phúc, ngươi dùng đầu ngươi trả lời cho Trẫm, cái gì gọi là 'Thái tử tạm thời vẫn ổn'?"
Tuy Triệu Phúc đã bước vào hàng tông sư, nhưng hắn hầu hạ bên cạnh vua Gia Ninh gần bốn mươi năm, thần phục của hắn với vua Gia Ninh đã ăn sâu vào xương tủy, khoảnh khắc vua Gia Ninh tức giận quát hỏi, hắn đã quỳ xuống đất, thấp giọng trả lời "Bệ hạ, đại tướng Liên Lan Thanh của Bắc Tần tung tin sẽ đưa tro cốt của Thi lão tướng quân về vương thành Bắc Tần, ám vệ không cản được Điện hạ, Điện hạ ngài ấy mang theo vài thị vệ một mình vào thành Quân Hiến."
Hàng vạn thiết kỵ Bắc Tần đóng quân tại thành Quân Hiến, dù có là tông sư xông vào cũng khó mà thoát ra, dùng những từ ổn thỏa như 'tạm thời vẫn ổn' để báo tin, đúng thật là đã làm khó Triệu đại tổng quản rồi.
Triệu Phúc nghe thấy rõ ràng hơi thở của vua Gia Ninh đột nhiên ngưng trệ sau khi hắn dứt lời, sau đó không ngoài dự liệu, tiếng gầm giận dữ của đế vương vang lên trong Ngự hoa viên.
"Khốn kiếp, muốn cướp lại tro cốt của Thi Nguyên Lãng, đoạt lại thành Quân Hiến là được, nó không dùng một trăm mấy ngàn đại quân Đại Tĩnh, một mình chạy đến thành Quân Hiến tìm chết, nó là trữ quân một nước, là thống soái một quân, không phải loại anh hùng võ lâm thích khoe khoang!"
Triệu Phúc quỳ trên đất, không dám nói lời nào.
Bệ hạ đã dốc hết thủ đoạn và tâm huyết để truyền lại thiên hạ Hàn thị cho Thái tử. Nửa năm qua, chiến sự Tây Bắc biến đổi liên tục, có không ít triều thần mong Thái tử tử trận ở Tây Bắc, đây đều là các thế gia của các phi tần trong cung, các thế gia này có quan hệ thông gia trăm tơ ngàn mối trong quân doanh, nếu bọn họ động tay chân ở Tây Bắc, Thái tử hầu như chẳng thể đề phòng.
Sự tôn quý của các ngoại thích có công phò tá luôn có thể mê hoặc lòng người, tranh đấu hậu cung một năm qua, suy cho cùng cũng là vì ngôi vị Đông cung. Bệ hạ tức giận giáng tội mấy vị cung phi có phẩm cấp không thấp, nâng Cẩn chiêu nghi lên hàng phi, sủng ái Thập tam hoàng tử, còn không phải gì dẫn dắt sự chú ý của các thế tộc triều thần đến hoàng cung.
Nhưng bây giờ, Thái tử hoàn toàn không để ý tới thân phận trữ quân và thống soái một quân, xông vào thành địch thập tử nhất sinh, chẳng trách Bệ hạ lại tức giận như vậy.
"Bệ hạ, đó dù sao cũng là tro cốt của Thi lão tướng quân, lão tướng quân xưa nay luôn được lòng dân, hiện giờ Thi tiểu tướng quân đang ở Đông Khiên xa xôi, Điện hạ như vậy cũng chỉ vì không muốn làm lạnh lòng của hàng vạn tướng sĩ, ngược lại về tình có thể tha thứ được. Hơn nữa, Điện hạ xưa nay tâm tư thận trọng, ngài ấy đã dám đi, thì không có lý gì mà không thể quay lại."
Triệu Phúc không dám thọc một dao sau lưng Hàn Diệp, chỉ có thể cố gắng làm tan đi cơn giận của vua Gia Ninh. Tây Bắc cách xa ngàn dặm, lúc tin tức truyền đến tay bọn họ thì Thái tử sớm đã vào thành Quân Hiến, nói không chừng hiện giờ Thái tử đã đoạt lại tro cốt của Thi Nguyên Lãng trở về Đồng quan, nếu vẫn chưa về, phái người đi cứu cũng không kịp ...... Triệu Phúc cố nén suy nghĩ trong lòng, không dám nhắc đến.
"Hừ." vua Gia Ninh hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên vẫn chưa nguôi giận, lạnh giọng hỏi "Có biết Thái tử mang theo ai cùng đi?"
Được rồi, cuối cùng cũng đã hỏi câu này. Triệu Phúc không còn vội vàng trả lời như lúc nãy "Điện hạ mang theo Cát Lợi và những ám vệ người phái đi. Trong tin tức còn nói Tĩnh An Hầu quân cũng đuổi tới thành Quân Hiến ......" hắn ngừng một chút, mới cân nhắc nói "Tĩnh An Hầu quân cũng là người thông minh, có nàng ở đó, an nguy của Điện hạ cũng được đảm bảo mấy phần ......"
Triệu Phúc không nói tiếp. Đây là câu nói thật, nhưng chắc chắn không phải là những gì vua Gia Ninh muốn nghe. Chỉ vài năm ngắn ngủi đã muốn lật tung triều đình Đại Tĩnh, Tĩnh An Hầu quân nào chỉ tài trí hơn người, mưu kế dã tâm không thua gì đế vương trên điện Kim Loan. Nếu nàng thật lòng bảo vệ Thái tử điện hạ, chuyến đi này của Điện hạ có lẽ không có nguy hiểm. Nhưng bây giờ giao tranh giữa hai nhà Hàn Đế bày ra trước mắt, chiến sự Tây Bắc cũng gần đến hồi kết, hai nhà Hàn Đế bị chia cách bởi thù diệt môn, nếu nàng muốn Đại Tĩnh mất đi trữ quân bị cuốn vào tranh đấu triều đình, vậy Thái tử ......
Nghĩ đến đây, sau lưng Triệu Phúc đổ đầy mồ hôi lạnh. Quả nhiên, hơi thở của vua Gia Ninh cũng trở nên nặng nề.
Hồi lâu sau, Triệu Phúc mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của vua Gia Ninh "Truyền tin cho Đường Thạch, để tất cả ám vệ ở Tây Bắc đến thành Quân Hiến tiếp ứng cho Thái tử."
Triệu Phúc giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu nói "Bệ hạ, Đường tướng quân là ......"
Lời thốt ra khỏi miệng Triệu Phúc khiến người khác có chút suy nghĩ xa xôi.
Lúc Đường gia giúp Tiên đế tranh bá thiên hạ, vẫn luôn giữ đạo Trung Dung trong quân ngũ, được các tướng sĩ tin tưởng, ấn tượng đầu tiên của triều thần đối với Đường lão tướng quân và Đường Thạch chỉ có bốn chữ: cẩn trọng giữ thành.
*Đạo Trung Dung: nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử.
Nếu nhìn kỹ lại, các phe cánh thế gia trong triều đại vua Gia Ninh đầy biến động đều có những thăng trầm, sau khi Thái tổ băng hà, vua Gia Ninh thanh trừng triều đình, hết sức ủng hộ thân tín nắm binh quyền, các lão tướng bị trấn áp, tước binh quyền không biết đang ở đâu, chỉ có Đường gia ở biên cương Tây Bắc là bình yên vô sự.
Những năm qua, chúng thần đều nghĩ là do Đường gia khiêm tôn thật thà, bây giờ xem ra, vẫn còn có nội tình. Có thể bí mật điều khiển ám vệ của vua Gia Ninh ở Tây Bắc, đứng vững nhiều năm, hiển nhiên là vũ khí sắc bén mà Hoàng đế lựa chọn để âm thầm chế ngự Thi gia ở Tây Bắc. Nếu ám vệ ở Tây Bắc hành động, con cờ ngầm Đường gia này sợ là sẽ bị phát giác, vậy kế hoạch lâu dài mà Bệ hạ tính toán ......
Vua Gia Ninh cau mày, ánh mắt sâu xa liếc nhìn Triệu Phúc, phất tay áo ra sau "Mạng của Đế Tử Nguyên có quan trọng thế nào, sao có thể so sánh với trữ quân của Trẫm. Nếu Thái tử mất, trong vòng hai mươi năm, Trẫm sẽ không còn người kế thừa."
Nói xong ông quay lưng bỏ đi, không chút do dự. Phải nói rằng, vua Gia Ninh quả thật là một đế vương cơ trí. Ông xem trọng Hàn Diệp, không chỉ vì Hàn Diệp là đích tử, càng vì Hàn Diệp là người kế thừa vương triều mà ông dốc hết tâm huyết đào tạo hai mươi năm. Lúc thiên hạ thái bình, ông vẫn có thể trấn áp Đông cung, củng cố quyền lực đế vương, nhưng sau khi không thể ngăn cản Đế gia quật khởi, trong hoàng triều Hàn thị, uy quyền và mưu kế có thể sánh với Đế Tử Nguyên chỉ có Thái tử.
Nói cách khác, sự xuất hiện của Đế Tử Nguyên, khiến Hàn Diệp trở thành người duy nhất kế thừa hoàng vị của vua Gia Ninh.
Triệu Phúc nhìn bóng lưng của vua Gia Ninh đang nhanh chóng rời đi từ xa, thở phào một hơi, nhỏ giọng đáp vâng.
Lại một ngày khác, ban đêm, thành Quân Hiến.
Đêm nay là lễ Sương Lộ của Bắc Tần. Vài ngày trước, Liên Lan Thanh đã ra lệnh đặt tro cốt của các tướng sĩ tử trận của Bắc Tần và Thi Nguyên Lãng trên tường thành để quân dân Bắc Tần Đại Tĩnh tế bái. Trước khi lễ tế bắt đầu, những hộp tro cốt được bao phủ bởi lớp kính lưu ly an tĩnh xếp thành hàng dài trên đầu thành, tro cốt của Thi Nguyên Lãng đặt ở nơi cao nhất, cũng là nơi dễ thấy nhất.
Vào đêm dân chúng toàn thành vui mừng đón lễ Sương Lộ, Liên Lan Thanh đã mời những người hiển quý Bắc Tần và thân hào nông thôn Đại Tĩnh đến tham gia yến tiệc ở Thi phủ. Trước khi lễ tế bắt đầu, Liên Lan Thanh chỉ vội lộ mặt ở đầu thành. Trước khi lên ngựa, hắn cao giọng phân phó tướng sĩ thủ thành một câu "Nửa giờ sau, đưa một mình tro cốt của Thi nguyên soái về phủ" rồi nhanh chóng rời đi.
Đầu thành chật ních người, không ít người nghe thấy câu này của hắn.
Số lượng tướng sĩ canh cổng Thi phủ vẫn như thường lệ, không tăng lên cũng không giảm bớt để che giấu tai mắt của người khác. Hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ trước cổng tỏa ra ánh sáng ấm áp, tấm thảm đỏ rực kéo dài từ cổng đến tận sâu trong hành lang, nhìn từ xa Thi phủ đã trở nên sôi động náo nhiệt.
Rẽ qua hành lang, đại sảnh ánh đèn rực rỡ, tiếng cốc va chạm. Trước lối vào sảnh, có một vị lão giả đã ngoài năm mươi đứng chào đón khách khứa, hắn mặc trên người y phục người Hồ hiển quý, bộ râu bạc trắng, thần thái ngời ngời. Người này là quản gia Liên Hồng của Liên phủ, hắn vẫn luôn theo quân doanh để chăm lo cuộc sống hàng ngày của Liên Lan Thanh, lần yến tiệc này cũng do hắn một tay lo liệu. Lúc này, Liên Hồng đang tươi cười chào đón từng vị khách bước vào sảnh, mọi người đều cảm thấy quản gia Liên phủ tốt bụng, nhưng họ không nhận ra sự cẩn thận tỉ mỉ của hắn khi nhận thiếp mời và xem xét kỹ lưỡng.
Liên Hồng cẩn thận nhìn mọi người trong đại sảnh, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, chờ Liên Lan Thanh trở về.
Để dẫn dụ Thái tử Đại Tĩnh vào bẫy, hắn biết thiếu chủ nhà hắn đã lên kế hoạch từ rất lâu, bắt đầu từ mấy tháng trước cho phép dân chúng Đại Tĩnh vào thành Quân Hiến tìm người thân, đến yến tiệc tối nay, đã tốn bao công sức.
Sau khi quân lệnh được ban bố, thành Quân Hiến ngoài lỏng trong nghiêm, rất nhiều người Đại Tĩnh đã vào thành. Trong nửa tháng qua, để phòng mật thám, bố trí canh phòng trong thành Quân Hiến cứ ba ngày đổi một lần. Đêm nay, ba ngàn thiết giáp quân được ẩn giấu trong Thi phủ nhỏ bé này, một khi tất cả thiếp mời được gửi đi đều quay về tay hắn, hai mươi ngàn tinh nhuệ trong quân doanh ngoài thành sẽ lập tức bao vây Thi phủ. Tất cả khách mời trong Thi phủ chỉ có vào mà không có ra, chỉ cần Hàn Diệp dám vào phủ, nhất định sẽ mọc cánh khó bay, trở thành chim trong lồng.
Nhưng có một số chuyện lại không nằm trong dự liệu của Liên Hồng, hắn âm thầm thở dài, liếc mắt nhìn Mạc Thiên đang cầm ly rượu đứng bên cửa sổ, có chút đau đầu. Mấy ngày trước không phải Bệ hạ đã thương lượng xong với tướng quân, vào ngày hành động sẽ ở trong Ngô Đồng các sao, nơi đó có Tang Nham canh giữ, an toàn không lo, ngài ấy sao lại xuất hiện ở đây? Tang Nham lại đi đâu rồi? Nếu Hàn Diệp đã trà trộn vào trong sảnh, lát nữa trong tình cảnh hỗn loạn ngộ thương Bệ hạ hoặc có người nhận ra Bệ hạ sẽ sinh thêm rắc rối ......
Hắn vừa sầu não đủ đường, vừa đếm lại số thiếp mời nhận được. Còn thiếu một tấm, hẳn là của vị tiểu thư Tây Vân Hoán của Tây gia ở Lãng thành, Tây Vân Hoán xuất hiện ở thành Quân Hiến cầm đi một tấm thiếp mời không phải là chuyện bí mật. Tây Vân Hoán này xuất hiện có chút cổ quái kỳ lạ, chủ tử phân phó, phải đợi người này đến, mới được đóng phủ.
Liên Hồng cau mày, đang định bước tới khuyên Mạc Thiên về Ngô Đồng các, thì bị một người cản lại.
"Liên tổng quản." người đến có giọng nói khàn khàn, khiến người khác nghe rất khó chịu. Liên Hồng ngẩng đầu, thấy một thanh niên mặc áo lụa tầm ba mươi bước đến trước mặt, hai ria mép trên mặt đặc biệt nổi bật, ánh mắt khoa trương, vẻ mặt ninh nọt, chắp tay với hắn "Liên tổng quản xin dừng bước."
Liên Hồng biết người này, là biểu thiếu gia Lý Du của tiệm tơ lụa Lý gia ở thành Đông, một năm qua đại quân Bắc Tần đóng quân ở thành Quân Hiến, tuy lương thảo được gửi tới từ Bắc Tần nhưng thường phục của Liên Lan Thanh và các võ tướng lại do tiệm tơ lụa Lý gia cung cấp, Lý gia đã sống lâu đời ở Mạc Bắc, quen thuộc kiểu dáng phục sức Bắc Tần, chính vì thế, tuy thành Quân Hiến bị chiếm đóng, nhưng Lý gia vẫn có thể sống qua ngày.
Kể từ mấy tháng trước, sau khi thành Quân Hiến được giải trừ lệnh cấm, Lý Du từ vùng lân cận thành trì đến cậy nhờ cữu phụ, xem như là người Đại Tĩnh vào thành Quân Hiến sớm nhất, sau khi hắn vào thành, Lý gia giao cho hắn mối làm ăn với phủ tướng quân. Liên Hồng ban đầu cũng đề phòng người này, nhưng sau vài lần chạm mặt, thấy người này chỉ là một thương nhân luôn xu lợi tránh hại, thật sự không giống Thái tử Đại Tĩnh giả dạng, lúc đó tướng quân còn chưa ban lệnh, Hàn Diệp cũng không cần lẻn vào thành. Hơn nữa, mỗi nửa tháng phủ tướng quân đặt y phục, Lý Du đều có mặt tại hiện trường, lúc đó Hàn Diệp đang chỉ huy ở thành Huệ An xa xôi, sao có thể xuất hiện ở thành Quân Hiến.
Vào lúc quan trọng như vậy, Liên Hồng cũng lười để ý đến một thương nhân, lười biếng hỏi "Chuyện gì?"
Nụ cười trên mặt Lý Du mang theo chút nịnh nọt "Liên tổng quản, lần trước có nhắc qua với người, ta và cữu phụ muốn mở hai tiệm tơ lụa của Lý gia chúng ta tại thành Cảnh Dương và thành Lan Sóc ......" hắn xoa tay có chút lo lắng "Nhưng theo tình hình hiện nay, hai thành này chúng ta nhất định không vào được, cho nên muốn nhờ người ở trước mặt tướng quân nhắc một chút, xem có thể tiến cử cho ta không. Người yên tâm, nếu có thể làm ăn được ở Bắc Tần, sau này ta nhất định sẽ biếu tặng người nhiều hơn?"
Lý Du vừa nói vừa kéo tay áo Liên Hồng, chỉ vào ống tay áo rộng của mình, lộ ra một chiếc hộp gỗ hé mở, hai viên trân châu nằm trong đó phát ra ánh sáng óng ánh. Tuy không phải hàng thượng hạng, nhưng với hiện nay cũng xem là đồ tốt rồi.
Trên mặt Liên Hồng lập tức lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Trong lúc quê hương chiến tranh loạn lạc vẫn chỉ nghĩ cách dựa vào quân doanh phát tài, quả thật không có chút khí phách gì. Hắn phất tay nói "Tướng quân đêm nay bận chủ trì yến tiệc Sương Lộ, rất bận, chuyện này nói sau."
Hắn nói xong muốn vượt qua người Lý Du, lại không ngờ đám thương nhân Đại Tĩnh vào phủ đêm nay đều muốn kiếm mối làm ăn, thấy Lý Du mở đầu, tiếp đó từng người vây lấy Liên Hồng tặng lễ vật nhờ nói giúp, lập tức ngăn cách hắn ở giữa đại sảnh náo nhiệt bên trong.
Nhất thời người Bắc Tần trong đại sảnh nhìn tình cảnh trong sảnh mà dè bỉu, thấp giọng cười nhạo. Lý Du cả đầu đầy mô hôi bị đám người gạt sang bên cạnh Liên Hồng, hắn thở dài mang theo chút bất lực sốt ruột.
Cả Liên Hồng bị bao vây cũng nghẹt thở, nếu không phải không muốn rút dây động rừng, hắn sớm đã kéo đám người này ra ngoài. Hắn thông qua khe hở nhìn Mạc Thiên ngồi bên cửa sổ, lại không ngờ nhìn thấy Mạc Thiên mang theo bình rượu bước ra khỏi đại sảnh.
Sắc mặt hắn khựng lại, trong lòng có chút gấp gáp, lại không phát hiện ánh mắt của Lý Du đứng bên cạnh hời hợt rơi trên bóng lưng của Mạc thiên, mang theo chút ẩn ý sâu xa khó thấy.