Edit: Thuỳ Linh
✢✤✣
Kỳ nghỉ đông sắp đến.
Mọi người kết thúc học kì 1 lớp 12 trong viên mãn.
Mẹ gọi điện cho Hứa Diễn Đường, bảo cô về thành phố A ăn tết. Hứa Diễn Đường nghĩ đã lâu rồi cô không gặp mẹ, chú và An An nên đồng ý.
Cô phải thuyết phục ông bà nội mấy ngày, còn hứa với họ là mùng hai tết sẽ về với ông bà.
Vì những chuyện này nên đã hai ngày rồi cô không gặp Điền Quý Hành, cô đặt bình thủy tinh màu xanh kia lên bàn, để tự nhắc mình là phải tặng món quà này cho anh.
Lúc Điền Quý Hành đến thì ông bà nội vừa đi ra ngoài cửa thôn để đến nhà hát xem kịch rồi, trong nhà chỉ còn một mình Hứa Diễn Đường.
“Tết mình phải về thành phố A.” Hứa Diễn Đường nói với anh.
Khóe miệng Điền Quý Hành vẫn con đang cong cong, nhưng ý cười ở đáy mắt đã dần phai.
Hứa Diễn Đường thấy anh cố tỏ ra vui vẻ thì đau lòng, cô tiến lên chủ động nắm tay anh, hứa hẹn như nói với ông bà nội, “Mùng hai mình sẽ trở về.”
Điền Quý Hành suy tư trong chốc lát, hỏi cô: “Ba mẹ cậu không về ăn tết sao?”
Lúc này đến lượt Hứa Diễn Đường trầm mặc, cô nghĩ, quyết định nói sự thật cho anh biết.
Cô cầm cái bình thủy tinh trên bàn lại đây, bảo anh mở ra, anh lấy ra một ngôi sao nhỏ.
Bên trong có chữ viết.
Ở trong mỗi một ngôi sao đều có chữ, chúng đều là nét chữ của Hứa Diễn Đường.
Có cái chứa đựng tâm tình trong một ngày nào đó của cô, có cái là lời bài hát cô trích ra, có những câu nói hay cô lượm lặt ở đâu đó.
Anh lấy đại một cái, mở ra —
“Hôm nay mình kiểm tra, thời tiết rất tốt, không biết ở thành phố Q thế nào.” Ở phía sau ghi ngày tháng, là từ ba năm trước.
Ánh mắt Điền Quý Hành hơi nghi hoặc, còn cất giấu… một chút vui sướng khó có thể tin được.
“Ba năm trước đây mình viết cho cậu, định năm lớp chín đó sẽ tặng cậu.” Hứa Diễn Đường lơ đãng nói.
Điền Quý Hành sờ thấy một vết nứt ở dưới đáy bình.
Hứa Diễn Đường a lên, sau đó ngượng ngùng nói: “Hôm đó mình cầm cái này chạy đến dưới nhà cậu. Buổi tối đó trời mưa nên đường trơn trượt, mình bị ngã, may là chỉ bị mẻ một chút.” Nói xong, trên gương mặt cô còn cười một cách đắc ý.
Điền Quý Hành lẳng lặng nhìn phía cô.
Hứa Diễn Đường cũng nhìn anh, cố kiềm chế cảm xúc mênh mông trong lòng. Đôi mắt anh thật an tĩnh, nhưng một đại dương không hề gợn sóng, nhưng dường như nó đủ sâu để hút hết mọi ngụy biện của cô.
Anh nói, “Mình không biết là năm lớp 9 cậu về.”
“Mình về mà.” Hứa Diễn Đường chớp mắt, hốc mắt nhanh chóng trở nên ướt át. Bởi vì nhớ lại chuyện 3 năm trước đây nên cô nhanh chóng cúi đầu, che giấu đi đôi mắt đang thấm đẫm nước mắt.
“Cậu sao vậy?” Điền Quý Hành hỏi.
Hứa Diễn Đường hít một hơi thật sâu, “Ngày mình vừa mới thi chuyển cấp xong, ba mình bị tai nạn xe hơi trên đường…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, dần dần nghẹn ngào.
Đồng tử Điền Quý Hành rụt lại, rồi sau đó kịp thời đỡ lấy vai cô, nhẹ nhàng vỗ về.
“Vì ba mình muốn đến sân bay đón mẹ nên bị tai nạn, cho nên ngày nào mẹ mình cũng khóc, tự trách móc bản thân. Qua mấy ngày sau thì mẹ đưa mình về thành phố A.”
“Ngày mình trở về, trời đổ mưa rất to. Mình đứng trước cửa nhà nhưng không dám đi vào, nhưng mình nghe thấy rất rõ tiếng ông bà nội khóc trong nhà.”
“Mình cứ như là… bị đau thương đuổi theo. Ai cũng đều đau khổ. Mình ném hành lý ở cửa, cầm bình thủy tinh đến tìm cậu, trời mưa rất lớn, trên đường không có một bóng người. Lúc mình đến dưới nhà cậu thì lại không dám lên, vì mình quá bẩn, trên người ướt đẫm, giày thì bị dính bùn đất.”
“Sau đó cậu đi xuống, cậu cầm ô đi với Đường Thanh Lâm. Mình không biết hai người cậu nói chuyện gì, nhưng hai người rất sạch sẽ, cậu mặc áo thun trắng, còn Đường Thanh Lâm mặc váy hoa nhí… cười một cách rất vui vẻ, hạnh phúc.”
“Sau đó mình chạy đi, không cẩn thận nên bị té ngã, làm bình thủy tinh cũng bị sứt mẻ một chút.”
Lúc Hứa Diễn Đường nói những lời này thì rất lưu loát, nhưng nước mắt thì không ngừng chảy.
Yết hầu Điền Quý Hành như bị mắc nghẹn, khô khốc đến mức không biết phải nói gì. Anh nhớ lại, ngày đó anh đang làm gì nhỉ.
Ngày đó Hứa Diễn Đường rất đau khổ, còn anh thì sao.
Tận hưởng kỳ nghỉ hè thoải mái hay đắm chìm trong khao khát cuộc sống ở ngôi trường trung học mới, hoặc là, không còn đau buồn vì Hứa Diễn Đường nữa.
Anh không biết gì hết, thế mà còn trách cứ Hứa Diễn Đường suốt 4 năm.
“Nghỉ hè năm lớp 9 mình dạy Đường Thanh Lâm học bổ túc, Đường Phong Nam năn nỉ mình.” Cuối cùng Điền Quý Hành chỉ nói ra những lời này.
Anh không dùng bất cứ lời nào để bào chữa, anh thừa nhận rằng mình không chia sẻ nỗi đau với cô. Giờ phút này anh chỉ có thể nói rằng ——
“Xin lỗi cậu. Sau này mình sẽ mãi ở bên cạnh cậu, bất cứ là khi nào.”
*
Chương này giải thích vì sao ở mấy chương trước Hứa Diễn Đường cứ nói về Điền Quý Hành của 3 năm trước đây.
Còn Điền Quý Hành lại nói về Hứa Diễn Đường của 4 năm trước.
Bởi vì năm lớp 9 Hứa Diễn Đường trộm đến nhà của anh bé tiểu Điền.