Trong phòng mợ Ba, út Na chạy lại ôm lấy mợ, nó vội vàng luồn tay qua mái tóc mềm mại của mợ, hôn lên cổ của mợ, chuyển sang đôi môi của mợ mà mút, nhấm nháp cánh môi hồng hào, ngọt lịm của mợ. Nụ hôn thật sâu, thật dài. Vẫn là cái cách hôn quen thuộc ấy, nó từ từ khám phá tiện nghi bên trong của mợ. Nó và mợ đều rất nhớ cái cảm giác này, chỉ có điều chòm râu vướng víu kia như con kỳ đà cản mũi vậy. Nó muốn dựt phăng cái chòm râu giả ấy đi, nhưng cậu Ba Nguyên nhờ người gắn vào rất chắc chắn, giờ mà dựt ra sẽ rất đau, chưa kể lại phải kiếm người ngày mai gắn lại cho nó nữa chứ.Mợ Ba dời đôi môi của nó ra, nhìn ngắm nó thật lâu, mợ cố nhịn cười, nó cũng biết điều đó nên gắt nhẹ.
- Chị mà như vậy là em không giả trai nữa đấy.
- Thôi mà, chị thương, chị chỉ nhìn em để dần thích nghi với gương mặt và thân phận của em thôi, sau này chúng ta gặp lại sẽ không bị lúng túng.
- Nhưng nhìn em có xấu không?
- Út Na của chị đẹp nhất, cậu Vũ của chị cũng đẹp nhất, đẹp xuất sắc luôn. Chị yêu em. Đợi chị nha.
Chỉ nhiêu đây câu nói của mợ Ba là làm nó rụng tim luôn rồi, còn sức đâu mà hờn với trách chứ. Nó phải tranh thủ không thôi mợ Ba phải ra ngoài bây giờ. Nó ôm mợ Ba vào lòng. Nhìn vào mắt mợ, xoa nhẹ ngọn đồi nấp sau hai lớp áo.
- Thèm lắm rồi.
- Vậy thì tranh thủ không thôi hết thời gian đó.
Út Na chỉ chờ có nhiêu đấy thôi là nhào tới vòng tay qua cổ mợ, nó cao hơn mợ một chút nên chỉ cần cúi nhẹ xuống là chạm vào môi mợ, đôi bàn tay nhiệt tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ làn da mát rượi của Thanh, từ từ cởi từng nút áo. Phần thịt nào hở ra là đôi môi của nó đặt trên đó. Khi chiếc qυầи иɦỏ còn lại trên người được tụt xuống nó bế mợ Ba lên đặt mợ ngồi lên trên chiếc ghế, còn mình thì quỳ xuống dưới đất. Nhấc hai đôi chân của mợ đặt trên vai của mình. Nó bắt đầu dùng chiếc lưỡi điêu luyện của mình để kíƈɦ ŧɦíƈɦ nơi toà thiên nhiên của mợ đang khiêu khích nó. Từng tiếng rêи ɾỉ theo những dòng nước tuôn trào ra. Phía bên ngoài Uyên lẩm bẩm.
- Mẹ kiếp, giờ mình mới hiểu cảm giác của nó khi đứng ngoài trông cho mình và mợ Cả.
Những hơi thở gấp gáp cùng những tiếng rên mê muội phát ra ở phía bên trong làm cho Uyên nhớ Như kinh khủng, cô ước chi bây giờ được ở bên chị ấy, hai người cùng ân ân ái ái không bao giờ phải chia lìa.
Trong căn phòng kia hai người vẫn nhiệt tình không màng đến mọi thứ. Quên luôn cả việc có người nào đấy đang phải xa người yêu để canh gác cho họ.
Út Na lại bế Thanh về phía giường, đặt nàng nằm xoay lưng lại phía mình, cô cà sát bộ ngực của mình vào lưng của Thanh. Hai bàn tay đang nhào nặn cặp bánh bao của mợ Ba. Mợ Ba luồn tay ra sau để khám phá khu rừng của út Na. Sự ướŧ áŧ mềm mại khiến mợ muốn đâm thẳng vào trong một cái. Nhưng lại bị phần người bên trong nhắc nhở dừng lại. Út Na hiểu mợ còn đang chần chừ. Nó cầm tay mợ dứt khoát nhấn thẳng vào. Mợ Ba đang trượt dọc bên ngoài thì giật mình bởi ngón tay chạm vào một cái màng chắn rồi yên vị bên trong, bị cái phần chật hẹp ôm chặt lấy.
- Á...
Út Na không nghĩ là nó lại đau vậy nên hét lên một tiếng, nhưng cô vẫn kẹp chặt lấy tay của Thanh để chị ấy không hoảng sợ, từ từ cơ thể cô thích ứng với vật lạ tấn công, cô thả lỏng người ra. Ngón tay của mợ Ba bắt đầu hoạt động chậm rãi trong đó. Chầm chậm, rồi tăng dần lên. Theo nhịp ra vào của bàn tay chị. Đôi tay của út Na cũng tăng tốc độ nhào nặn khuôn ngực kia.