Buổi tối, thư phòng tướng phủ, Tả tướng ngồi trên ghế trước bàn trầm tư, quản gia thận trọng bước vào, đứng ở trước bàn.
"Lão gia."
Tả tướng ngẩng đầu, nghiêm giọng hỏi " Bên ngoài có tin gì? Rốt cuộc Hoàng Phổ sao lại tra đến án Tần gia?"
"Lão gia, ta đã phái người đến Đại Lý Tự hỏi thăm, người bên trong nói là Ôn thị lang thúc đẩy Hoàng đại nhân lật lại án cũ Tần gia." quản gia cung kính hồi bẩm.
Vẻ mặt Tả tướng trầm xuống, rất bất ngờ "Ôn Sóc? Là Ôn Sóc kéo chuyện này ra?"
Quản gia gật đầu "Vâng, nghe nói Ôn thị lang rất tận sức, không chỉ chủ trương điều tra vụ án, còn tìm được nhân chứng vụ án năm đó, lão gia, chúng ta có cần ......" quản gia làm động tác cắt cổ.
"Hồ đồ!" Tả tướng quát "Những người này bị Ôn Sóc tìm được, ắt sẽ được Hoàng Phổ giám sát, phái người diệt khẩu, không phải vừa vặn nhận tội danh mưu hại của lão phu sao."
Quản gia cũng đã nghĩ thông, gật đầu liên tục "Lão gia nói đúng."
Tả tướng sờ râu "Chuyện này năm đó là ngươi xử lý, những người đó có biết là ai bảo bọn họ cho lời khai giả trên công đường không?"
Quản gia lắc đầu "Lão gia yên tâm, những người này chỉ là quản sự trong Hộ bộ, bọn họ nhận bạc, vốn không biết lão gia thuê bọn họ làm chứng, dù bọn họ lên công đường, nhiều lắm cũng chỉ có thể nói năm đó là bọn họ mưu hại Tần Trung Đạo, không liên quan đến lão gia."
Tả tướng khẽ nhíu mày "Người khác còn đỡ, với tác phong làm việc trước nay của Hoàng Phổ, một khi hắn biết Tần Trung Đạo hàm oan, hắn sẽ lần theo manh mối này để điều tra, nếu truy cứu một trăm ngàn quân lương kia, khó tránh khỏi sẽ không liên lụy đến tướng phủ, trong này còn thêm vào một Ôn Sóc, nếu hắn được Thái tử trợ giúp, chuyện này e là không thuận lợi ......"
"Lão gia, hay là ta mời Hoàng Phổ đại nhân đến phủ một chuyến?"
"Hắn là người cứng đầu, việc cấp bách nhất là phải ngăn Thái tử can thiệp vào chuyện này, chỉ dựa vào một mình Hoàng Phổ vẫn không tra được đến lão phu."
"Lão gia, Thái tử điện hạ trước giờ luôn bất hòa với chúng ta, sao có thể bị lão gia thuyết phục?"
"Chuyện này không nằm ở Thái tử, mà ở Ôn Sóc, tìm điểm yếu của Ôn Sóc ép hắn không nhúng tay nữa, chỉ cần hắn không quan tâm, Thái tử cũng không phải người nhiều chuyện."
Quản gia hơi suy tư, khổ não cúi xuống "Lão gia, người khắp kinh thành đều biết Thái tử điện hạ rất yêu thương Ôn thị lang, hắn còn tôn quý hơn cả thế tử trong phủ vương hầu bình thường, huống chi hắn là cô nhi, sợ là không có điểm yếu gì để chúng ta uy hiếp?"
"Đó là sau khi Ôn Sóc được Thái tử mang về Đông cung chín năm trước, hắn cũng không phải trời sinh đất dưỡng, chỉ cần tìm ra người thân của hắn, với tính tình của Ôn Sóc, sẽ mặc chúng ta bắt chẹt." Tả tướng phất tay phân phó "Ôn Sóc vốn là ăn mày trong kinh, muốn tra lai lịch của hắn không khó, ngươi đi điều tra xem hắn có người thân hay không, rốt cuộc là bị nhà nào vứt bỏ, nếu không tra ra phụ mẫu, thì tìm ăn mày sống với hắn trước khi gặp Thái tử, có lẽ chúng ta cũng có thể dùng."
Quản gia gật đầu, hơi chắp tay "Lão nô phân phó cho hạ nhân đi thăm dò lai lịch Ôn thị lang."
Trong thư phòng an tĩnh trở lại, Tả tướng khép mắt vuốt ve nhẫn trên tay, trong lòng mơ hồ bất an.
Chín năm trước Đại Tĩnh giao chiến với Bắc Tần, ông và Tần Trung Đạo phụ trách điều phối lương thảo quân nhu. Ông nhất thời động lòng tham, bí mật giấu một trăm ngàn quân nhu chuyển đến Tây Bắc, vốn định ở trên đường tìm thời cơ để thị vệ giả làm sơn tặc đánh cướp hoàng kim, đẩy việc này cho bọn cướp, nhưng không ngờ đến nửa đường gặp cướp thật, lúc hai bên đánh nhau, rương đựng bạc bị bọn cướp phá hỏng, bạc giả hiện trước mặt mọi người, cứ như vậy mà bị lộ. Mấy ngày sau tin tức một trăm ngàn lượng hoàng kim bị người tráo đổi truyền về kinh, để tránh bại lộ, ông đẩy việc này lên người Tần Trung Đạo. Lúc đó hai nước giao chiến lại có nhân chứng, vua Gia Ninh một lòng vì chiến sự, vội vã chém đầu Tần Trung Đạo.
Chuyện này đã qua chín năm, người Tần gia sớm chết cũng đã chết, lưu đày cũng đã lưu đày, tại sao Ôn Sóc lại đột nhiên vén lên án cũ Tần gia, sao hắn có thể tìm được nhân chứng năm đó trong thời gian ngắn như vậy?
Suy nghĩ kỹ một chút, Tả tướng híp mắt, trầm mắt xuống, vụ án Tần gia tuyệt đối không đơn giản.
Phủ Tĩnh An Hầu rất an tĩnh, kể từ khi Thái tử vô cớ rời đi tối qua, Thượng Hoa uyển cũng trở nên yên tĩnh, không ai dám bước vào. Đế Tử Nguyên sau khi hạ triều về phủ, liền chui vào chăn ngủ với vẻ mặt lạnh lùng, mãi đến khi màn đêm buông xuống, mới ung dung tỉnh lại.
Cửa phòng bị mở ra, Uyển Cầm và Uyển Thư canh chừng bên ngoài đều vui mừng, quay đầu thấy Đế Tử Nguyên thì ngẩn người.
Nét mặt Đế Tử Nguyên như càng lạnh lùng hơn, sắc mặt vốn lãnh đạm càng thêm thâm trầm, thế nhưng u sầu trong mắt không còn nữa, nhìn có vẻ lười biếng hơn.
"Đưa chút đồ ăn đến thư phòng đi." dẫm guốc gỗ, Đế Tử Nguyên xua tay, đi thẳng về hướng thư phòng.
Uyển Thư to mắt nhìn hồi lâu, cảm thán quay đầu "Uyển Cầm, ngươi nhìn tiểu thư có phải, có phải ......"
Uyển Cầm gật đầu, khẽ cau mày, có chút bất lực "Tiểu thư lại biến thành bộ dáng trước kia ở An Lạc trại."
Tính tình Đế Tử Nguyên ở Tấn Nam mười năm vẫn luôn như vậy, thật ra Nhậm An Lạc sau khi vào kinh mới là người mà các nàng chưa từng thấy. Hai người chợt cảm thấy có lẽ Nhậm An Lạc cũng không phải không tồn tại, tiểu thư hồi kinh, gặp lại Thái tử, tự biến thành Nhậm An Lạc, đã quên mất ...... cuối cùng nàng vẫn là Đế Tử Nguyên.
"Điện hạ!" Ôn Sóc hai mắt thâm đen chạy thư phòng Đông cung, ánh mắt hưng phấn không nói nên lời "Ta tìm được manh mối rồi."
Hàn Diệp ngẩng đầu "Ồ? Thật không?" hồ sơ hai nước giao chiến tám năm trước có hơn ngàn quyển, chỉ mới mấy ngày mà Ôn Sóc đã có manh mối, xem ra thật đúng là chịu khổ rồi.
Ôn Sóc gật đầu, cầm quyển có chút ố vàng trong tay bày trước mặt Hàn Diệp "Ta cẩn thận xem qua, một trăm ngàn lượng hoàng kim năm đó đang trên đường vận chuyển đến Tây Bắc thì gặp phải bọn cướp, không cẩn thận rơi ra nên mới bị binh sĩ áp tải phát hiện có người đánh tráo, ban đầu người có thể tiếp xúc với hoàng kim ngoài Tần lão đại nhân, còn có Binh bộ Thị lang Thôi Thủy."
Hàn Diệp gật đầu "Đúng vậy, ban đầu Thôi thị lang và Tần lão đại nhân bị nghi ngờ, lúc tin tức truyền tới, Thôi thị lang tự vẫn trong phủ, để lại di thư chứng minh trong sạch, Thôi thị lang xưa nay cương trực, lấy cái chết để chứng minh khiến chúng thần thổn thức, tất cả buộc tội liền bị đẩy sang lão đại nhân."
"Điện hạ, ta cảm thấy cái chết của Thôi thị lang rất khả nghi, nhân khẩu Thôi gia rất ít, lúc ấy ngoài Thôi thị lang cũng chỉ có cháu trai của ông ấy là Thôi Vĩnh Sơn, lúc ấy Thôi Vĩnh Sơn là phó tướng, chính là người áp tải hoàng kim. Ta nghi ngờ Thôi Vĩnh Sơn động tay chân, sau khi Thôi thị lang biết được, vì bảo vệ huyết mạch duy nhất của Thôi gia nên mới tự vẫn trong phủ, rửa sạch hiềm nghi cho Thôi gia, nhưng Thôi thị lang không biết sau cái chết của ông ấy, mọi tội lỗi đều bị người khác châm dầu vào lửa, đổ hết lên người Tần lão đại nhân."
"Ôn Sóc, tại sao người lại nói vậy, có chứng cứ gì?" Thôi thị lang cũng có thanh danh một đời, theo như Ôn Sóc nói, người chết oan năm đó không chỉ có một nhà của Tần lão đại nhân.
"Điện hạ, sau vụ án hoàng kim năm đó, Thôi Vĩnh Sơn lập được quân công ở Tây Bắc, vốn có thể để thê tử nhi tử hưởng đặc quyền, có vị thế trong triều, nhưng hắn đột nhiên từ quan sau khi về triều, một mình trở về nhà cũ ở Giang Nam, từ đó không còn tung tích. Một tướng quân đang có lợi thế, nếu trong lòng không có hổ thẹn, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội rong ruổi sa trường. Hơn nữa ta tra được, ban đầu là Tả tướng tiến cử Thôi Vĩnh Sơn vào quân doanh, năm đó ông ta và Tần lão đại nhân quản lý lương thảo quân nhu, lúc ấy tướng phủ đang được thánh sủng, lại tìm được nhân chứng của vụ án Tần lão đại nhân tham ô, nên vốn không ai nghĩ đến Tả tướng có tâm tư với hoàng kim. Nếu là mệnh lệnh của ông ta, Thôi Vĩnh Sơn nhất định sẽ nghe theo."
Hàn Diệp suy nghĩ hồi lâu rồi khẽ gật đầu "Ôn Sóc, ngươi nói có lý, nhưng đây chỉ là suy đoán, trừ phi có thể tìm được bằng chứng cụ thể, nếu không chuyện này không liên quan đến Tả tướng được. Thôi Vĩnh Sơn kia từ quan về Giang Nam, có tìm được người không?"
Vẻ mặt Ôn Sóc suy sụp, có chút khổ não "Ta phái người tới Giang Nam rồi, mấy ngày nữa mới có tin tức."
Hàn Diệp vỗ vỗ vai hắn, an ủi nói "Hoàng Phổ cũng đang tra án này, không cần lo lắng quá, nhất định sẽ có ngày tìm ra chân tướng."
Ánh mắt Ôn Sóc kiên định như cũ, cúi đầu, giọng có chút thấp "Uyển Cầm giống ta, không có người thân nào hết, không biết bao năm qua đã phải chịu bao nhiêu vất vả, ta nhất định phải tra rõ vụ án Tần gia, để nàng có thể đường đường chính chính tế bái người thân, trong sạch dùng lại họ của mình."
Hàn Diệp ngẩn người, bàn tay cầm tấu chương dừng lại, nhìn Ôn Sóc, ánh mắt có chút sâu thẳm.
Hắn nuôi dưỡng đứa nhỏ này, nhưng vẫn luôn che giấu thân phận của hắn, Ôn Sóc thậm chí còn không biết hắn là cốt nhục Đế gia, nhưng hắn không thể nói, chỉ cần phụ hoàng vẫn là chủ thiên hạ, thì thân phận của Ôn Sóc không thể công khai.
"Ôn Sóc, ngươi nói sai rồi."
Ôn Sóc có vẻ khó hiểu, không hiểu tại sao.
Hàn Diệp ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa "Uyển Cầm có người thân, Tử Nguyên, Uyển Thư, Trường Thanh trong lòng nàng không khác gì người thân. Còn ngươi, ngươi do ta nuôi lớn, ngươi cầm danh tiếng huynh trưởng của ta đây ra ngoài đi dạo, chắc cũng có thể diện."
Ôn Sóc ngẩn người, thiếu niên mới lớn, hốc mắt chợt ửng đỏ, hắn vội vàng rũ mắt, gãi đầu, giọng có chút khàn khàn, hết sức không kiên nhẫn "Ai da, hôm nay người dong dài như mấy ông lão vậy, tiểu gia ta biết là người nuôi ta lớn. Sau này nhi tử người bất hiếu, ta nhất định sẽ nuôi người. Không nói nữa, ta về phủ trước."
Nói xong, Ôn Sóc qua loa mấy bước rồi rời khỏi thư phòng.
Hàn Diệp thấy hắn đi xa, trong mắt thoáng hiện chút ý cười sau mấy ngày ảm đạm. Hắn cúi đầu nhìn mật thư trên bàn, hơi nhướng mày, một lúc sau, hắn ngẩng đầu ném mật thư đến chậu lửa trên đất.
Một lúc sau, mật thư bị đốt thành tro, gió lạnh thổi vào, tro bụi bay tán loạn trong phòng. Hàn Diệp nhắm mắt dựa vào ghế, tay hắn đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt, khóe môi mím nhẹ, khuôn mặt lạnh lẽo như băng.
Đang lúc dân chúng trong kinh háo hức mong đợi vụ án Tần gia, Hoàng Phổ cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người đưa ra tiến trình vụ án. Dựa vào thủ đoạn tra xét cao siêu của Hoàng Phổ, tra khảo các nhân chứng trong vụ án hoàng kim vài ngày, cuối cùng đã khai sự thật trên công đường, năm đó bọn họ cũng không tận mắt thấy Tần lão đại nhân tham ô hoàng kim, bị người khác sai khiến nên mới cho lời khai giả trên công đường. Tin này vừa ra chấn động cả triều đình và dân chúng, chúng thần rối rít dâng tấu lên Thiên tử, điều tra kỹ vụ án, tìm lại người Tần gia để tỏ lòng an ủi.
Nhưng không may, Đại Lý Tự đã mất manh mối khi điều tra đến đây, các nhân chứng đều không biết kẻ chủ mưu là ai, vụ án Tần gia rơi vào bế tắc. Vài ngày sau, quan viên do vua Gia Ninh phái đến Nam Cương cũng về kinh bẩm báo, nói gia quyến của Tần lão đại nhân năm đó bị đày đến Nam Cương, giữa đường gặp cướp, đã chết hết trong núi hoang.
Khi hay tin, dân chúng trong kinh thổn thức không thôi, lần lượt cảm khái cho Tần gia. Đúng lúc này, một câu nói vô tình của thế tử phủ Quảng Dương Hầu trong lúc tụ họp đã gây náo loạn kinh thành.
Hắn nói, tiểu cô nương bên cạnh Tĩnh An Hầu quân vẽ tranh dưới chân núi Phù Lăng một năm trước có bút pháp rất giống với tiểu sư muội ngày trước bái làm môn đệ Lỗ phái, tiểu sư muội của hắn chính là tiểu thư Tần gia, kỳ tài thiên phú, đáng tiếc đã chết trên đường đày đi biên cương. Lỗ đại sư bao năm qua nhìn tranh nhớ người, tuổi già sức yếu, hắn muốn tìm cô nương này cùng hắn đến Thương Châu một chuyến, an ủi sư phụ.
Lỗ Tích đại sư ở Thương Châu vang danh thiên hạ, một bức họa Lỗ thị ngàn vàng khó cầu, danh tiếng của tiểu thư Tần gia lúc còn bé cũng nhất nhì trong kinh thành, nhất thời, lời nói buồn bã của Triệu thế tử khiến rất nhiều lão đại nhân nhớ bằng hữu cũ cảm thấy xúc động. Cùng lúc đó, các lão phu nhân trong các phủ công hầu đang bàn luận về một chuyện khác khi họ đến thăm nhau, năm ngoái các nàng đã từng gặp Uyển Cầm bên cạnh Tĩnh An Hầu quân trong ngày chúc thọ ở điện Từ An, hôm nay nhớ lại, dáng vẻ của cô nương này có mấy phần giống với tiểu thư Tần phủ bị trục xuất khỏi kinh thành khi còn bé tám năm trước, hàng mày đôi mắt còn có phong cách quý phái hơn.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, năm đó gia quyến Tần gia bị đày đến Nam Cương gặp cướp, vừa hay cách An Lạc trại không xa, có lẽ năm đó tiểu thư Tần gia quả thật được Tĩnh An Hầu quân vô tình cứu được.
Tục ngữ nói rất hay, người đông sức lớn, vốn tưởng huyết mạch Tần gia đã không còn, hiện giờ nếu còn một tiểu thư đích xuất vẫn tồn tại, chính là vận may và thiện duyên trời ban, dần dà tin đồn ngày càng nghiêm trọng, do e ngại thanh danh của Tĩnh An Hầu quân, không ai dám tùy tiện nhắc chuyện này trước mặt nàng.
Dù sao với người trong cuộc mà nói, tổ phụ và phụ thân chết oan, người thân chết thảm dưới tay bọn cướp, quả thật là hồi ức không mấy dễ chịu.
Mấy ngày sau, Hữu tướng từng là bằng hữu tốt với Tần lão đại nhân mang theo lão phu nhân tới phủ Tĩnh An Hầu thăm hỏi, nghe nói lúc lão phu nhân bước ra đã nước mắt đầy mặt, lão thừa tướng mặt đầy cảm khái, như vậy đã khiến mọi người đoán được thân phận của Uyển Cầm.
Thật tiếc vì dù sao đây cũng chỉ là tin đồn, Thánh thượng cũng không triệu kiến Tĩnh An Hầu hỏi rõ chuyện này, nên dân chúng và triều thần chỉ có thể chôn chặt suy đoán của mình trong lòng.
Tả tướng biết được tin đồn, sắc mặt ảm đạm đứng trong thư phòng, cuối cùng ông cũng hiểu được cảm giác bất an trước đó đến từ đâu. Lý do Đế Tử Nguyên không động vào ông trong vụ án Đế gia, là vì phía sau đã trải sẵn đường cho ông đến suối vàng!
Lúc quản gia lo lắng đi vào thư phòng, thấy sắc mặt Tả tướng âm trầm, trong lòng sợ hãi, khom người bẩm báo "Lão gia, ta đã hỏi kỹ những người được phái đi Tấn Nam năm đó, bọn họ nói tiểu nha đầu Tần gia khi đó quả thật đã chạy thoát, lúc đó trong núi lớn băng tuyết khắp nơi, hoang dã không người, bọn họ cho là nha đầu kia không sống nổi nên che giấu chuyện này."
Rầm một tiếng, Tả tướng quét hết đồ trên bàn xuống đất, vẻ mặt lạnh như băng "Một đám phế vật, không ngờ để lại hậu họa!"
"Lão gia, hai ngày trước Ôn thị lang phái người đến Giang Nam, chắc là tìm tung tích Thôi tướng quân."
Tả tướng liếc mắt nhìn quản gia, quản gia vội nói "Chuyện này lão nô đã sớm xử trí thỏa đáng, lão nô chỉ lo, e là Tĩnh An Hầu quân ...... bỏ ra chút sức lực bên trong, sợ không thể ngăn cản."
"Đế gia liên can vào thì mới tốt." thấy sắc mặt nghi ngờ của quản gia, Tả tướng hừ lạnh "Hiện giờ Bệ hạ lo lắng nhất chính là Đế gia lớn mạnh, nàng muốn đối phó lão phu thì chẳng khác nào chặt đứt cánh tay của Bệ hạ. Thiên hạ này dù sao cũng là của Hàn gia, nàng kiêu ngạo như vậy, sao Bệ hạ có thể không cản. Yên tâm, chỉ cần Hoàng Phổ không được tung tích một trăm ngàn lượng hoàng kim, Bệ hạ nhất định sẽ giữ được tướng phủ. Số hoàng kim kia ......?"
"Lão gia yên tâm, năm đó sau khi cất xong, thì không ai động tới nữa, ngoài lão nô, tất cả người vận chuyển đều đã xử trí ......" quản gia thấp giọng đáp.
"Vậy thì tốt." vẻ mặt Tả tướng hài lòng "Đế Tử Nguyên không đáng lo, chỉ là Thái tử và Ôn Sóc nhất quyết dính vào, ngược lại có chút khó giải quyết ..."
Quản gia nghe Tả tướng nói, nhớ ra một chuyện, vội bẩm báo "Tướng gia, ta phái người điều tra kỹ thân thế của Ôn thị lang, cảm thấy có nhiều chỗ rất kỳ lạ."
Tả tướng nhướng mắt "Hửm? Kỳ lạ thế nào, chẳng lẽ ngươi tìm được người thân của Ôn Sóc?"
Quản gia lắc đầu "Không phải, là ngược lại, lão nô tra xét khắp kinh thành cũng không tra được quá khứ của Ôn thị lang. Chỉ biết mười một năm trước hắn đột nhiên xuất hiện ở phố Ngũ Liễu, là bị bỏ rơi, được một phụ nhân gọi là 'dì Chung' thu nhận nuôi dưỡng, hai năm sau một lần tình cờ ăn xin ở ngôi miếu cũ nát ngoài ngoại ô cứu được Thái tử điện hạ hôn mê, từ đó liền được Thái tử mang về Đông cung dạy dỗ."
"Cả một người thân cũng không tìm được?" Tả tướng nhíu mày "Phụ nhân gọi là 'dì Chung' kia thì sao? Có lai lịch gì?"
Quản gia lắc đầu "Lão gia, nửa năm trước người gọi là dì Chung kia đã biến mất, không ai biết nàng đi đâu. Kỳ lạ chính là ở đây, lão nô không chỉ không tra được tin tức nào của Ôn thị lang, cả quá khứ của phụ nhân này cũng không tra được, giống như có người cố tình che giấu những chuyện này."
Ánh mắt Tả tướng kéo dài, sờ râu gật đầu "Ngươi nói không sai, một phụ nhân tầm thường chăm sóc đám ăn xin, lai lịch sẽ không kỳ lạ như vậy. Thái tử đối với Ôn Sóc cũng rất khác biệt, cả Bệ hạ cũng từng rất cảm khái. Chẳng lẽ Ôn Sóc và Thái tử có mối liên hệ gì mà chúng ta không biết? Những năm qua không nghe thấy trong kinh có phủ nhà nào bị thất lạc ......"
Tả tướng chợt ngừng một lát, nhìn quản gia, vẻ mặt hung ác khó hiểu "Khương Hạo, ngươi vừa nói Ôn Sóc xuất hiện ở phố Ngũ Liễu từ lúc nào?"
Quản gia bị dọa đến sợ hãi, vội vàng đáp "Mười một năm trước."
"Năm nay Ôn Sóc bao nhiêu tuổi?"
"Tướng gia, trong kinh thành đều biết, Ôn thị lang là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất Đại Tĩnh, vừa qua mười lăm."
Tả tướng đột nhiên đứng lên, ông bày mưu lập kế trên triều mấy chục năm thậm chí có chút thở không thông, thấp giọng gầm lên "Phái người đi điều tra, dùng hết toàn bộ thám tử và ám vệ, đi điều tra Ôn Sóc!"
Quản gia không chỉ bị vẻ mặt Tả tướng làm giật mình, lại càng chấn động với phân phó của ông, dùng tất cả lực lượng tướng phủ đi điều tra lai lịch một thị lang nho nhỏ, có phải chuyện bé xé ra to rồi không.
"Lão gia ..."
"Ý trời, quả là ý trời, nếu mọi chuyện đúng như lão phu nghĩ ......" khóe miệng Tả tướng lộ ra ẩn ý khó lường "Ngôi vị Thái tử của Hàn Diệp sợ là sẽ không vững nữa, còn Đế Tử Nguyên, hừ, đến lúc đó nàng không thể không thuận theo lão phu, thật là ông trời giúp Khương gia ta!"
"Ngây ra làm gì, còn không mau đi!" Tả tướng ngẩng đầu, phất tay với quản gia, quản gia vội đáp một tiếng, nghi ngờ lui ra ngoài.
Thái tử à Thái tử, nếu năm đó ngươi thật sự làm chuyện này, dù có di chỉ Thái tổ bảo vệ, Bệ hạ cũng sẽ không giữ lại một trữ quân có dị tâm!
Mười một năm, ngươi lại lừa tất cả mọi người mười một năm!
Một lúc sau, trong thư phòng tướng phủ đột nhiên truyền ra tiếng cười dài không dứt của Tả tướng.