Đường từ nhà Thanh lên trên chùa khá là xa, phải đi qua nhiều đồi núi, Uyên cải trang thành nam nhi cưỡi ngựa đi một mình, trời lại đổ cơn mưa, cô hơi lo lắng vì trời lúc này đã là chiều tối, nếu đi tiếp thì tầm hơn một canh giờ nữa sẽ tới nơi, còn nếu dừng lại trú mưa thì lại sợ đến đêm chưa lên được chùa sẽ rất nguy hiểm. Đúng lúc đó có một cô gái cưỡi ngựa đi tới. Người trên ngựa với tay gọi cô. Uyên mừng rỡ cưỡi ngựa lại gần.- Bên kia có căn nhà trống, vào trong đấy thôi.
Hai người dừng lại ở một căn nhà trống. Cột hai con ngựa ở ngoài mái hiên rồi đi vào trong. Uyên hỏi.
- Sao chị lại ở đây?
- Em đi một mình chị không yên tâm, biết em sẽ phải đi qua đây. Nên lấy cớ về nhà mợ Ba thắp nén nhang cho người đã khuất để ở đây đợi gặp em. Chị nhìn trời thấy có cơn mưa nên đi xung quanh thấy có căn nhà hiếm hoi này. Chị ở lại với em tới gần sáng chị trở về phủ thì em đi tiếp, chứ đêm hôm để em bên ngoài một mình chị rất sợ.
- Vậy hay chị đi cùng em luôn.
- Chị đi với em để cái nhà thành cái chợ luôn à. Vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm. Chị và em đi hết thì ai quản lý, không lẽ để hai mợ kia.
- Em thương chị quá à, phải tranh thủ đi lúc đêm hôm thế này.
- Không sao, em còn cực hơn chị.
Uyên cười dịu dàng nhìn Như, Như lấy trong hành lý một tấm thảm trải xuống đất để hai người nằm và một cái chăn để đắp. Uyên thấy trong nhà có củi liền đốt lửa ngồi cho khô y phục khi nãy bị mắc mưa nên ướt. Họ lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra ngồi nhâm nhi cho đỡ đói.
Trên khuôn mặt của cả hai đều lấm tấm nước, tóc của Như bị ướt hết, Như lấy khăn ra lau tóc cho mình, Uyên đội nón che tóc để cải trang thành nam nhi nên không bị ướt, Như nhẹ nhàng cởi chiếc nón ra cho cô để hong khô, tóc của Uyên lúc này đang được búi cao, để lộ ra phần gáy trắng nõn nà. Như nhẹ nhàng hôn lên đó. Trong không khí lạnh của mưa gió thổi vào căn nhà hoang, bỗng có hơi ấm của người mình thương phả vào làm tia lửa điện lại chạy dọc khắp người của Uyên. Nãy giờ cô đã kìm chế lắm rồi mà người kia lại cả gan khiêu khích. Uyên liền lấy mấy bó củi trong căn nhà chèn luôn cái cửa lại, cô nhanh chóng cởi bỏ hết y phục của Như ra. Như hoảng hốt.
- Không được, có người đi tới thì sao?
- Thì gϊếŧ người diệt khẩu.
Như muốn phản đối cũng không cản được cái máu dâʍ tặc kia, cô có chút lo lắng, lại cũng có chút phấn khích, cảm giác này thật kỳ lạ, khiến con người ta vừa sợ nhưng cũng lại vừa thích. Như nhắm mắt lại chờ đợi Uyên, thì thấy Uyên hôn nhẹ lên ngực rồi vòng tay qua cổ mình, một lớp vải bao trùm lên trước ngực. Cô mở mắt ra vừa giận vừa thẹn khi thấy Uyên đang mặc áo yếm cho mình. Uyên cười gian xảo.
- Hôm qua ở bên chị Ba có một tiệm quần áo rất đẹp nên em mua tặng chị làm quà, mặc đồ ướt mưa như vậy sẽ bệnh đó.
Uyên vừa nói vừa mặc đồ cho cô, bao nhiêu giận hờn trước đó đều tan biến hết khi Như nhìn thấy cử chỉ ân cần, dịu dàng, chất chứa đầy yêu thương mà Uyên dành cho mình. Em ấy bận trăm công nghìn việc nhưng trong lòng lúc nào cũng có cô, nhớ đến cô và cố gắng mọi việc vì cô. Cô xúc động ôm chặt lấy Uyên.
- Cảm ơn em, người con gái chị yêu nhất trên đời.