Trong lầu Quân Tử, ánh nến lay lắt, hương trà vấn vương. Tiếng đếm canh lúc xa lúc gần từ ngoài phố truyền đến, đặc biệt rõ ràng xuyên thấu trong đêm tối tĩnh mịch.
Liên Lan Thanh thà rằng tối nay chưa từng đến lầu Quân Tử, thà rằng chưa từng nói câu nào với người mà hắn luôn chờ trông mong mỏi, thà rằng chưa từng uống chén trà Quân Tử này.
Từ ngày tự tay mở cổng thành Quân Hiến một năm trước, hắn không nên quay lại thành trì này, không nên tham lam cầu mong gặp lại Quân Huyền.
Liên Lan Thanh đờ đẫn nhìn đôi mắt ngập tràn thê lương của Quân Huyền gần ngay trước mắt, hơi lạnh xa lạ xuyên qua da thịt thấm vào xương tủy. Hắn muốn đưa tay lau đi sương mờ đọng nơi khóe mắt Quân Huyền, nhưng lại phát hiện, hắn không còn sức để cử động đầu ngón tay --- hắn không dám, sớm đã không còn tư cách nữa rồi.
Bao nhiêu năm qua, Liên Lan Thanh nghĩ rằng đời này của hắn dù có đau khổ thế nào cũng không so được với đêm phụ thân tử trận, tộc nhân bị gϊếŧ.
Rõ ràng mười năm qua hắn luôn tự nói với bản thân, hắn không sai, hắn ở đây vốn là vì hủy diệt Thi gia, san bằng thành Quân Hiến. Nhưng dưới từng tiếng chất vấn của Quân Huyền, hắn thậm chí đến một câu biện giải cho Tần Cảnh đáng thương đó cũng không có.
Hắn là Liên Lan Thanh, sinh ra là chiến sĩ Bắc Tần, tất cả những chuyện hắn làm đều là vì vương triều Bắc Tần, dân chúng và Liên gia của hắn, có gì sai chứ? Mười một năm trước, Đại Tĩnh không phải cũng gây ra một trận gió tanh mưa máu ở thành Cảnh Dương sao, cả tộc Liên thị của hắn cũng không phải bị tàn sát dưới tay quân Thi gia sao, ăn miếng trả miếng, hắn rốt cuộc đã sai gì chứ?
Những năm qua, lúc hắn đối mặt với Thi Nguyên Lãng và Quân Huyền, ngày qua ngày, hắn luôn tự nói với mình như vậy.
Nhưng bây giờ, đối diện với ánh mắt của Quân Huyền, Liên Lan Thanh chỉ muốn chạy trốn.
Vì báo thù, hắn đã chọn lừa gạt phản bội, vong ân phụ nghĩa, nhuộm máu thành trì ......
Cho dù hắn có nói với bản thân ngàn lần vạn lần, cũng không thể phủ nhận --- hắn là Tần Cảnh, Tần Cảnh chính là hắn.
Hắn không thẹn với quê hương quốc gia, nhưng lại lợi dụng tấm lòng nhân từ như phụ mẫu của Thi Nguyên Lãng, tình nghĩa yêu thương của Quân Huyền, tin tưởng phó thác sinh tử của đồng chí trên sa trường!
Liên Lan Thanh rũ mắt xuống nhìn đôi bàn tay chậm rãi mở ra của mình, rõ ràng đã được rửa sạch sẽ, nhưng hắn lại dường như nhìn thấy vết máu không thể xóa mờ của hàng chục ngàn dân chúng ở thành Quân Hiến. Vẻ bình tĩnh tự tại trên gương mặt hắn từng chút vỡ nát, khóe mắt nhuộm màu đỏ ngầu.
Hắn cuối cùng cũng không kiềm chế được, bóng dáng không hề lùi bước trên chiến trường run lên bần bật.
"Bỏ đi. Ta hỏi những điều này làm gì, tướng quân không phải hắn, sao có thể cho ta đáp án."
Trong đại sảnh lầu hai lặng ngắt như thể nghe được tiếng kim rơi, giọng trầm thấp tự giễu truyền tới, bóng người nghiêng tới trước mặt đột nhiên rút tay áo rời đi, y phục trắng thuần như luồng ánh sáng lướt qua.
"Đêm đã khuya, trà đã lạnh, lầu Quân Tử không giữ khách lạ, mời tướng quân về cho."
Chỉ là có thêm chút ánh sáng, Liên Lan Thanh lại đột nhiên ngước mắt nhìn về phía âm thanh biến mất. Hắn thở hổn hển, dù có nhếch nhác đến bước này, hắn vẫn muốn gặp lại Quân Huyền, có lẽ sau trận chiến này, kiếp này bọn họ có thể sẽ không gặp lại nữa.
Ánh trăng dịu dàng hắt xuống từ cửa sổ phía trên cùng của đại sảnh, tỏa ra cả lầu các.
Quân Huyền chậm rãi đi về góc cầu thang, nàng bước rất chậm, như thể mỗi bước đi đang cắt đứt từng đoạn quá khứ và vướng mắc.
Vào lúc Quân Huyền chuẩn bị rẽ hành lang, bước xuống lầu các, không hiểu vì sao nàng đột nhiên dừng lại, nhìn Liên Lan Thanh.
Phương hướng mà Liên Lan Thanh đang ngồi, chỉ có thể nhìn thấy khóe môi khẽ mím và hàng lông mày đầy nghiêm nghị của nàng dưới ánh trăng.
"Ân tình ta đã báo, ân oán chưa tan. Chung quy giữa ta và người có thù diệt thành, ngày sau gặp lại cũng không biết sẽ là tình cảnh thế nào ......" giọng của Quân Huyền ngừng hồi lâu, ánh mắt của nàng rơi trên người Liên Lan Thanh, như thể xuyên qua hắn, nhớ lại những năm tháng không lo nghĩ, không hỏi thế sự trong mười năm qua.
"Người, bảo trọng."
Cuối cùng, nàng để lại cho Liên Lan Thanh, chỉ một câu nói như vậy.
Kinh thành.
Gần đây, các triều thần Đại Tĩnh phát hiện Bệ hạ của bọn họ có thêm chút tình người. Tình người này đến từ công chúa An Ninh đã hi sinh tại thành Thanh Nam ở Mạc Bắc.
Kể từ khi công chúa An Ninh tử trận, cứ cách hai ba ngày, vua Gia Ninh luôn đến từ đường hoặc phủ đệ xa hoa của vị Đại công chúa này ngồi một lúc, đi một thân về một mình, gần như gió mưa cũng không thể cản trở.
Phát hiện này thật sự là một điều vô cùng kinh hãi với các triều thần và phi tần hậu cung đã trải qua cuộc đời đế vương dài dằng dặc của vua Gia Ninh. Vua Gia Ninh là một đế vương máu lạnh cơ trí, nói xa hơn một chút, thời niên thiếu từng cùng Tiên đế xông pha sa trường, chiến đấu ác liệt mấy ngày đêm, gϊếŧ hàng ngàn vạn người cũng chưa từng cau mày, thủ đoạn gϊếŧ bằng hữu thân thiết Đế Vĩnh Ninh và cả tộc Đế thị càng thêm tàn nhẫn. Nói gần hơn một chút, năm ngoái sau khi Thái hậu và Mộc vương qua đời, uy thế đế vương của vua Gia Ninh ngoài uy nghiêm hơn một chút, cũng không có quá nhiều phiền muộn. Thế nhưng không hiểu sao đế vương cả đời máu lạnh này lại lần đầu phá lệ vì công chúa An Ninh.
Lòng người đều là ăn mềm không ăn cứng, sau khi xảy ra vụ án Đế gia, các nho sinh học giả xưa nay luôn chú trọng lễ tín liêm nghĩa đã có không ít những ngôn luận bất mãn với cách trị vì sắt đá của vua Gia Ninh. Trong trận chiến này, vua Gia Ninh đã mất một nhi tử một nữ nhi, công chúa An Ninh càng hi sinh oanh liệt tại thành Thanh Nam nơi chôn thây quân Đế gia năm đó, khiến những lời đồn tích tụ nơi bóng tối ngừng đi không ít.
Đây chắc chắn là điều mà Lạc Minh Tây thay Đế Tử Nguyên khống chế đại cục của Đế gia ở kinh thành không muốn nhìn thấy, nhưng gần như không thể hiểu được, Lạc Minh Tây lựa chọn trầm mặc khi nhớ về chuyện của công chúa An Ninh.
Nếu Đế Tử Nguyên ở đây, với tính khí của nàng, nói không chừng sẽ ném cây roi nhuộm đỏ màu máu của An Ninh đến trước mặt vua Gia Ninh, lầm bầm một câu: phụ thân như ông quả thật thú vị, tốn hết thời gian nửa đời, dùng cách máu lạnh vô tình nhất để tính kế cả đời của trưởng nữ, sau khi nàng chết rồi lại bày ra dáng vẻ hồ đồ nhớ mong.
Rất nhiều năm về sau, e rằng Đế Tử Nguyên hối hận nhất chính là đã không trở về sớm hơn để nhổ vài miếng nước bọt lên người vua Gia Ninh, trút tức giận cho người bằng hữu đã mãi ngủ yên ở Tây Bắc kia.
Nhưng, cũng chỉ là nói mà thôi, nếu nàng ở đây, có lẽ cũng sẽ như Lạc Minh Tây.
Hàn gia nợ nàng tính mạng của tám mươi ngàn tướng sĩ và hơn một trăm tộc nhân, nàng nợ vương triều Đại Tĩnh một vị công chúa.
Hoàng đế như thế này, hẳn là mọi người trong hoàng thành đều biết Bệ hạ đang nhớ đến trưởng nữ với thái độ mềm mỏng trước đây chưa từng có. Hành động của vua Gia Ninh không khỏi khiến người khác cảm khái, hoàng cung là nơi tôn quý nhất thế gian, nhưng sinh mạng ở đó cũng là khó giữ nhất.
Hoàng đế nhớ người đã mất là một chuyện giày vò với những người còn sống. Ví như, sau khi Tề phi bị giam vào lãnh cung, các cung phi ra sức đoạt thánh sủng, nhìn chằm chằm vào ngôi vị Hoàng quý phi.
Tranh đấu trong hậu cung còn âm hiểm gian xảo hơn cả triều đình, lúc vua Gia Ninh có được chút thời gian rảnh để phát hiện khi các thế lực khác nhau trên triều và chiến sự ở Tây Bắc thay nhau xoay vần, thì các nữ nhân bình thường xinh tươi yểu điệu trong cung kia đã đấu đến mức không ra thể thống gì, thậm chí có chút ảnh hưởng đến cân bằng của triều đình.
Chuyện này quả thật không thể trách người khác, trong thời gian ngắn ngủi, Mộc vương Chiêu vương qua đời, Lâm vương Hàn Việt mất tích ở phía Nam, tính mạng của Thái tử nguy hiểm trên chiến trường Tây Bắc, đợi các triều thần Đại Tĩnh phản ứng lại thì mới phát hiện bên cạnh hoàng đế Bệ hạ của bọn họ ngoài tiểu hoàng tử Hàn Vân ba tuổi, đã không còn hoàng tử thành niên nào có thể kế thừa giang sơn khi vương triều gặp nạn. Vì vậy khi gặp được cơ hội này, đối với các triều thần, việc sinh hạ hoàng tử trong cung và quan hệ thân thích của các cung phi với gia tộc trở nên vô cùng quan trọng.
Thế nên khi vua Gia Ninh đã đến tuổi trung niên, lần nữa được hưởng thụ cảm giác bị một đám nữ nhân đuổi theo. Hoàng đế gần đây không phải vô cùng khan hiếm nhi tử nữ nhi sao? Không sao hết, Bệ hạ sức khỏe dồi dào, sinh thêm mấy đứa nữa thì được rồi.
Ban đầu vua Gia Ninh vẫn còn kiên nhẫn, lười quan tâm mấy cung phi có liên quan đến các thế lực phe cánh trong triều, nhưng khi ông xử lý xong chính sự về tẩm cung lúc nửa đêm đều có thể gặp phải hàng chục phi tần nũng nịu yểu điệu không nhảy múa thì bê thức ăn, hoặc đau bụng rồi trẹo chân, trong Thượng thư phòng ngột ngạt không tiếng động đã có ba bộ ly Dạ Quang bằng lưu ly bị ném vỡ.
Đích tử của ông vẫn còn chưa chết! Đám khốn khiếp này đang làm gì! Đây là đang nguyền rủa Thái tử không thể trở về, nên mới vội vàng để ông gieo mầm cho các thế gia của cung phi trong cung sao!
Vua Gia Ninh sầu muộn trong đầu toàn là Thái tử mà ông xem trọng đã hai mươi năm cuối cùng hết tức giận, mạnh mẽ làm một chuyện thành thật dứt khoát ---- ông tấn phong liền hai cấp bậc cho Cẩn chiêu nghi, mẫu thân của ấu tử Hàn Vân ba tuổi, phong thành Cẩn phi, đứng đầu trong tứ phi, cùng Hiền phi quản lý hậu cung.
Cẩn phi tên Vương Cẩn, là một nữ nhân biết bổn phận, tính tình ôn hòa, nữ nhi duy nhất trong gia đình trung hậu ở huyện Thừa tại Giang Nam. Những năm đầu, nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ có chút phẩm cấp, năm hai mươi tuổi chuẩn bị rời cung thì bị vua Gia Ninh nhìn trúng lâm hạnh, nếu không phải có long chủng, e là vua Gia Ninh cũng không nhớ có một nữ nhân như vậy trong hậu cung. Sự thật là vậy, vua Gia Ninh phong nàng làm Chiêu nghi sau khi sinh hạ hoàng tử, cũng không có đặc biệt sủng ái, lúc đầu cũng có chút yêu thương nàng, sau đó thấy nàng hiền lành thật thà, không hiểu phong tình, cảm giác mới mẻ cũng dần tan đi, hai năm qua chỉ gặp mấy lần trong lúc các phi tần bái kiến khi Tết đến.
Lần này nội viện trong cung rối loạn, khi vua Gia Ninh nhìn lại chỉnh đốn hậu cung phát hiện duy nhất Cẩn chiêu nghi có nhi tử an tĩnh ở nơi của mình, liền vô cùng thuận mắt.
Lần thuận mắt này, đã trực tiếp đưa nàng lên đứng đầu tứ phi.
Các phi tần tranh đến mức mẻ đầu sức trán lại được kết cục thế này, tuy là tức giận khó chịu, lại chẳng có gì để nói, Cẩn phi trong cung có một hoàng tử bảo bối duy nhất còn lại, lý do này đủ để bịt miệng các triều thần.
May là tính tình Cẩn phi ôn hòa nhân hậu, sau khi được phong thành phi cũng không kiêu căng cao ngạo, ngược lại càng điềm tĩnh đoan chính, cẩn trọng giữ lễ, điều này khiến vua Gia Ninh rất hài lòng, lại thêm tiểu hoàng tử Hàn Vân ba tuổi rất giống Hàn Diệp lúc nhỏ, vì vậy vua Gia Ninh càng thêm xem trọng đôi mẫu tử này.
Hiện nay trong nội viện hoàng cung, thường có thể nghe thấy tiếng cười của vua Gia Ninh trêu đùa tiểu hoàng tử, sự xuất hiện của mẫu tử Cẩn phi trong hoàng thất cũng xua tan đi cái bóng nặng nề về cái chết của công chúa An Ninh và chiến loạn ba nước bao phủ cả hoàng thất.
Vào ngày này, tuy là ngày đông nhưng hiếm khi lại tỏa ra ấm áp rất thư thái.
Hiện nay, vua Gia Ninh nhớ nhung ấu tử, tuy Cẩn phi khiêm tốn, nhưng cũng không dám làm trái ý Hoàng đế, cách hai ba ngày sẽ dẫn Hàn Vân đến yết kiến, hôm nay vừa hay đẹp trời, nàng liền dẫn Hàn Vân đến Thượng thư phòng.
Hàn Vân mới ba tuổi, chính là lúc trắng trẻo xinh xắn như cục bột mềm mềm, vua Gia Ninh yêu thích liền dẫn ấu tử đến Ngự hoa viên ngắm tuyết. Cẩn phi yên tĩnh đi theo sau họ cách đó không xa, gương mặt dịu dàng mang theo ý cười và mãn nguyện.
Dù có ánh mặt trời, Ngự hoa viên cũng lạnh hơn so với noãn các, Hàn Vân mới đi được mấy bước đã bĩu môi y y a a ôm chân vua Gia Ninh đòi bế. Sắc mặt Cẩn phi hiện lên hoảng hốt vội bước tới muốn đón lấy, lại bị vua Gia Ninh xua tay ngăn lại "Không sao, nó còn nhỏ, Trẫm còn bế được."
Vua Gia Ninh mỉm cười cúi người bế ấu tử, nhưng bị tiếng bước chân gấp gáp cắt ngang động tác. Ông nhíu mày, xoay người nhìn con đường mòn rải đầy sỏi.
"Bệ hạ, Bệ hạ, không hay rồi, Điện hạ ngài ......"
Triệu Phúc chạy vội vào Ngự hoa viên, lời nói ra khỏi miệng bị nghẹn ở cổ họng khi nhìn thấy Cẩn phi. Hắn vội dừng bước, hành lễ với vua Gia Ninh và Cẩn phi rồi lại nóng lòng nhìn sang vua Gia Ninh, gương mặt xưa nay trầm ổn lại đầy gấp gáp.
Nhìn Triệu Phúc đầu đổ đầy mồ hôi, Cẩn phi ngây người, vị đại tổng quản nội cung nắm giữ quyền lực trong cung mấy chục năm, trong cung ngoài Hoàng đế chính là người thâm trầm khó hiểu nhất, lại cũng có lúc thấp thỏm bất an như vậy.
Điện hạ? E rằng liên quan đến ...... vị Thái tử đang ở Tây Bắc xa xôi kia.
Một lúc sau, Cẩn phi không nghe thấy vua Gia Ninh có phản ứng gì, có chút ngạc nhiên, vừa muốn ngẩng đầu nhìn sang, lại nghe thấy tiếng khóc của Hàn Vân. Nàng vội ngẩng đầu, hơi giật mình.
Vua Gia Ninh đứng trong tuyết, gương mặt lạnh lùng sắc bén, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Triệu Phúc, bàn tay dắt Hàn Vân vì dùng sức mà hiện lên cả gân xanh. Cổ tay của Hàn Vân rất nhanh hiện lên một mảng đỏ ửng, đau đớn khiến tiểu hoàng tử rơi nước mắt khóc nức nở. Tuy Cẩn phi gấp gáp, nhưng cũng không dám nói nửa câu, khẩn thiết nhìn sang vua Gia Ninh.
Tiếng khóc của Hàn Vân đồng thời thức tỉnh vua Gia Ninh và Triệu Phúc, Triệu Phúc thấy dáng vẻ này của vua Gia Ninh, chợt nhớ đến hắn cũng đã từng hoảng loạn thế này khi bẩm báo tin tức công chúa An Ninh tử trận sa trường một năm trước, sợ là Bệ hạ nghĩ Thái tử điện hạ ...... biết mình giẫm vào nỗi đau của vua Gia Ninh, Triệu Phúc vội cúi đầu thỉnh tội "Bệ hạ, Điện hạ tạm thời vẫn ổn."
Một câu nói đơn giản của Triệu Phúc, lại trở thành định tâm hoàn giải cứu mọi người trong Ngự hoa viên. Vua Gia Ninh nhận ra sơ sót của mình khi nghe thấy Hàn Vân khóc, ông đưa Hàn Vân về phía Cẩn phi "Trẫm còn có chuyện, nàng đưa Vân nhi về cung Định Vân đi."
Cẩn phi thở phào một hơi, vội đón lấy Hàn Vân, hành lễ muốn lui ra ngoài, lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng mang theo vài phần sâu xa khó lường của vua Gia Ninh.
"Vừa nãy ái phi đã nghe thấy gì?"
Ánh mắt này quá đỗi xa lạ, dường như không phải là đế vương dịu dàng sủng ái nàng suốt nửa năm qua. Cẩn phi trong phút chốc đã hiểu rõ, cả người run lên, trấn định tinh thần nói "Hôm nay thần thiếp thấy thời tiết đẹp, dẫn Vân nhi cùng Bệ hạ dạo hoa viên, Vân nhi còn nhỏ hiếu động, vấp ngã nên bị thương ở tay, thần thiếp chỉ có thể đưa Vân nhi về cung để triệu thái y chẩn trị."
Cẩn phi trả lời không đúng câu hỏi, nhưng vua Gia Ninh lại híp mắt, hài lòng phất tay "Lui xuống đi, ái phi xưa nay luôn cẩn ngôn thận hành, Trẫm rất yên tâm, triệu Thái y viện Viện chính vào cung chẩn trị đàng hoàng cho Vân nhi."
Cẩn phi vội tạ ân, dắt Hàn Vân lui ra ngoài. Một sự phức tạp buồn bã lướt qua rất nhanh trong đôi mắt rũ xuống của nàng.
Tuy hạ chỉ triệu Thái y viện Viện chính, nhưng một cái liếc nhìn cổ tay bị thương của Hàn Vân cũng không có. Ngày ngày nói yêu thương ấu tử, nhưng chỉ cần một câu nói về tin tức của đích tử đã không còn phong thái đến mức này.
Đến hôm nay, Cẩn phi mới biết, Bệ hạ của bọn họ, quả thật đối đãi khác biệt với vị Thái tử kia và các nhi tử nữ nhi khác, e rằng công chúa An Ninh quá cố cũng khó lòng sánh bằng.
Đợi Cẩn phi rời khỏi Ngự hoa viên, vua Gia Ninh mới từng bước tới trước mặt Triệu Phúc, đôi ủng đen có hoa văn hình rồng tạo nên những vết hằn sâu trên tuyết.
Ông gần như nghiến răng nghiến lợi, dùng một giọng nói cực kỳ thâm trầm lạnh lùng lên tiếng "Triệu Phúc, ngươi dùng đầu ngươi trả lời cho Trẫm, cái gì gọi là 'Thái tử tạm thời vẫn ổn'?"