Edit: Thuỳ Linh
✢✤✣
Hứa Diễn Đường rụt cổ, đi trước Điền Quý Hành.
Điền Quý Hành nhìn chăm chú vào mái tóc đuôi ngựa của cô, mái tóc đen nhánh đong đưa qua lại trong không khí, cho thấy chủ nhân của nó đang không vui.
Đúng vậy, trong mắt Điền Quý Hành, bất cứ đồ vật nào của Hứa Diễn Đường cũng có tiếng nói —
Lúc tức giận thì mái tóc đuôi ngựa được vung cao.
Lúc buồn thì trên giấy nháp đầy hình vẽ người que đang khóc thút thít.
Lúc vui thì má lúm đồng tiền in sâu bên má.
Từ đôi tay, mái tóc, má lúm đồng tiền, mọi thứ đều biết nói chuyện, nói với anh.
Không biết tại sao đột nhiên cô lại giận dỗi, Điền Quý Hành yên lặng đi phía sau cô.
Tuy im lặng nhưng thời gian trôi qua rất mau.
Giao lộ ngay ở trước mắt.
Lúc Hứa Diễn Đường phải đi thì Điền Quý Hành kêu cô lại.
“Hứa Diễn Đường.”
Hứa Diễn Đường dừng chân, quay đầu nhìn anh.
Ánh đèn đường màu trắng ngay trên đỉnh đầu cô, lông mi tạo ra chiếc bóng nhỏ phản chiếu lên mũi, làm Điền Quý Hành không thể nhìn rõ đôi mắt và khuôn mặt của cô.
“Cậu đang giận.” Anh bước về trước một bước, tới gần cô.
Hứa Diễn Đường để ý, anh nói một câu khẳng định.
Nhưng mà bây giờ cô đang giận dỗi nên thẹn quá hóa giận, không muốn thừa nhận, cô có cảm giác như mình đang bị vạch trần.
Phản bác theo bản năng: “Không có.”
“Sao cậu lại giận?” Giọng nói của Điền Quý Hành vang vọng rõ ràng trong buổi tối 10 giờ.
Anh không hùng hổ đáng sợ, chỉ là đang dò hỏi, nhẹ nhàng hỏi thăm.
Nhưng Hứa Diễn Đường đang nổi nóng, cô ghét nhất dáng vẻ này của anh.
Anh không hiểu cái gì hết. Giống như không phải anh làm sai, mà là cô đang vô cớ gây rối vậy.
“Mình không muốn nói.” Hứa Diễn Đường ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt chắc chắn mà bén nhọn của cô làm Điền Quý Hành bất lực.
“Vậy thì thôi.” Anh thờ ơ nói, gương mặt cam chịu.
Điền Quý Hành không thể làm những chuyện như ép buộc người khác, huống chi người kia còn là Hứa Diễn Đường.
Là người anh thích nhất trên thế giới này.
Hứa Diễn Đường lùi về sau một bước.
Đây là bước thứ hai cô lùi về sau với anh trong buổi tối này.
Ánh mắt Điền Quý Hành lóe lên, như là bị tổn thương.
Bóng dáng cô rời đi vẫn quyết liệt như thế, dần dần nhỏ bé trong tầm mắt của Điền Quý Hành, rồi nhỏ đến mức anh không thể nhìn thấy được nữa.
Một cơn gió đêm thổi qua, bụi hoa ven đường chậm rãi lung lay. Màu xanh không thể nhìn thấy rõ trong ban đêm, chỉ có thể thấy nó đong đưa, lao tới hướng anh.
Anh nhớ về kí ức năm 12 tuổi.
Từ trước đến nay Hứa Diễn Đường không bao giờ đặt anh ở trong lòng.
12 tuổi là vậy.
18 tuổi cũng thế.
Điền Quý Hành ngẩng đầu nhìn đèn đường, dưới ánh sáng có rất nhiều con thiêu thân vây quanh.
Đúng lúc có một con rơi xuống đất.
Đã chết.
Trước mũi chân Điền Quý Hành.
Khóe miệng Điền Quý Hành khẽ nhếch.
Thiêu thân lao đầu vào lửa là sẽ có kết cục như vậy.
Vậy anh cũng có kết cục như thế này sao?
Cho dù có là thế thì anh cũng sẽ không từ bỏ.
–
Ngày hôm đó Hứa Diễn Đường và Điền Quý Hành cãi nhau xong Điền Quý Hành không tìm cô nữa.
Hôm đó sau khi về nhà, Hứa Diễn Đường cảm thấy mình sai rồi.
Điền Quý Hành có biết cái gì đâu, lẽ ra anh không phải chịu đựng cảm xúc tức giận và cáu kỉnh của cô.
Hôm sau định đi tìm anh để xin lỗi, lúc lên lầu thì lại thấy Điền Quý Hành đang nói chuyện với Đường Thanh Lâm bên ngoài cửa sổ.
Cô quay đầu chạy xuống dưới ngay.
Không thích hợp. Thời cơ không thích hợp.
Ngày thứ ba thì cô không có dũng khí đi tìm anh.
Hà Ngưng Nhuế cảm thấy đã nhiều ngày cô tụt mood, hỏi han vài lần nhưng Hứa Diễn Đường không nói nhiều, chỉ lắc đầu không hé răng.
Thỉnh thoảng gặp anh ở nhà ăn hoặc sân thể dục, cô đều giả vờ không thấy, kéo Hà Ngưng Nhuế nhanh chóng rời đi.
Nói cô và Điền Quý Hành cãi nhau, chi bằng nói cô không biết làm thế nào để đối mặt với Điền Quý Hành cả.
Rất nhiều lần, Điền Quý Hành trông thấy bóng dáng chạy trốn của Hứa Diễn Đường.
Anh nhìn cô đang rời xa anh từng chút.
Cô biến mất rất nhanh, nhanh đến mức anh còn không nắm giữ được cổ tay áo.
Một tuần trôi qua.
Chuyến “du lịch” mà Hà Ngưng Nhuế nói ở nhà ăn đã quyết định ngày rồi, là cuối tuần này.
Địa điểm là núi Thiên Ngưu ở bên cạnh thành phố Q, các học sinh lớp 12 đều tự nguyện tham gia.
Theo như Hà Ngưng Nhuế hỏi thăm thì toàn bộ học sinh lớp 12-1 xin không tham gia.
Nghe vậy thì cây bút trên giấy nháp của Hứa Diễn Đường ngừng lại, mực đọng trên giấy, chấm một vết mực to.
Cảm xúc thất vọng xen kẽ với nhẹ nhõm.
“Điền Quý Hành cũng không đi nhỉ?” Hà Ngưng Nhuế thuận miệng hỏi.
“Thì đã nói là cả lớp không đi mà.” Hứa Diễn Đường thấp giọng trả lời, đóng nắp bút lại, đứng dậy.
Hà Ngưng Nhuế hỏi cô, “Cậu đi đâu thế?”
“Lấy nước.”
–
Vốn Hứa Diễn Đường không định đi du lịch.
Nhưng Hà Ngưng Nhuế không chịu, trong chốc lát lại lấy tình bạn bè ra uy hiếp cô, năn nỉ mãi.
Hứa Diễn Đường đồng ý vì cô ấy năn nỉ ỉ ôi quá.
Thứ bảy, Hứa Diễn Đường uể oải đi đến trường học.
Cả lớp ồn ào, một đám người tụ tập nghiên cứu máy ảnh SLR của Lưu Lang, còn một đám người tụ tập bàn luận về cách trang điểm của Lý Manh.
Hà Ngưng Nhuế đang ngồi tại chỗ nghịch máy ảnh polaroid của mình, thấy Hứa Diễn Đường thì đứng dậy ôm lấy cánh tay cô ngay.
“Chủ nhiệm lớp nói hôm nay leo núi, leo lên đỉnh rồi được ăn vặt.”
Hứa Diễn Đường nhăn mày lại ngay lập tức, nhìn về phía cửa sổ, ánh nắng ấm áp đang chiếu vào.
Cô đã có thể tưởng tượng ra được chờ lát nữa leo núi sẽ là một cảnh địa ngục như thế nào.
“Mình về được không? Mình thật sự rất sợ nóng.” Hứa Diễn Đường thương lượng với Hà Ngưng Nhuế.
“Cũng đã đến rồi mà. Cứ đi chơi một chuyến đi.” Hà Ngưng Nhuế nắm chặt cô.
–
Mười mấy chiếc xe buýt đậu trên sân thể dục.
Hứa Diễn Đường cùng Hà Ngưng Nhuế lên xe buýt có dòng chữ “Lớp 12-9”.
Cô ngồi ở hàng phía sau, gần cửa sổ, Hà Ngưng Nhuế ngồi bên cạnh cô.
Điều hòa trong xe vừa mới mở trong chốc lát thì Hứa Diễn Đường đã không chịu nổi cái nóng bên trong rồi. Cô mở cửa sổ ra, tuy không có chút gió nhưng dù sao thì cũng có thể hít thở được không khí trong lành.
Đè mặt bên cửa kính, tùy ý nhìn vài người bên ngoài cửa sổ.
Lúc thấy bóng dáng quen thuộc, cô như ngừng thở.
Sau đó cô thấy anh đang đi về phía mình.
Trên đầu anh mang theo mũ lưỡi trai, mặc áo thun trắng, quần dài, mang đôi giày vải, vẫn mang theo cái ba lô màu đen kia.
Gương mặt lạnh lùng, vô cảm.
Hứa Diễn Đường kéo màn lại che khuất gương mặt mình, xuyên qua khe hở nhỏ, cô có thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Điền Quý Hành và giáo viên chủ nhiệm —
“Lớp em chỉ có mình em thôi à.”
“Dạ vâng.”
“Vậy em đi cùng với lớp thầy đi.” Chủ nhiệm lớp vỗ vai anh, “Lên đi.”
Điền Quý Hành gật đầu, lên xe.
Anh liếc mắt một cái là có thể thấy Hứa Diễn Đường ngồi hàng phía sau.
Xe buýt không cao lắm nên anh cần phải cúi người, đôi mắt bị mũ lưỡi trai che mất.
Hứa Diễn Đường nhìn anh chằm chằm, sau đó, anh ngẩng đầu —
Cùng lúc đối diện với cô.
Như bị bắt gặp tại trận, bên tai Hứa Diễn Đường nóng lên, cuống quít cúi đầu.
Hà Ngưng Nhuế lay lay cánh tay cô, thấp giọng hỏi: “Sao cậu ấy lại tới?” Ánh mắt vẫn luôn dõi theo Điền Quý Hành, cho đến khi người ta đến trước mặt, cô ấy ngậm miệng không dám nói một chữ.
Anh nhìn thoáng qua Hứa Diễn Đường đang cúi đầu, sau đó ngồi ở phía trước cô.
Người trên xe ngày càng nhiều, tiếng đùa giỡn không ngớt. Chỉ có góc bên cô là yên tĩnh dị thường, Lưu Lang lên xe trễ nên ngồi bên cạnh Điền Quý Hành.
Hà Ngưng Nhuế nói nhỏ vào tai Hứa Diễn Đường: “Hai người cậu cãi nhau à?”
Lông mi Hứa Diễn Đường run run, ngón tay hấp tấp cuốn lấy quần jeans bên cạnh, nói: “Không có.”