Ba Như đã rất cảm kích và thầm ngưỡng mộ Uyên, một đứa con gái mỏng manh, nhỏ bé như vậy mà rất bản lĩnh. Ông đã hiểu vì sao mà con gái mình lại yêu nó mê muội đến vậy.
Ngày được ra khỏi nhà lao, ông đã tìm đến ba của Uyên để bàn bạc. Ông có biết đôi chút về hoàn cảnh của Uyên, cả ông và ba Uyên đều nhận được sự bao dung của Uyên. Chính sự bao dung ấy, đã giúp cô cảm hoá được những con người bảo thủ chốn quan trường vượt những lễ giáo, quan điểm, hủ tục của phong kiến để ủng hộ tình yêu của con mình.
Khỏi phải nói, phía Thanh, Vũ, cậu Nguyên, thầy Nam, cả mợ Hai và mợ Tư nữa, khi nhận được tin Uyên đã sống sót trở về, còn trở về rất vinh quang họ đã vui mừng đến mức bỏ hết cả công việc, không quản ngày đêm đến để gặp Uyên.
Hai người cha cũng cất công lặn lội tới xin nhà Vua cho phép Uyên trở lại phủ cậu Tư, và trở lại theo cách đặc biệt nhất.
Ngày Uyên trở lại trong cung, không để cô mở lời trước. Mà Hoàng Thượng đã tham khảo ý của Quý Phi. Nhận Uyên làm em gái và phong làm công chúa. Như vậy, Uyên ở ngoài cai quản việc làm ăn của các cửa tiệm cũng không cần phải nhìn sắc mặt của các vị quan.
Hoàng Thượng cũng bằng lòng với lời thỉnh cầu của hai người cha. Cho Uyên mặc đồ cô dâu, đường đường chính chính gả vào phủ của cậu Tư bằng cửa chính. Vợ cả của cậu Tư sẽ thay chồng bái đường cùng cô. Theo họ, Uyên hết lòng yêu thương chồng, nên hãy cho Uyên có một đám cưới tử tế được gả vào theo cách long trọng nhất. Hoàng Thượng thấy hợp lý với yêu cầu đó và không hề nghĩ ngờ gì cả. Với Hoàng Thượng dù làm vợ lẽ nhưng cô lại giữ gìn tiết hạnh nên xứng đáng được rước vào bằng cổng chính. Có lẽ đây là điều tốt nhất mà hai người cha có thể làm cho con mình. Vì họ đang ở cái xã hội hủ tục phong kiến. Những người thân yêu của họ có thể ủng hộ mọi việc của họ làm nhưng người đời thì không. Chỉ có cách này mới giúp họ đường đường chính chính bái đường trước mặt mọi người.
Tiếng chiêng trống rầm rộ cả một con đường. Đón em gái kết nghĩa của Hoàng Thượng vào phủ của cậu Tư, cánh cổng chính uy nghiêm được trang trí tỉ mỉ, long trọng với màu đỏ của ngày hỷ sự. Uyên xinh đẹp, lộng lẫy vui vẻ nắm tay cha, bước qua cánh cửa chính để vào phủ. Như cũng mặc bộ trang phục hỷ sự để đón Uyên. Nhận lấy bàn tay của Uyên từ ba Uyên, chúc phúc cho hai chị em ở trong phủ, cùng nhau đoàn kết, gây dựng cơ ngơi ngày một giàu mạnh, nương tựa vào nhau sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc đến trọn đời.
Những giọt nước mắt hạnh phúc của hai nhân vật chính rơi xuống, khiến những người thân yêu của họ có mặt ở đây đều xúc động mà khóc theo. Cuối cùng thì sau tất cả những sóng gió, họ đã có thể đường đường chính chính, hiên ngang dắt tay nhau, đứng trước bàn thờ thiên địa tổ tông, cúi đầu cùng nhau thắp nén nhang phu thê hạnh phúc.
Trời đất, tổ tông của nhà chồng dường như cũng bị tình yêu này làm cho cảm động, những đứa con của cậu Tư cùng cúi đầu lậy mẹ Uyên. Nhưng cơn gió thoáng thổi nhẹ thổi qua lúc hai người cùng cắm nhang xuống, như chứng giám và đồng ý cho hai người bái đường cùng nhau. Họ cùng nhau uống chén rượu giao bôi trong sự hò reo cổ vũ của mọi người. Một đám cưới rất lạ, và chỉ có những người thân yêu của họ mới hiểu được, đám cưới này dành cho ai. Và nhân vật chính đã phải trải qua những gì để có được đám cưới đặc biệt này.