- Dẫn theo nó đi lên nhà thờ ăn chay tụng kinh một tháng, đến khi em bé của mợ Tư bình an thì thôi. Công việc sổ sách giao cho mợ Sáu quản lý dùm trong tháng đấy.
- Dạ, em đội ơn cậu.
Đúng lúc đó. Tiếng khóc trẻ con phát ra từ phòng mợ Tư. Bà đỡ tất tưởi chạy ra.
- Chúc mừng cậu, một bé trai hồng hào bụ bẫm.
Cậu Tư vui mừng khôn xiết. Nhìn sang phía Uyên.
- Em nói đúng lắm.
Nhìn đứa trẻ bà đỡ trao cho, cậu Tư vui mừng vào phía mợ Tư khen ngợi, hỏi thăm. Uyên cùng mọi người chúc mừng xong thì ra về. Mợ Cả nhìn sang mợ Ba.
- Em phải chịu ấm ức rồi.
Mợ Ba nhìn mợ Cả, miệng như muốn khóc mà phải ráng ngăn lại, dù sao thì trước giờ cô chưa bị ai đánh như vậy. Trước đây cô cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, nhưng vì biến cố gia đình mà phải chịu gả cho cậu để gán nợ, con Bưởi theo cô từ nhỏ. Khi nãy nếu không có Uyên chắc cậu cho người đánh nó chết mất. Bản thân là một người chủ mà chả thể bảo vệ được mình huống chi là con ở.
- Tại em ngu dốt, cứ nghĩ an phận là xong, ai ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Cảm ơn Uyên đã nói giúp chị. Chị sẽ không quên ơn của em và chị Cả, nhưng cũng sẽ không quên những gì họ gây ra cho chị ngày hôm nay đâu. Có ân báo ân, có oán trả oán. Lát nữa ghé chỗ chị chị bàn giao sổ sách cho. Chị Cả đợi em. Sau một tháng chịu phạt em sẽ đòi lại tất cả những gì họ lấy của chị em mình.
Như và Uyên nhìn mợ Ba gật đầu. Khu nhà thờ kia vắng vẻ. Hai người ở trên đấy lại thiếu thốn. Nhưng lần này cậu phạt thế cũng là nương tay rồi. Lúc Uyên sang phía mợ Ba để nhận sổ sách thì Như gọi út Na vào phòng.
- Con cũng thấy rồi đấy. Mợ Ba ở đây phải chịu ấm ức quá nhiều, con có nghĩ là mình có thể bảo vệ được mợ ấy không?
- Con...
- Không chắc phải không?
- Con có gì để bảo vệ mợ ấy chứ.
- Vậy nên tạm cất tình cảm ấy ở trong lòng. Bây giờ con thể hiện ra chỉ làm mợ ấy khó xử hơn thôi.
- Con biết rồi ạ.
- Ngày mai đi chợ thì mua chút đồ cá nhân về, đồ cũ đem lên khu đất trống sau nhà thờ bỏ đi, kêu con Bưởi ra dọn, chứ ở không trên đấy cũng rảnh.
- Con cảm ơn mợ.
- Được rồi, về trông cô cậu đi.
Út Na hiểu ý mợ Cả muốn mang những đồ dùng cần thiết lên cho mợ Ba, nhưng không được lộ liễu nên phải dùng cách đó. Cô sẽ ra chợ mua ít đồ chay làm sẵn ngon ngon giấu ở đó để mợ và con Bưởi ăn thêm vào.
Uyên trở về phòng với vẻ đắc ý. Hai chủ tớ họ ngày mai bắt đầu lên nhà thờ ở. Uyên nhận sổ sách mà mợ Ba bàn giao rất nhanh, thời gian còn lại là cùng mợ Ba tâm sự, truyền đạt lại ít kinh nghiệm đấu đá của các bà vợ. Tiện thể tặng lại mợ quyển sách phòng the mà mợ Cả đã tặng cho mình, kèm câu nói.
- Mợ Tư mới sinh xong, mợ Năm sức khoẻ yếu. Mợ Cả và mợ Hai bận lo việc nhà, con cái lâu rồi cậu không thăm. Hôm nay cậu mệt, muốn em tới phòng để hầu cậu tắm mà em đang có nguyệt sự. Em đã chuẩn bị sẵn canh bồi bổ cho cậu rồi. Chị nghĩ xem mình có nên mang đến tạ lỗi với cậu để tỏ thành ý không. Khi nãy nghe những gì chị nói em hiểu chị không muốn an phận nữa. Đây là cơ hội em trao chị. Dùng hay không thì tùy.