Một đám nhi tử nữ nhi của đương kim Thiên tử, không ai làm ông bớt lo, Tông Nhân phủ là nơi trừng trị hoàng thân, Mộc vương đã chết ở đây, An Ninh từng ngồi qua, hiện giờ đến cả Thái tử cũng tự chui đầu vào, Tông Nhân phủ ở triều đại của vua Gia Ninh là náo nhiệt hơn hết. Dù sao Hàn Diệp cũng là trữ quân, Tông chính biết Hàn Diệp tự mình đến thú tội, hai chân đều mềm nhũn cả ra, ầm ĩ muốn dâng phòng của mình cho hắn, nhưng Hàn Diệp chỉ phất tay áo với ánh mắt tức giận bước thẳng vào phòng giam.
Khi vua Gia Ninh đến trong đêm, Tông chính khom người cẩn thận dẫn Thiên tử đến phòng giam, hai chân của hắn run rẩy không ngừng. Cũng may dáng vẻ của vua Gia Ninh như đang lạc vào cõi tiên, nhìn hắn một cái cũng rất lãng phí thời gian.
Trong lồng sắt tối tăm lạnh lẽo, sàn đá cứng ngắt lạnh băng, xuyên qua một vài luồng ánh trăng mờ nhạt, phòng giam của Tông Nhân phủ mốc meo cũ kĩ. Hàn Diệp ngậm thìa vàng quý nhất thiên hạ ra đời, từ nhỏ đến lớn đều dùng cống phẩm triều đình, trăm người cung phụng, ngàn người kính ngưỡng, chưa từng bước vào nơi thấp kém thế này.
Vua Gia Ninh nghĩ với tính khí của đích tử nhất định sẽ không chịu được uất ức này, nhưng khi ông đứng bên ngoài phòng giam nhìn Hàn Diệp mặc áo vải vẫn có thể nuốt được cơm trắng, lông mày ông nhướng lên, khá là bất ngờ.
"Phá dỡ triều đình của Trẫm, ngươi trái lại sống rất vui vẻ." vua Gia Ninh chắp tay ra sau, vẻ mặt có chút giễu cợt.
Hàn Diệp thấy ông xuất hiện, không vội không hoảng đặt chén xuống, quỳ nói "Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
"Nói đi, tại sao lại gϊếŧ Khương Du, lại còn ở trước mặt nhiều người ngoài cổng Trùng Dương? Hàn Diệp, ngươi không phải kẻ ngốc, cũng đừng xem cha ngươi là đầu heo, không nói sự thật, ngôi vị Thái tử của ngươi cũng sắp kết thúc rồi." vua Gia Ninh đi thẳng vào vấn đề, cũng không bảo hắn đứng dậy, giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng giam yên tĩnh.
Triệu Phúc giật mình, nhìn bóng lưng lạnh lẽo của vua Gia Ninh, trong lòng khẽ biến, hiểu rõ Bệ hạ đang ép Thái tử nói ra sự thật.
"Nhi thần là Thái tử, gϊếŧ tể phụ một nước, thân mang trọng tội, không có gì để nói, không cầu phụ hoàng tha thứ, bằng lòng chịu phạt." Hàn Diệp dập đầu xuống đất, kiên quyết hơn cả vua Gia Ninh.
Triệu Phúc hồi hộp trong lòng, biết lần này Thái tử có lẽ đã chạm đến vảy ngược của Bệ hạ rồi.
"Hửm? Lời này nghe như ngươi không muốn làm Thái tử nữa rồi?" vua Gia Ninh tràn đầy tức giận "Trẫm nuôi ngươi mấy chục năm, lại nuôi ra một thứ giống như ngươi!"
Ông tiến lên một bước, trực tiếp dùng nội lực cắt đứt xiềng xích, bước vào phòng giam, đá một cước vào Hàn Diệp, lạnh giọng nói "Hàn Diệp, Trẫm từ nhỏ nuôi dưỡng ngươi như trữ quân, dù ngươi có lòng lang dạ sói mặc kệ tình phụ tử, lẽ nào ngươi không nghĩ đến đám thuộc thần Đông cung luôn phò tá ngươi, đại thần Nội các đều đặt hi vọng vào ngươi, còn có dân chúng tôn kính ngươi! Ngươi là trữ quân một nước, Hoàng đế tương lai của Đại Tĩnh, ngươi đã làm chuyện khốn kiếp gì, xem ngôi vị trữ quân là trò đùa sao!"
Vua Gia Ninh quả thật rất tức giận, một cú đạp này vừa ác vừa độc, đạp thẳng vào ngực Hàn Diệp. Hàn Diệp phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, quỳ trên đất, cúi đầu, nhưng lưng vẫn thẳng tắp.
"Phụ hoàng, Khương Du không đáng gϊếŧ sao?"
Vua Gia Ninh cau mày, chưa kịp lên tiếng, giọng chất vấn trầm thấp của Hàn Diệp đã truyền tới, mang theo giọng điệu dứt khoát "Ông ta tham ô quân nhu, hãm hại trung lương, tàn sát nữ nhân trẻ nhỏ. Phụ hoàng, ông ta không đáng gϊếŧ sao?"
"Dù có đáng gϊếŧ, Đại Lý Tự có thể trảm, Binh bộ có thể chất vấn, có cần Thái tử một nước như ngươi đích thân dùng kiếm chém đầu sao!" vua Gia Ninh phất tay áo, tức giận nói.
Hồi lâu sau, Hàn Diệp ngẩng đầu, nhìn vua Gia Ninh.
"Nhi thần không dám giữ lại mạng ông ta."
Ánh mắt Hàn Diệp sáng rực, không hề báo trước mà lên tiếng "Nhi thần sợ rằng một khi giữ lại, thì chân tướng của Tần gia sẽ bị phụ hoàng chôn vùi như tám mươi ngàn tướng sĩ tử trận ở núi Thanh Nam."
Triệu Phúc hít một hơi thật sâu, không dám tin nhìn Thái tử.
Ở đầu kia của phòng giam, sau khi nghe được tin tức trước cổng Trùng Dương, An Ninh vội chạy đến Tông Nhân phủ đột ngột dừng lại, trốn trong bóng tối.
Trong phòng giam lặng ngắt như tờ, vua Gia Ninh liếc mắt nhìn nhi tử đang quỳ, giọng nói sâu thẳm lạnh lùng "Hàn Diệp, ngươi đang nói hồ đồ cái gì, vụ án Tần gia sao có thể so sánh với Đế gia."
"Phụ hoàng còn giấu được chân tướng của Đế gia, huống chi là một Tần gia. Phụ hoàng có thể bảo vệ được mình, sao lại không thể bảo vệ được Khương Du?"
Trong ngục chỉ còn lại giọng nói lanh lảnh của Hàn Diệp, vua Gia Ninh sắc mặt lạnh băng, hồi lâu mới nói "Ngươi làm sao biết được? Là Đế Tử Nguyên nói với ngươi, đây là nguyên nhân ngươi gϊếŧ thừa tướng của Trẫm trước cổng Trùng Dương!"
"Không phải."
"Nói nhảm, vậy thì làm sao ngươi biết?" Đế Tử Nguyên vừa phát hiện chuyện này, Hàn Diệp cũng đã biết được, ông đương nhiên nghi ngờ Đế Tử Nguyên.
"An Ninh." Hàn Diệp thốt ra hai chữ rõ ràng, khiến người cả trong lẫn ngoài phòng giam đồng thời sững người. An Ninh mượn ánh trăng mờ nhạt xuyên qua phòng giam nhìn huynh trưởng đang quỳ trên đất với vệt máu nơi khóe miệng.
"Sau thọ yến của tổ mẫu, nhi thần vẫn luôn nghĩ, nếu không có An Ninh đứng ra chỉ tội tổ mẫu. Lúc đó, khi vụ án Đế gia bị vạch trần, người bị thiên hạ nghi ngờ nhất là ai." Hàn Diệp ngẩng đầu "Phụ hoàng, là người."
"Nhưng vì có lời làm chứng của An Ninh, Hoàng tổ mẫu trở thành tội nhân duy nhất trong vụ án Đế gia. Năm đó An Ninh chỉ mới tám tuổi, sao có thể lẻn vào điện Từ An được canh phòng nghiêm ngặt, sau đó nhi thần điều tra lão thái giám Lương Hỉ bên cạnh muội ấy. Phát hiện Lương Hỉ là tâm phúc của phụ hoàng, An Ninh sau khi từ Thái sơn trở về, hắn được người ra lệnh đi theo An Ninh, không ai biết người mà hắn thật sự trung thành chính là phụ hoàng. Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu thay người gánh hết tội danh, có phải không?"
"Dù là Trẫm, thì đã sao?" trong phòng giam im lặng, vua Gia Ninh nhìn Hàn Diệp, nhẹ giọng nói "Trẫm là Thiên tử, mọi chuyện Trẫm làm là vì thiên hạ Hàn gia, vì ngươi, lẽ nào ngươi không biết sao?"
"Vậy An Ninh thì sao?" Hàn Diệp ngẩng đầu "Muội ấy từ năm tám tuổi đã phải gánh lấy bí mật này, áy náy hổ thẹn mười năm. Đến cuối cùng còn hại chết tổ mẫu ruột thịt của mình, càng làm cho chân tướng của tám mươi ngàn tướng không được phơi bày, vĩnh viễn chôn vùi trong lòng đất. Phụ hoàng, người có từng nghĩ nếu một ngày muội ấy biết được sự thật sẽ như thế nào không?"
"Nó là nữ nhi của Trẫm, tận hiếu với Trẫm, có gì không được? Chỉ cần ngươi không nói, nó sẽ là công chúa Đại Tĩnh bình an vui vẻ cả đời, một đời tôn quý."
Vua Gia Ninh liếc mắt nhìn Hàn Diệp, lạnh giọng lên tiếng "Chân tướng vụ án Đế gia là nguyên nhân ngươi không muốn làm Thái tử? Vì hận Trẫm đẩy tội cho Thái hậu, lợi dụng An Ninh, cho nên cả ngôi vị Thái tử ngươi cũng không muốn làm nữa? Vô dụng, thứ lòng dạ đàn bà!"
Hàn Diệp không nói, trầm mặc quỳ trên đất.
Vua Gia Ninh khom người ngồi xổm xuống, áo choàng xanh sẫm phất qua trên đất, đối diện với Hàn Diệp, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu mới lần nữa lên tiếng "Hàn Diệp, ngươi nên biết, ngày sau huynh đệ của ngươi làm Hoàng đế. Người từng là Thái tử như ngươi, ngoài chết, không có con đường thứ hai để đi. Trẫm hỏi ngươi lần nữa, ngôi vị trữ quân, ngươi thật sự không cần nữa?"
Hàn Diệp ngẩng đầu, đáp "Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu."
Vua Gia Ninh không thể tin nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thất vọng. Tiếng ho khan trầm thấp đột nhiên vang lên, ông mạnh mẽ đứng dậy, che miệng, nét mặt đỏ bừng dị thường.
Triệu Phúc giật mình, vội tiến lên đỡ ông, nhưng bị ông đẩy ra.
"Hay, hay cho một Thái tử nhân đức chính nghĩa, Trẫm toại nguyện cho ngươi. Ngươi đã không muốn làm Thái tử Đại Tĩnh, vậy Trẫm cho ngươi làm tù nhân trong lao sắt này cả đời!"
Sắc mặt ông lạnh lùng, nói xong phất tay áo xoay người ra khỏi phòng giam. Triệu Phúc thở dài, hiếm khi không lập tức đi theo vua Gia Ninh, ngược lại ngồi xổm xuống cạnh Hàn Diệp, than thở một câu "Điện hạ, sao người phải khổ như vậy, những năm qua Bệ hạ có sai nhiều hơn nữa, vẫn chưa từng không tốt với người, Bệ hạ làm nhiều như vậy, cũng vì muốn để lại cho người một cẩm tú giang sơn. Ài!"
Hắn nói xong, đứng dậy rời khỏi, để lại từng tiếng thở dài.
Hàn Diệp vẫn quỳ thẳng trên đất, hai tay chống trên đất dập đầu mạnh xuống cho đến khi máu chảy ròng ròng.
"Nhi thần bất hiếu."
"Nhi thần bất hiếu."
Trong phòng giam chỉ còn lại tiếng chịu đựng lặp đi lặp lại của hắn.
Cuối hành lang, sắc mặt An Ninh tái nhợt, trong con ngươi đen có mấy phần rõ ràng. Cả người không khỏi run lên, nàng quỳ xuống đất, ôm đầu cuộn mình trong góc
Hại chết tổ mẫu, bị phụ thân lợi dụng, khiến tám mươi ngàn tướng sĩ không được yên ổn! Đây mới là chân tướng sao? Cuộc đời nàng từ năm tám tuổi, sớm đã được lên kế hoạch, chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của quân vương Đại Tĩnh.
Người là phụ thân của con, con tôn kính người, người sao có thể đối xử như thế với con!
Cả một đời sống trong hồ đồ nực cười như vậy, sao có thể gọi là 'an ninh*'? Phụ hoàng, cái tên người đặt cho con mười tám năm trước là điều nực cười nhất với con!
*An Ninh: bình yên, an ổn.