Nén hương đang cháy trước bài vị đã gần hết, bấc nến trên bàn vang lên tiếng đôm đốp nho nhỏ, đánh thức bóng người đang đứng lặng lẽ trong từ đường.
Người này mặc một nho phục màu xanh sẫm, bóng lưng hơi cúi, bên tóc mai thấp thoáng vài sợi bạc trắng. Nếu không phải bên thắt lưng đeo lục bội Bàn Long, không ai ngờ được ông lão bình thường này lại là vua Gia Ninh, quân chủ của Đại Tĩnh.
Một năm trước, ông vẫn còn đầy tham vọng mạnh mẽ, ý chí hào hùng.
Vua Gia Ninh xoay người, xuất thần nhìn bài vị cách đó không xa. Hồi lâu sau, ông bước lên trước, thay nén hương sắp cháy hết.
Cơn gió nhẹ lướt qua, tàn nhang trong lư hương bị thổi bay, tản ra trên bàn. Tay cầm nén hương của vua Gia Ninh khẽ ngừng, sau đó đưa tay lau bụi trên bàn.
Đối với một đế vương mà nói, chuyện này vô cùng hiếm thấy và khó tin.
Nhưng đối với một người cha mà nói, những gì ông làm chẳng qua chỉ là lau bụi trước bài vị của nữ nhi.
Trên bàn, bài vị của công chúa Đại Tĩnh An Ninh đột ngột xuất hiện trước mắt.
Vua Gia Ninh nhìn bài vị hồi lâu, trong ánh mắt hoảng hốt thoáng qua sự bi ai cùng cực. Ông thấp giọng ho khan vài tiếng, tay run rẩy khẽ sờ sờ bài vị.
"Bệ hạ." đột nhiên, ngoài từ đường vang lên giọng nói cung kính của Triệu Phúc.
Vua Gia Ninh thu tay về, lưng thẳng tắp, hai tay chắp phía sau, vẻ mặt lạnh lùng "Vào đi."
Trong phút chốc, ông lại trở thành vị đế vương nắm giữ thiên hạ.
Tiếng cọt kẹt vang, cánh cửa gỗ bằng trầm hương bị mở ra. Triệu Phúc lặng lẽ bước vào, dừng ở nơi cách vua Gia Ninh ba bước.
"Bệ hạ, chiến báo từ Tây Bắc tới."
"Thế nào?" vua Gia Ninh không xoay người, chỉ nhẹ giọng hỏi.
"Tĩnh An Hầu và Thái tử điện hạ, một người Tây, một người Đông, ép lui quân mai phục của Bắc Tần."
Lúc này, năm thành trì bị Bắc Tần chiếm một năm trước đã lấy lại được ba, chỉ còn lại thành Vân Cảnh dưới núi Cảnh Đế và thành Quân Hiến nơi biên giới ba nước vẫn còn trong tay Bắc Tần.
Vua Gia Ninh phất tay "Trẫm biết rồi."
Nhìn vua Gia Ninh bình tĩnh như vậy, Triệu Phúc cũng không ngạc nhiên. Kể từ khi tin tức công chúa An Ninh hi sinh ở thành Thanh Nam được báo về kinh một năm trước, dù quân tình ở Tây Bắc có nguy cấp thế nào, Bệ hạ cũng chưa từng mất bình tĩnh, thắng lợi có lớn đến đâu, thì niềm vui cũng không thể tràn đầy.
"Gần đây Đế gia thế nào?"
Tĩnh An Hầu vẫn đang chinh chiến ở Tây Bắc, vua Gia Ninh hỏi dĩ nhiên là Lạc Minh Tây. Triệu Phúc cân nhắc, nói "Tuy Lạc Minh Tây vẫn luôn đóng cửa dưỡng bệnh trong phủ, nhưng theo nô tài thấy, chính kiến gần đây của một vài vị đại nhân trong triều khá phù hợp với phong thái Đế gia."
Vốn tưởng Đế Tử Nguyên đến Tây Bắc, Đế gia nhất định sẽ như rắn mất đầu mà hỗn loạn, nhưng lại không ngờ Lạc Minh Tây là viên ngọc ẩn giấu. Một năm qua, triều đình Đại Tĩnh thay đổi mạnh mẽ, chỉ ý của đế vương đã không còn ban hạ như lúc trước, Nội các và triều đình thường xuyên có ý kiến trái ngược với vua Gia Ninh, những nguyên lão hai triều và khai quốc quyền tướng kia trông đợi sự quật khởi của Đế gia, khiến triều đình càng thêm rối ren.
Đến bây giờ Triệu Phúc mới mơ hồ phát hiện ra, những tiềm ẩn mà Đế gia chôn giấu trong triều đình mười năm qua có lẽ nhiều không đếm xuể, hơn nữa là tiềm ẩn cực sâu. Chỉ tiếc là đã nhận ra quá muộn, bây giờ ba nước khai chiến, lòng dân bất ổn, nếu tiêu diệt thế lực Đế gia trong triều, không chỉ Đại Tĩnh xảy ra nội loạn, mà còn ảnh hưởng đến tình hình chiến tranh ở biên giới Tây Bắc. Nếu có thể đưa Lạc Minh Tây về Tấn Nam thì tốt, nhưng hắn lại vô cùng thận trọng, hành động cẩn thận, ám vệ hoàng gia không thể tìm được một chút sai sót nào của hắn, chỉ đành để cho thế lực Đế gia ngày càng lớn mạnh trên triều.
Trong từ đường lần nữa an tĩnh trở lại. Triệu Phúc thấp thỏm trong lòng, không khỏi nói nhiều một câu "Bệ hạ, nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, đợi Tĩnh An Hầu từ Tây Bắc trở về, thế lực của Đế gia ắt sẽ ......"
Vua Gia Ninh phất tay cắt ngang lời của Triệu Phúc. Ông xoay người, vẻ mặt ngưng trọng, trầm mặc một lát mới bước ra ngoài "Đi Giang Nam tìm Hàn Việt về cho Trẫm."
Thần sắc Triệu Phúc chấn động, xem ra Bệ hạ cuối cùng cũng chuẩn bị dùng Ngũ hoàng tử rồi. Ngũ hoàng tử Hàn Việt từ nhỏ hướng Phật, không hỏi triều chính, trước khi ba nước khai chiến đã rời kinh du ngoạn, đến nay vẫn chưa về. Con nối dõi hiện tại của vua Gia Ninh, ngoài Thái tử đang ở Tây Bắc, chỉ còn lại Ngũ hoàng tử Hàn Việt và Thập tam hoàng tử Hàn Vân mới ba tuổi.
"Vâng."
Triệu Phúc đáp một tiếng, vừa đi được vài bước, vua Gia Ninh đã ngừng lại, như không để tâm dặn dò một câu "Vài ngày nữa, đưa một ít trái cây tươi đến từ đường."
Chưa đợi Triệu Phúc đáp lời, vua Gia Ninh đã xoay người rời đi.
Qua vài ngày nữa là ngày giỗ của công chúa An Ninh.
Triệu Phúc quay đầu, nhìn khói hương lượn lờ trước bài vị của công chúa An Ninh.
Sự ra đi của công chúa An Ninh, cuối cùng thành trở ngại không qua được của Bệ hạ.
Hắn thở dài một hơi, nhưng tại sao cứ phải là núi Thanh Nam? Như thể là số mệnh đã âm thầm định sẵn.
Biên giới Tây Bắc.
Sau khi thành Nghiêu Thủy được bảo vệ một năm trước, Đế Tử Nguyên để Đường Thạch ở lại thành Nghiêu Thủy, nàng dẫn quân lên phía Bắc, cùng với Hàn Diệp ở thành Sơn Nam khống chế đại quân Bắc Tần. Chiến tranh kéo dài một năm, chớp mắt đã đến đầu đông. Nửa tháng trước, Bắc Tần liên tiếp mất đi hai thành, đại thương nguyên khí, rút về thành Quân Hiến bên bờ bắc sông Tấn. Đế Tử Nguyên nghỉ ngơi chỉnh đốn binh sĩ, ba ngày trước về thành Thanh Nam.
Đầu đông, vài trận tuyết lớn phủ khắp nơi. Đất trời Tây Bắc chỉ một màu trắng xóa, như thể hợp thành một đường. Mấy ngày nay, thời thiết đặc biệt rét, gió lạnh xào xạc. Thành Thanh Nam tuy không còn khung cảnh chiến loạn như một năm trước, nhưng cũng bị tàn phá bởi cuộc chiến không hồi kết này, trên đường rất ít dân chúng, nhưng binh sĩ khắp nơi khiến không khí cả thành trì càng thêm trang nghiêm.
Đế Tử Nguyên ra khỏi cổng thành, một mình đi hướng ra ngoài thành. Những người gặp nàng trên đường dường như biết nàng đi đâu, từ xa cúi người hành lễ, nét mặt tôn kính tín phục.
Trong thời gian một năm, Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên đẩy lui đại quân Bắc Tần đã trở thành thần quân trong lòng dân chúng ở Tây Bắc.
Đế Tử Nguyên đi dạo một vòng rồi dừng dưới chân một ngọn núi. Cả đời nàng đã đến núi Thanh Nam hai lần.
Lần đầu tiên là bảy năm trước, nàng theo Đế Thịnh Thiên ngàn dặm đến đây, lập lời thề đoạt giang sơn Hàn thị. Lúc ấy là vào đầu xuân, trên Tây Bắc không có chiến tranh binh mã, vạn vật hồi sinh, thịnh thế yên vui. Chỉ có vô vàn xương trắng dưới cái hố sâu và tinh kỳ Đế gia mục nát đang chờ đợi nàng.
Lần thứ hai là hiện tại. Dưới chân núi Thanh Nam, bên ngoài hố sâu chôn hàng ngàn người, có một phần mộ cô độc, đứng lặng lẽ. Nó trầm mặc canh giữ dưới chân núi, bên cạnh những thi hài của tướng sĩ Đế gia đã hi sinh tại đây vào mười hai năm trước.
Công chúa Đại Tĩnh, danh tướng An Ninh một triều đại, được chôn cất tại đây.
Nếu có thể chọn lựa, có lẽ cả đời Đế Tử Nguyên cũng không muốn bước chân tới ngọn núi này.
Hôm nay chính là ngày giỗ của An Ninh. Trong năm qua, Đế Tử Nguyên chinh chiến khắp các thành ở Tây Bắc, đây là lần đầu tiên nàng đến núi Thanh Nam sau cái chết của An Ninh.
Tuyết trắng rơi dày đặc, dày tầm cả thước, in rõ những dấu chân trên đó. Đế Tử Nguyên đứng cách đó không xa, một cái thoáng qua đã một canh giờ. Dưới núi Thanh Nam vắng lặng hiu quạnh, bóng người trắng thuần gần như che khuất trong băng tuyết.
Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên, như thể màn trời ngột ngạt thình lình bị cắt ngang, thế giới vô hồn bỗng trở nên sống động.
Đế Tử Nguyên đi vài bước, đến cạnh tấm bia. Nàng đưa tay phủi tuyết phủ trên tấm bia, cho đến khi dòng chữ trên tấm bia hiện rõ trong mắt nàng.
"An Ninh, ta tới rồi." nàng ngồi xổm xuống, gõ gõ vò rượu trong tay, cười nói "Đường Thạch nói ngươi năm đó thủ Nghiệp thành đã giấu rất nhiều rượu ngon. Ngươi không thành thật gì cả, một mình lén giấu đồ tốt. Lần này ta về, mang đến hết cho ngươi. Lâu lắm rồi chúng ta không uống rượu cùng nhau, hôm nay phong cảnh đẹp, ta sẽ ở bên ngươi lâu một chút, ngươi nói có được không ...?"
Tiếng lải nhải dông dài khẽ oán trách, nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng hú của gió tuyết.
Đế Tử Nguyên thu lại giọng nói, ngước mắt, ngẩn ngơ nhìn bia mộ.
Nơi mang hơi thở linh hồn cuối cùng của An Ninh trên thế gian này, chỉ còn lại lạnh lẽo hoang vắng.
Nàng chợt bàng hoàng nhận ra, An Ninh không còn nữa. Nàng không thể nhìn thấy gương mặt tùy ý phóng khoáng của An Ninh, không thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của An Ninh, không còn có thể oán nàng, trách nàng, hay bù đắp, bảo vệ nàng.
An Ninh chết rồi, chết trong trận chiến một năm trước ở thành Thanh Nam, chết trong tay của hàng trăm binh sĩ Bắc Tần.
Bàn tay rót rượu của Đế Tử Nguyên dừng trong không trung, run rẩy yếu ớt. Một lúc sau, nàng giữ chặt tay rót nhẹ, rượu nồng tràn ra đất, hương rượu lan tỏa, trước phần mộ cô độc dưới núi Thanh Nam lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Đế Tử Nguyên ngồi trên tuyết, lại mở một vò rượu khác, uống hết ngụm này tới ngụm khác, uống một cách mạnh mẽ gấp gáp.
"An Ninh, chúng ta đã đoạt lại Nghiệp thành, Lâm thành và thành Huệ An rồi, Tiên Vu Hoán rút về sông Tấn. Ngươi đợi thêm một thời gian nữa, đợi đoạt lại thành Vân Cảnh và thành Quân Hiến, ta sẽ mặc khôi giáp của ngươi đến gặp ngươi. Tháng trước, Tranh Ngôn đã ép lui đội quân Đông Khiên về biên giới giữa Đại Tĩnh và Đông Khiên, ngươi yên tâm, ta đã bảo Uyển Thư đến thăm hắn, hắn rất tốt, không bị thương, mỗi ngày ăn được ngủ được, trên chiến trường gϊếŧ địch nhiều hơn ai hết. Hoàng huynh của ngươi cũng rất tốt, mỗi tháng đều sẽ báo bình an với ta, hắn đang ở thành Huệ An. Ta cũng rất tốt, dân chúng ở Tây Bắc thật thà chất phác, tướng sĩ ở đây đều phục ta, bây giờ ta đã thay ngươi làm chiến thần mới rồi ......"
Nàng biết sẽ không có ai trả lời, nhưng nàng không muốn để lại khoảng lặng trống rỗng trước mộ An Ninh.
An Ninh đã ngủ một mình ở đây quá lâu, quá cô đơn rồi.
Sau một hồi im lặng, vò rượu đã hết một nửa. Đế Tử Nguyên đã hơi say, nàng dựa vào tấm bia, nhìn lên bầu trời, hoa tuyết đáp xuống mặt nàng, dưới núi Thanh Nam mênh mông mịt mù.
Nàng đột nhiên không cam lòng, nhắm hai mắt "Lúc nãy là ta gạt ngươi, An Ninh, chúng ta không ai tốt cả. Uyển Thư trở về nói Tranh Ngôn không còn cười nữa, đánh thắng trận không cười, bị thương cũng không đau. Hoàng huynh của ngươi sau khi biết tin ngươi chết, miễn cưỡng xuất chiến, chiến đấu ác liệt suốt năm ngày năm đêm, suýt chút đã mất mạng ở thành Sơn Nam. Ta cũng không tốt ......"
Đế Tử Nguyên mở mắt, nỗi đau thương khó tả từng chút tràn ra trước tấm bia lạnh lẽo.
"Ngươi cứ như vậy mà chết, cả đời này của ta cũng sẽ không tốt được. An Ninh, ngươi có biết không?"
Đôi mắt nàng đã nồng đậm ý say, phủ lớp mờ sương, khóe môi miễn cưỡng cong lên nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cả người bất chợt ngã xuống nền tuyết.
Một đôi tay đột nhiên xuất hiện, vững chắc đón lấy cả người Đế Tử Nguyên ngã xuống.
Bóng người xanh sẫm nửa quỳ trên đất, trên vai đọng một lớp tuyết dày, không biết đã đến tự bao giờ.
Thanh niên hơi cúi đầu, khoảng thời gian một năm, gương mặt ôn hòa trước đây đã điểm thêm sắc bén dày nặng, nhưng khi nhìn nữ tử trong lòng, vẫn chỉ cảm thấy ấm áp.
Hắn nhìn Đế Tử Nguyên hồi lâu, ngẩng đầu nhìn tấm bia trước mặt, nỗi đau âm ỉ nơi đáy mắt trầm xuống.
"An Ninh, bây giờ ta không có mặt mũi nói gì trước mặt muội. Đợi đánh xong trận này, ta sẽ lại đến thăm muội. Ta biết muội không thể buông xuống ân oán giữa Hàn gia và Đế gia, ta hứa với muội, chỉ cần ta còn sống, thì tuyệt đối sẽ không để phụ hoàng và Tử Nguyên có một ngày giao chiến."
Giọng nói vừa dứt, sâu thẳm trong núi lớn bỗng có tiếng chim hót, như lời đáp lại. Cuối cùng đã làm cho hai người ngàn dặm đến phần mộ cô độc này không quá trống vắng hiu quạnh.
Hàn Diệp nhìn sâu vào bia mộ của An Ninh, rồi cõng Đế Tử Nguyên say khướt trên vai, xoay người đi theo con đường lúc nãy hắn đến về thành Thanh Nam.
Trong mênh mông tuyết trắng, bóng dáng hai người chìm trong màn tuyết cuối trời.
Biên giới Đại Tĩnh và Đông Khiên, thành Bắc Thùy.
Thi Tranh Ngôn một mình đứng trên đầu thành, gương mặt nhiễm gió sương. Trên lưng hắn giắt roi dài đỏ rực như máu, đưa mắt nhìn về phía Tây Bắc xa xôi vạn lý, bóng dáng vắng lặng nhưng kiên cường.