Thiếu niên loạng choạng chạy ra khỏi ngõ, nhưng bị Triệu Phúc chặn lại giữa ngõ nhỏ. Hàn Tử An nhìn thiếu niên trầm mặc hồi lâu, mới đi theo Triệu Phúc lên lầu.
Một hồi lâu, tiếng bước chân vang lên ở thang gỗ phía sau.
Giọng du dương của thiếu niên "Đa tạ thế huynh tặng thuốc, nhưng không công không thể nhận thưởng, Tử Khiêm cảm tạ."
Triệu Phúc ở một bên sửng sốt, thầm nói không tốt: Chủ tử nhà hắn thoáng nhìn đã biết xuất thân phi phàm, cũng đã mười mấy tuổi, một tiếng 'thế huynh' của thiếu niên này quả thật là to gan!
Hàn Tử An nhướng mày, quay đầu, độ cong khóe miệng ngày càng cao.
Ôn hòa trầm tĩnh, thiếu niên anh tuấn. Cả người mặc áo vải nhưng lại không giấu được hào quang rực rỡ, chẳng trách nửa năm trước Diệp Tùng cố ý gán ghép Diệp Thi Lan cho hắn. Với dáng vẻ phong thái này của hắn, tỉ mỉ mài giũa, ngày sau sẽ là người tài.
Chỉ tiếc là, dù có tài giỏi hơn nữa, siêu việt hơn người. Suy cho cùng, bản thân cũng không vượt qua được tấm biển chữ vàng Trang gia nổi tiếng cả thành, Diệp Tùng có lẽ đã nghĩ như vậy, nên mới không do dự mà vứt bỏ người thiếu niên này.
"Nhìn y phục ngươi đính đầy bụi, hẳn là nghe được tin tức nên vội vàng đến đây. Hiện tại cả người đều bị thương, lại không chịu nhận bạc của Diệp gia, lẽ nào muốn cứng rắn chống đỡ tổn hại thân thể sao? Thân thể da tóc đều là của phụ mẫu, nếu trưởng bối trong nhà biết được, sao có thể an tâm?"
Hàn Tử An là ai, hai mươi tuổi nắm giữ ba quân, đứng trên đỉnh cao, khí thế bức người, lời này nói hợp tình hợp lý, ai nghe cũng cảm thấy đúng.
Ninh Tử Khiêm sửng sốt khi thấy phong thái của Hàn Tử An, sau một hồi bất ngờ mới không nhanh không chậm hành lễ, nói "Thế huynh nói đúng, đa tạ thế huynh tặng thuốc."
Lúc này, Ninh Tử Khiêm cũng biết xưng hô như vậy với Hàn Tử An có chút không ổn, khí thế của người này không hề kém các vị trưởng bối trong nhà hắn, nhưng xưa nay hắn có vai vế lớn trong tộc, lúc nãy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhất thời gọi sai, lúc này lại không dễ đổi lại.
Hàn Tử An phất tay, Triệu Phúc ngoan ngoãn lui xuống đi mời đại phu.
Cả người Ninh Tử Khiêm đầy vết chân bụi bẩn, sắc mặt còn có cả vết xanh tím, đứng trước mặt Hàn Tử An lại rất đúng mực.