Sau nửa nén hương, Ôn Sóc mặc y phục của Trường Thanh trở về thư phòng, thư phòng chỉ còn một mình Đế Tử Nguyên.
Tắm rửa xong, gương mặt hắn đã có chút sức sống, cả người cũng có tinh thần trở lại. Thấy Đế Tử Nguyên đang đợi hắn trên giường nhỏ, hắn rề rà chậm rãi bước vào.
Đế Tử Nguyên vẫy tay, hận rèn sắt không thành thép "Mau qua đây, ta đã bảo Uyển Cầm lui xuống rồi, đệ còn rề rà lề mề cái gì, cứ như đại cô nương vậy!"
Ôn Sóc thường ngày nghe được lời này nhất định sẽ trở nên ngứa đòn, cười hì hì đâm chọt vài câu, nhưng hôm nay hắn lại không muốn nói với Đế Tử Nguyên như vậy. Hắn nhanh nhẹn lon ton chạy đến, ngồi xuống đối diện Đế Tử Nguyên, trầm mặc nhìn nàng, không nói lời nào.
Đế Tử Nguyên thở dài "Có phải vì chuyện của Thái tử bị giam vào Tông Nhân phủ, nên đệ mới sợ thành ra như vậy?"
Ôn Sóc giật mình, che giấu cảm xúc trong mắt, trầm mặc hồi lâu, vẫn không trả lời.
"Đừng lo lắng." Đế Tử Nguyên vỗ vỗ vai hắn "Ta sớm đã bảo Uyển Thư đến Tông Nhân phủ điều tra, xem thời gian chắc hẳn nàng cũng sắp về rồi. Hàn Diệp là Thái tử, không ai dám bỏ bê hắn, chuyện của Tả tướng xảy ra trước đó, hắn xưa nay luôn được lòng dân, Bệ hạ sẽ không phạt nặng. Hơn nữa, trên vai hắn còn phải gánh hôn sự của Bắc Tần, đệ ở phủ thị lang chờ tin tức là được, qua vài ngày nữa Bệ hạ nhất định sẽ thả hắn ra thôi."
Có một điều mà Đế Tử Nguyên không nói, có phủ Tĩnh An Hầu của nàng ở đây, vua Gia Ninh sẽ không vứt bỏ Hàn Diệp, mà lập Đông cung khác, trừ phi ông ta muốn những ngày tháng tốt đẹp của Hàn gia kết thúc.
Ôn Sóc gật đầu, chuyện của Thái tử không nghiêm trọng, cũng làm lòng hắn an lòng một chút. Hắn nhìn Đế Tử Nguyên hồi lâu, đột nhiên nắm chặt tay nàng "Tỷ, đệ có lời muốn nói với tỷ, tỷ phải nghe kỹ ......"
Bàn tay của Ôn Sóc ấm nóng, trong lòng Đế Tử Nguyên hơi dao động, ôn hòa nhìn hắn cười cười "Có gì muốn nói, đệ nói đi, ta nghe đây."
Ôn Sóc thở một hơi thật dài, đang định mở miệng thì ngoài phòng có tiếng gõ cửa, giọng của Uyển Thư truyền tới.
"Tiểu thư, ta về rồi." khác với sự hào sảng thường ngày, giọng điệu của nàng có chút ngưng trệ.
Hẳn là đã có tin tức của Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên hơi nhíu mày, buông tay Ôn Sóc, cao giọng nói "Vào đi."
Uyển Thư đẩy cửa vào, thấy Ôn Sóc cũng ở đây có hơi ngẩn người, nhưng cũng không giấu hắn, bước tới gần hai người nói "Tiểu thư, ta đến Tông Nhân phủ thăm dò một chuyến, hỏi thị vệ canh giữ phòng giam. Bệ hạ ở trong thiên lao vô cùng tức giận, Thái tử điện hạ ......" nàng ngập ngừng, mới nói "Bệ hạ đạp một chân vào ngực Điện hạ, nghe nói là nôn ra máu."
Tin tức làm hai người đồng thời giật mình, Ôn Sóc đột ngột từ giường nhỏ đứng dậy, gấp gáp nói "Uyển Thư, ngươi đã hỏi kỹ chưa, lúc nhỏ Điện hạ từng bị một kiếm đâm xuyên ngực, sau đó để lại bệnh căn, ngài ấy bị thương ở ngực thật sao? Bị thương có nặng không? Thái y có đến Tông Nhân phủ chẩn trị không?"
Hắn hỏi liên hoàn, trên mặt có chút ngượng ngùng khi thấy Uyển Thư không biết phải trả lời thế nào.
Đế Tử Nguyên cũng nhíu chặt mày. Lúc trước ở trên núi Hóa Duyên, Hàn Diệp cũng chịu một kiếm ở ngực, vết thương cũ vừa mới khỏi.
Uyển Thư thấy đôi tỷ đệ này cau mày giống hệt nhau, dáng vẻ muốn nói lại không nói được cũng hệt nhau, mặt mũi ngược lại có mấy phần giống nhau. Nàng mới vội an ủi hai người "Ôn Sóc, tiểu thư, hai người đừng gấp, ta đã hỏi rồi, thân thể của Điện hạ xưa nay rất tốt, cũng đã mời thái y, nghỉ ngơi nhiều nhất là nửa tháng sẽ khỏe thôi."
Hai người thở phào nhẹ nhõm, Đế Tử Nguyên phất tay cho Uyển Thư lui xuống, nhìn Ôn Sóc nói "Lúc nãy đệ nói trước kia Hàn Diệp từng bị kiếm làm bị thương, có phải lần thích khách bắt cóc khỏi cung chín năm trước?"
"Tỷ cũng biết sao?" Ôn Sóc có chút khác thường.
"Ta từng thấy vết kiếm trên ngực hắn, đâm xuyên qua ngực, chắc hẳn lúc đó bị thương không nhẹ."
Ôn Sóc gật đầu "Lần đó Điện hạ tịnh dưỡng ở Đông cung nửa năm mới khỏi." thấy Đế Tử Nguyên khá là cảm khái, hắn đột nhiên mở miệng "Tỷ, thật ra chín năm trước không phải đệ cứu được Điện hạ hôn mê trong ngôi miếu cũ nát, mà là Điện hạ đã cứu đệ."
Đế Tử Nguyên ngẩn người "Không phải mọi người đều nói đệ cứu được Hàn Diệp, nên mới được đưa về Đông cung sao?"
Nếu năm đó không phải nể tình Ôn Sóc có ân cứu mạng với Hàn Diệp, vua Gia Ninh sao có thể đồng ý cho một kẻ ăn mày hèn mọn đến sống ở Đông cung, còn rất xem trọng hắn, hoàn toàn xem như thần tử đắc lực trong tương lai mà nuôi dưỡng.
Ôn Sóc chậm rãi lắc đầu, trong mắt mang theo vài phần hồi tưởng nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói như có như không trong thư phòng cùng vang lên theo tiếng mưa to bên ngoài.
"Từ khi đệ có ký ức đã ở trên phố Ngũ Liễu, chính dì Chung đã mang theo đệ. Nghe dì Chung nói lúc nhỏ đệ từng mắc bệnh rất nặng, không còn nhớ chuyện trước kia nữa." Ôn Sóc quay đầu nhìn Đế Tử Nguyên, giọng khàn khàn có chút chua xót "Không nhớ được phụ mẫu là ai, nhà ở đâu, không nhớ được tên của chính mình. Lúc đó đệ là một tên ăn xin không có tên ở phố Ngũ Liễu."
Đế Tử Nguyên thu lại sắc mặt, nghe giọng nói bình thường không có gì lạ của Ôn Sóc, chợt có chút chua xót. Phụ mẫu nhà nào, lại đành lòng vứt bỏ đứa trẻ ngoan như vậy!
"Hai năm sau, một ngày nọ đệ và những đứa trẻ ăn mày khác đến miếu hội chơi, lúc về thì phát hiện Điện hạ đang trốn trong ngôi đền đổ nát ở ngoại ô. Những ngày tháng đó, dì Chung đã thu nhận nuôi dưỡng không ít những đứa trẻ ăn mày, dì ấy mỗi ngày đi giặt và hồ quần áo để nuôi bọn đệ, đệ thấy Điện hạ ăn mặc đẹp đẽ phú quý, nên muốn trộm ít bạc từ trên người ngài ấy để giúp đỡ dì Chung, nào ngờ lại bị Điện hạ phát hiện."
"Sau đó thì sao?" Đế Tử Nguyên hỏi.
"Điện hạ hỏi đệ tại sao lại trộm cắp, đệ nói với ngài ấy trong nhà thiếu bạc, muốn giúp trưởng bối nuôi mấy đứa nhỏ. Sau đó, Điện hạ nói sẽ tìm cho đệ một vị sư phụ, để đệ được đi học, ngày sau sẽ có tiền đồ tốt. Lúc Điện hạ chuẩn bị đưa đệ về, thì một đám côn đồ lưu lạc đầu đường xó chợ bước vào miếu cũ, bọn chúng thấy Điện hạ tuổi còn nhỏ, lại thấy dáng vẻ phú quý, nên nảy sinh ý xấu. Thân thủ Điện hạ rất tốt, làm bị thương tên thủ lĩnh đám người họ, đám người đó trở nên hung ác, cầm đao quơ kiếm xông về phía đệ. Điện hạ vì cứu đệ nên thay đệ đỡ một kiếm."
Giọng Ôn Sóc ngập ngừng "Điện hạ còn chút hơi tàn, bọn họ thấy xảy ra án mạng, sợ sẽ bị liên lụy nên lập tức bỏ chạy sạch sẽ."
Đây là lần đầu tiên Đế Tử Nguyên nghe được chân tướng hoàn toàn trái ngược với chân tướng được lan truyền hơn mười năm nay, nàng chợt nhớ tới Hàn Diệp không chút do dự đẩy nàng ra trên núi Hóa Duyên, vẻ mặt có chút kinh hoảng.
"Đệ thấy cả người Điện hạ toàn là máu, sợ đến phát khóc, muốn chạy đi tìm đại phu, nhưng bị Điện hạ ngăn lại. Ngài ấy bảo đệ phải canh chừng trong miếu cũ đó, không được đi đâu hết, nhất định phải đợi người đến tìm ngài ấy. Sau đó đệ mới biết, Điện hạ bảo đệ canh chừng ở đó là vì muốn Cấm vệ quân tìm ngài ấy nhìn thấy đệ vẫn luôn canh chừng bên cạnh, như vậy người trong thiên hạ mới nghĩ rằng đệ đã cứu mạng Điện hạ, Bệ hạ mới không ngăn cản ngài ấy đưa đệ về Đông cung."
Giọng Ôn Sóc hơi ngừng, bao năm qua hắn luôn cho rằng đây là toàn bộ chân tướng, nhưng bây giờ nghĩ lại, thì không phải như vậy. Có lẽ năm đó Điện hạ cảm thấy chuyện Đế gia đã qua, có thể quang minh chính đại chăm sóc cho hắn, nên mới cố ý dẫn hắn đến ngôi miếu đổ nát vào ngày diễn ra miếu hội, cái gọi là bị thích khách bắt cóc khỏi Đông cung có lẽ là do Điện hạ sắp xếp. Lúc đó, có lẽ Điện hạ chỉ muốn hắn bái một vị sư phụ bình thường, không bị cuốn vào triều đình, sống một cuộc sống bình thường. Vì thân phận đặc thù của hắn, thậm chí Điện hạ còn không mang hộ vệ đi cùng.
Nhưng mọi kế hoạch đều bị phá vỡ bởi sự xuất hiện đột ngột của đám côn đồ, Điện hạ bị trọng thương, mạng chỉ trong sớm chiều. Bệ hạ tuyệt đối sẽ không tha cho những người có liên quan, nói không chừng còn thuận theo đó mà điều tra ra thân phận của hắn, Điện hạ vì bảo vệ hắn, nói mình đã cứu ngài ấy, mới nói ra lời nói dối vô cùng lớn thế này.
Chuyện này, ngoài hắn và Hàn Diệp, không còn ai trên đời này biết được.
"Điện hạ vẫn luôn đợi cho đến khi Cấm vệ quân đuổi đến, đích thân dặn dò bọn họ đệ là người đã cứu ngài ấy thì mới lâm vào hôn mê. Lúc đó đệ bị dọa sợ hãi, mơ mơ hồ hồ bị Cấm vệ quân đưa về Đông cung. Sau đó Điện hạ tỉnh lại, câu dặn dò đầu tiên với đệ là giữ bí mật, cả đời này không được nói với ai. Cứ như vậy đệ trở thành ân nhân cứu mạng của đương kim Thái tử, hưởng thụ chín năm phú quý."
"Tỷ, năm đó Điện hạ cứu đệ, chỉ mới mười bốn tuổi, năm Điện hạ mười bốn tuổi suýt chút nữa đã chết thay đệ rồi. Đệ nợ ngài ấy, có đúng không?"
Ánh mắt Ôn Sóc nhìn Đế Tử Nguyên, nhưng lại chợt nhớ đến những năm tháng Hàn Diệp chăm sóc hắn. Ngài ấy dạy hắn phải nghiêm túc khi cầm bút, vui mừng khi thấy hắn viết chữ đầu tiên, phiền não khi hắn bướng bỉnh, lo lắng khi đưa hắn vào trường thi, còn có sự vui vẻ an tâm của Hàn Diệp khi hắn trở thành Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất Đại Tĩnh.
Hắn chợt cảm thấy bản thân không cách nào để nói Đế Tử Nguyên, hắn là ai. Đế gia sinh hắn, nhưng ...... Hàn Diệp đối với hắn, như cha như huynh.
Lời của Ôn Sóc ngừng lại. Đế Tử Nguyên cảm giác đứa trẻ này đã trưởng thành thông suốt chỉ trong một đêm, nàng gật đầu, nghiêm túc nói "Ôn Sóc, Hàn Diệp đối đãi với đệ, như huynh đệ ruột thịt, đệ thật sự nên ở bên cạnh hắn, bảo vệ hắn, giúp đỡ hắn."
Ôn Sóc gật đầu "Tỷ, đệ biết rồi."
"Đúng rồi, Ôn Sóc, lúc nãy đệ muốn nói gì?" chủ đề này có chút nặng nề, Đế Tử Nguyên nhớ tới chuyện lúc nãy, nên hỏi lại Ôn Sóc.
Ôn Sóc trầm mặc, một lúc lâu sau mới lắc đầu "Không có gì, đệ chỉ lo lắng cho Điện hạ, hi vọng tỷ có thể giúp ngài ấy."
Năm đó, chuyện hắn cải từ hồi sinh xảy ra như thế nào, hắn không biết, nhưng nếu Điện hạ đã bị ép đến mức này, thân thế của hắn nhất định liên can đến rất nhiều người. Hắn không thể nói với Đế Tử Nguyên thân phận của hắn vào lúc này.
"Đệ yên tâm, Bệ hạ còn cần hắn kế thừa ngôi vua, sẽ không động đến hắn. Đệ đến sương phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi về phủ thị lang." nàng nói rồi đứng dậy đi tới bên bàn, lật xem danh sách đại thần ngày mai cần gặp mà Lạc Minh Tây đã chọn ra cho nàng.
Ôn Sóc lại lắc đầu "Tỷ, đệ không đi đâu hết, tỷ làm chuyện của tỷ, đệ ở đây nhìn tỷ."
Đế Tử Nguyên hết cách với hắn, chỉ đành mặc hắn.
Bên ngoài mưa to gió dữ, trong phòng lại rất an bình. Dưới ánh nến lay động, Ôn Sóc chống cằm trên giường nhỏ nhìn Đế Tử Nguyên, mắt còn không nỡ chớp.
Một lúc sau, giọng nói có chút mệt mỏi của hắn vang lên trong phòng "Tỷ, đệ nghe Điện hạ nói tỷ từng có một đệ đệ?"
Hắn cẩn thận thấp thỏm hỏi. Tay mở mật hàm của Đế Tử Nguyên hơi ngừng, trong mắt hiện lên hồi ức, rất mềm mại "Đúng vậy, Tẫn Ngôn nghịch ngợm như đệ, cũng thông minh hiểu chuyện như vậy, tiếc là ......" nàng ngừng một chút "Sau này có thời gian, ta đưa đệ đi gặp nó."
Ôn Sóc khàn giọng, hốc mắt hơi đỏ. Ở nơi mà Đế Tử Nguyên không thấy, không có trả lời, vẻ mặt buồn bã.
Xin lỗi, tỷ. Đệ không thể nói với tỷ, đệ là Tẫn Ngôn.
Dần dần không còn nghe thấy tiếng của Ôn Sóc trong phòng, Đế Tử Nguyên quay đầu nhìn về phía giường nhỏ, đôi mắt cong cong. Ôn Sóc đã nằm bò trên gối ngủ say, hai hàng lông mày vẫn còn nhíu lại, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười.
Trẻ con bây giờ, thật khó hiểu.
Đế Tử Nguyên đứng dậy lấy chăn đắp lên người hắn, ánh ban mai từ cửa sổ chiếu vào, trời sáng rồi, một ngày khó khăn cũng đã trôi qua. Nàng mở cửa sổ nhìn về phía Tông Nhân phủ, cảm xúc trong mắt từng chút thoát ra.
Hàn Diệp, huynh làm tất cả những chuyện này, rốt cuộc là vì ai?