Dịch: Diêu Nhiên
✢✤✣
Đường Phong Nam đành ngồi xổm dưới cây cột điện đối diện siêu thị chờ Hứa Diễn Đường.
“Này, Hứa Diễn Đường.” Đường Phong Nam gọi cô.
Cô cúi đầu đi về phía trước giả vờ như không nghe thấy, Hứa Diễn Đường thật sự không muốn liên quan gì tới Đường Phong Nam nữa.
Lần trước bị cậu ấy gọi lại như thế này sau đó cô liền cãi nhau với Điền Quý Hành.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cuộc Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt
2. Vi Quang
3. Chồng Ơi, Lại Đây Ăn Em Nè
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Đường Phong Nam nhanh chóng đuổi kịp cô, chặn ngay trước mặt cô.
Hứa Diễn Đường bị ép phải ngẩng đầu, vẻ mặt cô thiếu kiên nhẫn: “Làm sao đấy?”
“Cậu cãi nhau với Điền Quý Hành.”
Hứa Diễn Đường cau chặt mày lại, vòng qua người cậu ấy muốn đi tiếp.
Đường Phong Nam ở sau lưng cô nói: “Tôi biết cậu muốn làm hoà, tôi giúp hai người làm hoà. Chủ nhật cậu tới quán net của tôi một chuyến.”
Hứa Diễn Đường thoáng dừng bước rồi lại sải bước nhanh hơn.
*
Điền Quý Hành tới sớm hơn so với Hứa Diễn Đường.
Đường Phong Nam đang ngồi bên cạnh anh theo bản năng đưa cho anh một điếu thuốc. Điền Quý Hành nhìn thoáng qua điếu thuốc kia, ánh mắt thong thả nhìn vào mặt Đường Phong Nam, ý gì thì không cần nói cũng biết.
Đường Phong Nam phản ứng lại, cười hì hì rút lại: “Xin lỗi nhá, tôi quên mất.”
“Cậu nói giúp thế nào?” Điền Quý Hành hỏi.
“Cái gì mà giúp thế nào?” Đường Phong Nam hỏi lại, đúng lúc này cầu thang sắt truyền đến tiếng vang. Đường Phong Nam đứng dậy: “Cậu ấy tới rồi, các cậu tự giảng hoà đi.”
Điền Quý Hành nháy mắt luống cuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chòng chọc vào Đường Phong Nam.
“Muốn nói gì thì cứ nói cái đấy, cứ bế tắc kéo dài như vậy thì đến khi nào cậu ấy mới có thể ở bên cậu chứ?”
Khi Hứa Diễn Đường leo lên tới lầu hai thì chỉ còn mỗi Điền Quý Hành ở đó.
Vẫn là tư thế đó, cô theo bản năng lại muốn bỏ chạy.
Nhưng hôm nay anh không hút thuốc.
Hút cũng chẳng sao cả, Hứa Diễn Đường suy nghĩ như vậy rồi đi về phía anh.
Điền Quý Hành nhìn cô.
Cô cũng đang nhìn anh.
“Xin lỗi.” Hứa Diễn Đường lên tiếng trước, Điền Quý Hành ngậm miệng lại, lông mày khẽ nhướng lên.
“Hôm đó mình không nên bỏ chạy, nhìn thấy cậu trong trường cũng không nên cố ý rời đi. Mình không hề nói cậu không được hút thuốc, mình cũng không muốn can thiệp vào cuộc sống của cậu. Chúng ta đã không liên lạc với nhau nhiều năm như vậy rồi, cậu thay đổi cũng là điều rất bình thường. Cậu có bạn bè mới, mối quan hệ xã hội mới và có thói quen mới. Mình không nên dùng ánh mắt nhìn cậu lúc trước mà nhìn cậu của bây giờ. Cậu đã không phải là dê con ấy nữa rồi, là mình sai.”
Hứa Diễn Đường nói từng câu từng chữ. Cô nói rất nhanh, Điền Quý Hành lẳng lặng lắng nghe, mặc dù rất nhiều lần anh muốn cắt ngang và phủ nhận, ví dụ như ——
Cậu có thể can thiệp vào cuộc sống của mình.
Chuyện mà mình thích cậu chưa bao giờ thay đổi cả.
“Mình không phải là dê con.” Điền Quý Hành chỉ lặp lại một câu cuối cùng này, cô chỉ nói đúng duy nhất một câu.
Hứa Diễn Đường nhìn anh, trong mắt là sự nghi ngờ và bất an.
Xung quanh yên tĩnh lạ lùng, giống như khắp thế gian đều đang nhường đường cho anh vậy. Đợi anh thổ lộ ra hết tình cảm dồn nén trong lòng hơn mười năm.
Đôi mắt Điền Quý Hành vẫn mờ mịt như cũ khiến cho Hứa Diễn Đường không nhìn rõ anh đang suy nghĩ gì.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Điện thoại trong tay Hứa Diễn Đường đột nhiên vang lên ——
Là một số điện thoại lạ gọi tới từ thành phố A.
Hứa Diễn Đường nhìn thoáng qua Điền Quý Hành lại ngó qua điện thoại, đang định từ chối thì…
“Không sao, cậu nghe đi.” Điền Quý Hành nói.
“Ừ.”
Âm thanh phía bên kia lớn đến mức thái quá, tiếng nhạc ầm ĩ với tiếng người xen lẫn vào nhau làm chấn động màng nhĩ của Hứa Diễn Đường.
Cô ‘alo’ hai tiếng nhưng không có ai trả lời.
“Không nói gì thì tôi cúp máy đây.” Hứa Diễn Đường nói như vậy, giọng nói bên kia truyền đến ——
“Hứa Diễn Đường, tôi là Trâu Động Thuỵ.”
Biểu cảm trên mặt của Điền Quý Hành lẫn Hứa Diễn đường đều cứng lại.
Điền Quý Hành đột nhiên thấy hối hận, một số linh cảm bất thường trỗi dậy dưới đáy lòng. Anh hối hận vì ban nãy đã không tỏ tình kịp thời với Hứa Diễn Đường và hối hận vì để cô nghe điện thoại.
Hứa Diễn Đường bịt chặt ống nghe, không lên tiếng.
“Tôi nhớ cậu lắm.” Giọng nói của Trâu Động Thuỵ bị âm thanh ồn ào náo động xung quanh át đi khiến mơ hồ không rõ.
Nhưng Điền Quý Hành và Hứa Diễn Đường đều nghe thấy.
“Tôi vẫn thích cậu, chúng ta quay lại nhé, được không?”
Hứa Diễn Đường chỉ cảm thấy như có một thau máu chó hắt xuống đỉnh đầu, vừa vặn đập trúng cô. Cô cau mày lại, đang định nói gì đó thì…
Điện thoại bị một bàn tay mạnh mẽ cướp mất.
Điền Quý Hành nhanh nhẹn bấm chấm dứt cuộc gọi, vẻ mặt lạnh như băng.
Hứa Diễn Đường nghi ngờ xen lẫn kinh ngạc nhìn anh, nhớ tới hôm đó anh từng hỏi cô có còn liên lạc với Trâu Động Thuỵ hay không nên vội vàng giải thích: “Mình không có liên lạc với cậu ta, tự cậu ta đột nhiên gọi tới. Mình thật sự lâu lắm rồi không có liên lạc với cậu ta.”
“Hứa Diễn Đường, mình không phải dê con.” Điền Quý Hành nhìn cô nói từng câu từng chữ.
Hứa Diễn Đường nghe rất rõ ràng, khẽ gật đầu tỏ vẻ cô biết rồi.
Điền Quý Hành bất thình lình nắm lấy cổ tay cô nói tiếp: “Mình cũng không ăn cỏ, mình ăn thịt.”
Một câu rất kì lạ.
Nhưng lại khiến Hứa Diễn Đường sửng sốt, câu nói này của anh khiến cô rất khó kiềm chế bản thân không liên tưởng đến những chuyện của bốn năm trước ——
Có liên quan đến bí mật giữa anh và cô.
Điền Quý Hành có một bí mật, anh cho rằng Hứa Diễn Đường không biết.
Hứa Diễn Đường cũng có một bí mật, cô cho rằng Điền Quý Hành thật sự không biết gì cả.