Chiếc xe ngựa trên đường đi chuyển về phủ của cậu Tư. Trong xe, Như đang ngồi gục đầu vào vai Uyên, Uyên vòng tay qua vai nàng ôm lấy nàng. Đôi mắt hơi nhắm lại như một cách để tĩnh tâm. Chuyến đi lần này vui có, buồn có. Và cũng có quá nhiều chuyện xảy ra nên cô thấy rất mệt.Như ngước mắt lên nhìn Uyên. Em ấy không hề hỏi gì làm cô có chút hụt hẫng, cô đoán già đoán non không biết có phải Uyên đang giận mình không. Nhìn đôi mắt đang nắm hờ kia, cô bỗng thấy tủi thân, có chút long lanh trên đôi mắt khiến cô phải cố gắng ngăn lại.
Uyên mở mắt ra nhìn Như, lấy ngón tay cái lau đi chút nước trên mắt nàng. Cô hỏi.
- Sao tự nhiên chị lại khóc? Nhớ nhà à?
Như thật sự không biết Uyên giả bộ hay em ấy không biết thật. Đúng ra Uyên còn nhỏ, có lẽ nhiều cái Uyên không nghĩ nhiều giống Như.
- Chị nghĩ em đang giận chị vì hôm qua bắt em ở bên nhà dì Bé không cho vào nhà chị, còn không sang thăm em luôn, nên nãy giờ lên xe, chị không thấy em nói gì cả.
Uyên bật cười với suy nghĩ của Như, đêm qua ở nhà dì Bé hai dì cháu nói chuyện đến quên cả ngủ nên sáng nay lên xe cô nhắm mắt định ngủ một chút cho đỡ đau đầu. Tưởng Như cũng giống mình, cả đêm nói chuyện với ba mẹ, với bọn trẻ lên xe cũng sẽ ngủ. Ai ngờ chị ấy lại nghĩ lung tung.
- Thực ra việc chúng ta làm với chồng của mình. Em nghĩ ba chị sẽ biết nên nhất định sẽ có thành kiến với em. Vẫn là em nên tránh mặt đi thì tốt hơn. Em không nhỏ mọn tới mức gặp chuyện bất khả kháng như vậy mà giận chị vô lý đâu. Ngoan, nằm dựa vào đây ngủ xíu nào. Về phủ chắc nhiều việc còn đang đợi chúng ta đấy.
Uyên vừa nói vừa lấy tay vỗ vào vai mình để Như gục đầu vào.
- Ừm. Chị biết rồi, chị sẽ không suy nghĩ lung tung nữa. Cảm ơn em đã hiểu chị.
Cứ như vậy hai người dựa đầu vào vai nhau ngủ thϊếp đi. Theo thời gian cuối cùng cũng về tới phủ. Uyên cảm giác như không muốn bước chân vào đấy. Cô thật không muốn quay lại cái nơi mà suốt ngày phải bày mưu tính kế, tranh đấu giành dựt.
Thanh và Thủy thấy hai người về thì mừng rối rít. Họ đi rồi hai người phải cố gắng lắm mới quản được những kẻ không yên phận đừng có gây chuyện. Công việc sổ sách quá nhiều khiến Thanh làm ngày làm đêm không hết việc. Uyên thấy Thanh thì nghĩ. Cậu Vũ mà nhìn thấy người yêu mình ốm đi thế này chắc chắn sẽ trách mắng hai người mải yêu đương hẹn hò mà bắt Thanh phải làm hết mọi việc.
Như họp mọi người trong phủ thông báo Uyên đã khỏi hẳn bệnh truyền nhiễm. Hai người đi đường xa nên ngày hôm nay sẽ nghỉ ngơi, mai sẽ kiểm tra ghi chép xem trong lúc hai mợ đi vắng, ai làm sai thì trách phạt, ai làm tốt ắt có thưởng.
Như theo Uyên về phòng của Uyên, để cô nằm ngủ mới dời đi. Vì giờ này chưa tối hẳn, hai người ngủ chung sợ bị lộ.
P/s. Sáng giờ bận quá nè. Không có gì thay đổi tối nay tác giả sẽ ra hai chương. Mà hơi muộn xíu nha.