Nhìn Thiên Long Thần đi lướt qua thân thể mình, Diệp Khang vội vã chắp tay vái một vái. Đây là hào kiệt của long tộc, tổ tiên ngàn đời của y, dĩ nhiên y từ tận đáy lòng luôn có cảm giác kính sợ và ngưỡng vọng.
Thiên Long Thần thấy vậy chỉ lắc đầu cười nhạt, dáng đi như long hành hổ bộ, hai tay khoan thai chắp sau lưng, tư thái ngập tràn sự kiêu ngạo. Giờ phút này đây ông ta mới được trở lại là chính bản thân mình, một vị đế vương long tộc ngạo nghễ trấn áp cả yêu tộc kỷ hồng hoang trong gần một vạn năm.
Ánh mắt Thiên Long Thần không giấu nổi sự xúc động, vừa rảo bước hai nắm tay vừa siết chặt, trước mặt mường tượng hiện ra khung cảnh huy hoàng bản thân được quần yêu lục giới quỳ bái thời điểm ấy. Cái gì Yêu Tổ, cái gì Thanh Long, trong suy nghĩ của ông ta thời điểm đó đều không đáng một xu. Nếu không phải vì bất hạnh gặp được thiên địch của đời mình - Trảm Long Nhân chết tiệt kia thì cuộc đời ông ta đã không phải bị vùi lấp trong Long Sào Tổ Địa kia đến ngàn vạn năm như vậy.
“Muốn một hào kiệt cúi đầu, trở thành thuộc hạ của kẻ khác ư? Đúng là si tâm vọng tưởng. Trừ phi ngươi là vị kia, thần của vạn tộc, còn không thì dù ngươi là Yêu Tổ chân chính, ta cũng muốn biến ngươi thành một con rối để phục vụ cho đại nghiệp thiên thu của ta!”
Khóe môi Thiên Long Thần nở nụ cười lạnh.
Từ lúc Hắc Hổ nói ra thân phận của Yêu Tổ, ông ta đã thầm tương kế tựu kế để chiếm được lòng tin của vị cường giả mạnh nhất yêu tộc này. Muốn lão tin tưởng mình sẽ trung thành tuyệt đối với Yêu Tổ, thì chỉ còn cách hạ mình, giả vờ nghe theo mọi sự chỉ dẫn của “Yêu Tổ” kia. Theo như ông ta biết, với đẳng cấp tu vi của Hắc Hổ ngoại trừ tỏa ra một chút ít thần niệm để cảm nhận sự thay đổi bên ngoài thì lại hoàn toàn lực bất tâm với những gì đang diễn ra.
“Theo đường lối tu luyện kỷ hồng hoang, lấy “tuế” làm thước đo đạo hạnh. Vị kia Thần Hổ nhất mạch e rằng đã tồn tại từ lúc xảy ra sự kiện thần của vạn tộc lật đổ hai tòa thiên đình. Cho đến ngày hôm nay, tu vi ông ta chắc chắn đã tới mức tạo thành sự đố kỵ của thiên đạo. Trừ phi là đi tới miền đất hứa nơi mà hai tòa thiên đình đã phi thăng tới, bằng không nếu muốn tồn tại ở đây thì phải tự phong bế hoàn toàn tu vi, tuyệt đối không được tỏa ra chút khí tức nào. Nếu dám manh động, ắt sẽ dấy động thiên kiếp hủy diệt toàn bộ Di địa, xa hơn là nhân giới…”
“Đúng là một lão thất phu. Tu vi cao như vậy tuyệt đối không thua kém thần của vạn tộc bao nhiêu cả, vậy mà lại cam nguyện gác cổng bảo vệ Vạn Yêu Mộ Địa nhỏ nhoi. Nếu ta mà đạt được tu vi ấy, nhất định sẽ thống nhất lục giới, sau đó đem đại quân đánh sang miền đất hứa kia, gây dựng bá nghiệp vạn cổ!”
“Thời gian, thứ ta cần là thời gian…”
Thiên Long Thần lại liếc nhìn Diệp Khang đang cúi đầu chắp tay cách đó rất xa một lần nữa, đáy mắt hiện lên tia sáng tham lam:
“Vân Trung Mộng Long, loại thể chất không tệ. Lục trảo thần long rất mạnh nhưng không nên đoạt xá nó, phải chờ tới lúc thời cơ nó chín muồi, lột xác thành thất trảo thì ta mới tới hái quả ngọt sau. Trước mắt cứ dùng tạm bộ thể chất kia. Chờ ta ra ngoài giải quyết ổn thỏa xong chuyện của cường giả yêu tộc nhân giới rồi sẽ quay về tìm ngươi. Đại thế dường như đã thay đổi, đợi bố cục mới hoàn thành ta sẽ lần nữa trùng tu để bắt kịp mới được!”
Khoảnh khắc y biến mất vào màn đêm lại không hề biết rằng tên “Yêu Tổ” yếu ớt vừa bị mình dằn mặt kia lại đột nhiên đứng thẳng lưng lại, lạnh lùng nhìn về phía y vừa biến mất.
Tất cả mọi hành động của Thiên Long Thần đều nằm trong suy đoán của Độc Cô Minh.
Hắn hiện tại sau sự huấn luyện của Cố Lý không còn non nớt như năm xưa. Từ lúc Hắc Hổ yêu cầu Thiên Long Thần bảo vệ hắn thì hắn đã nhìn thấy một tia cháy bỏng thoáng lóe lên từ trong đáy mắt y.
Y là hào kiệt, đương nhiên dù chết cũng không chịu cúi đầu.
Và muốn khuất phục hào kiệt, chắc chắn chỉ còn cách mạnh hơn y gấp nhiều lần. Điều mà Độc Cô Minh hiện tại không bao giờ làm nổi.
Mặc dù hắn có ba đạo đao khí có thể chém giết Chủ cảnh trong mắt phải, cộng thêm thanh Đồ Long đao đang đeo sau lưng mà Thiên Long Thần vẫn chưa thèm thu lại, có lẽ là quá tự tin với thực lực mình, đồng thời cũng cho rằng nơi biệt tự này chính là nơi cất giấu cây đao tốt nhất. Nhưng chưa đến lúc cần thiết, hắn không muốn sử dụng những lá bài tẩy tối quan trọng này.
“Đạo đánh cờ, quan trọng nhất là biến được địch nhân trở thành con cờ của mình, tùy ý để mình sử dụng. Thiên Long Thần, ngươi tuy rất nguy hiểm, nhưng ngươi lại có rất nhiều tác dụng. Nhưng muốn khống chế ngươi, một mình ta dĩ nhiên không làm nổi rồi…”
Kế đến, Độc Cô Minh bắt đầu tiến vào sâu trong biệt tự này, tìm một cung điện trông rất kiên cố để làm nơi trú ngụ.
Long tộc quả thật rất xa hoa, nơi đây vậy mà chẳng khác nào một cung điện thiết triều của hoàng đế chốn phàm trần, có cả ngai vàng để ngồi, làm từ những loại trân bảo quý hiếm nhất tu luyện giới.
Độc Cô Minh chậm rãi bước đi trong sảnh đường tòa cung điện, mắt nhìn lên ngai vàng đang ngự trị trên cao kia. Hắn im lặng hồi lâu, rốt cuộc không hiểu sao lại tự dưng cất bước lên trên đó.
Sau khi đặt thanh Đồ Long đao ở bên cạnh, hắn phất tay rũ vạt áo sang một bên rồi xoay người ngồi xuống.
Khoảnh khắc hắn an vị xong, đưa mắt nhìn xuống sảnh đường rộng lớn đủ cho cả ngàn người quỳ bái bên dưới, bỗng dưng một loại cảm giác vinh hoa cũng bắt đầu dâng lên xâm chiếm tâm trí hắn.
Đây chính là cảm giác nắm quyền lực tuyệt đối trong tay, có quyền phán quyết sinh tử tồn vong của cả tộc đàn, quốc gia.
Hiện tại trong sảnh đường không có bất kỳ ai ngoài chính bản thân hắn mà cảm giác vinh hoa này còn lớn như vậy, giả dụ thật sự có cả ngàn văn võ bá quan xếp hai bên, cường giả như mây cúi đầu quỳ bái thì còn kinh khủng tới mức độ nào.
Độc Cô Minh thở dài, sau cùng quyết định đứng lên, chậm rãi đi xuống bên dưới.
Rốt cuộc hắn đã biết vì sao đám Thiên Long Thần, Vương Nhất lại cố chấp với vị trí đế vương thủ lĩnh như vậy.
Trước đây, mục tiêu của hắn tuy cũng là tu luyện đến đỉnh phong, nhưng không phải vì thâu tóm giang san, hùng quyền bá nghiệp gì cả. Đơn giản hắn chỉ muốn một sự tự tại, một sự chứng minh, đồng thời là sự an toàn đem đến cho những người thân bên cạnh mình.
Quyền lực, đối với hắn, đơn giản là một loại phương tiện không hơn không kém, chẳng thể nào trở thành mục đích sống.
Đó cũng là nguyên nhân mà hắn nói ra câu “Độc Cô Minh ta vĩnh viễn không có thuộc hạ, không có sủng thú, chỉ có huynh đệ cùng bằng hữu.” Cho dù Cố Lý có dạy thuật quyền mưu cho hắn, để hắn thấm nhuần cỡ nào, thì trước sau hắn vẫn luôn không tiếp nhận sự vô tình đến mức khủng khiếp trong đó, tự cải biên nó để phù hợp với tính cách trọng tình của mình hơn.
Nhưng hắn có thể duy trì loại trọng tình này bao lâu? Hắn cũng không dám chắc.
Tu vi càng cao, địa vị càng lớn, khi những rối ren âm mưu càng bủa vây, thì hắn lại bất giác từ từ thay đổi. Cho đến lúc này đây, chính bản thân hắn cũng thoáng nổi lên ham muốn với loại vinh hoa kia. Tuy là vẫn rất nhanh chóng dứt ra được, nhưng tương lai còn dài, hắn có lúc nào đó đắm chìm trong nó không chính bản thân hắn cũng không biết được.
- Muốn cứu Tích Quân, muốn xông phá vào luân hồi mờ mịt kia, mọi thứ không đơn giản như tưởng tượng. Phương tiện… phương tiện… Ta cần phương tiện đủ tốt để làm điều đó…
Hắn lại thở dài sườn sượt, sau đó dứt khoát rút Ly Biệt kiếm đang đeo nơi hông ra.
Thanh kiếm này đã gắn bó với phàm thể rất nhiều năm, gần như máu thịt tương liền. Khoảnh khắc hắn rút nó ra thì nó dường như cũng cảm nhận được sứ mệnh của mình, thoáng ngân lên một chút.
Máu tươi bắn ra như những đóa huyết hoa tươi đẹp thấm đẫm mặt đất, phàm thể ngã gục xuống, sau đó hóa thành một làn khói trắng bay ra khỏi biệt tự này.
Sự bình phàm của làn khói trắng đã đạt đến mức gần như hòa nhập vào tự nhiên, quá đỗi bình thường, đến cả Diệp Khang đang đứng canh gác cũng không mảy may chú ý đến nó.
Địa phương hắn tìm tới là nơi đám Độc Nhãn Kê, tiểu ô quy, Địch Vân và lừa ngốc được bố trí để tạm thời tá túc.
Hiện tại, bọn họ vẫn chưa rời đi khỏi tổng đàn yêu tộc. Hai tên yêu vật tiểu ô quy và gà chột mắt đã đi ra bên ngoài, hẳn là đang thám thính xem đường nào an toàn để chạy trốn. Bản lĩnh của bọn chúng không cần phải nói cũng biết. Cả hai từng đi theo Bá Luân xưng hùng xưng bá thái cổ, đồng thời tu vi chúng cũng từng nằm ở Đế cảnh rất nhiều năm. Một tổng đàn yêu tộc nho nhỏ không đủ tư cách làm khó chúng, vấn đề chỉ nằm ở thời gian mà thôi.
Làn khói trắng sau khi lượn lờ lúc lâu liền chui vào một túp lều nọ, phía bên trong chính là nơi Địch Vân đang ngồi tựa lưng vào một góc cột, hai tay và hai chân buông thõng, khó khăn thổ nạp tu luyện.