Các dãy hành lang hiện tại không quá đông người, cho thấy cuộc đi săn này đang tiến hành diễn ra. Khi đi đến một căn phòng chưa được khép kín thì Hàn Gia Mẫn nghe được những âm thanh khiến người ta ái ngại, đó là âm thanh của những người đang hoan lạc cùng nhau.
Bước chân Hàn Gia Mẫn chậm lại, không biết nên đi nhanh qua hay nên đi chậm lại để xem tình hình bên trong. Cô muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu người mà cô gái kia la thảm thiết như vậy, chẳng lẽ lát nữa cô cũng sẽ giống như vậy sao?
Hàn Gia Mẫn nhìn chiếc vòng đeo tay được thiết kế theo kiểu con rắn sau đó lại nhìn Cung Lục Vương, sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi dù cho có nghe được mấy âm thanh kia. Cô thầm mong anh là một tên thích đàn ông đi, đừng có giở trò gì với cô là được.
Hàn Gia Mẫn vì mải mê suy nghĩ mà dừng chân lúc nào không hay, cô đứng thấp thoáng bên ngoài khiến cho một gã đàn ông bên trong nhìn thấy.
Hắn ta mặc đồ vào sau đó mở cửa ra nhìn Hàn Gia Mẫn cười đểu: “Cô em sao lại đứng đây? Hay là cùng anh vào trong chơi nha, có rất nhiều đồ chơi dành cho em đấy.”
“Buông ra! Nếu không coi chừng Cung Lục Vương xử lý ông đấy.” Hàn Gia Mẫn hất tay lão già kia ra rồi giữ khoảng cách, cô biết Cung Lục Vương được rất nhiều người kiêng dè nên lấy ra làm lá chắn.
Lão ta không những không buông mà còn kéo tay Hàn Gia Mẫn đi vào trong khiến cô vùng vẫy. Bỗng có một bàn tay kéo cô lại ôm vào lòng sau đó nhìn lão già kia lạnh giọng: “Muốn chết?”
“Lão… Lão đại, tôi không biết cô ta là người của cậu.” Lão ta nói xong liền đi vào trong và đóng nhẹ cửa lại, vì là phòng cách âm nên cô không nghe gì nữa.
Hàn Gia Mẫn ngước mặt lên nhìn, người đang ôm cô là Cung Lục Vương. Với khoảng cách gần thế này cô có thể ngửi được mùi đàn hương trên người anh, chợt cô đẩy anh ra sau đó cười trừ: “Cảm ơn anh đã giúp!”
“Yin! Cô đừng đi xa chúng tôi quá, nếu như gặp phải tình huống lúc nãy thì không hay đâu.” Tuấn Khang vỗ nhẹ vai an ủi, tính ra trong tình huống đó cô cũng khá là gan dạ rồi.
Tuấn Khang đi đến phòng của mình thì vào trong và đóng cửa lại, phòng kế bên là của Cung Lục Vương. Cả hai vào trong, Hàn Gia Mẫn lại giường ngồi thì nệm đúng là rất êm. Cô nhìn xung quanh thì nơi này hơi tối một chút, đúng là rất thuận lợi cho việc ám sát.
Cung Lục Vương đặt chai rượu và hai cái ly lên bàn sau đó vào phòng tắm, ở bên ngoài Hàn Gia Mẫn đã rót rượu ra hai cái ly sau đó bỏ một ít thuốc ngủ vào ly của Cung Lục Vương.
Khi Cung Lục Vương tắm xong và ra ngoài thì trên người chỉ quấn một chiếc khăn trắng ngang lưng. Dáng vẻ này còn khiến Hàn Gia Mẫn say mê hơn nữa, cô nhìn anh không rời mắt khiến anh nhíu mày nhìn lại: “Thu lại ánh mắt đó đi!”
Hàn Gia Mẫn giật mình quay đi, đúng là mê trai sẽ làm hỏng việc mà. Cô hít một hơi sâu sau đó quay lại cầm hai ly rượu lên và đưa cho Cung Lục Vương một ly. Anh cầm lấy sau đó không chần chừ mà uống hết, cô cũng uống để không bị cho là lợi dụng chuốc say anh.
Khi vừa uống xong thì Cung Lục Vương liền kéo tay Hàn Gia Mẫn lại và đè cô xuống giường. Ở tình huống này cô không biết phải làm gì nhưng cố gỡ tay cũng không được vì lực của anh mạnh hơn cô tưởng.
“Anh, anh định làm gì vậy?” Hàn Gia Mẫn có chút bối rối vì trước giờ toàn cô đè người ta, chứ ít ai đè cô lắm. Nghe cô hỏi vậy thì anh nhoẻn miệng cười đểu: “Làm chuyện mà lúc nãy cô đã nghe được đấy!”
Hàn Gia Mẫn cũng có muốn nghe đâu, là do cửa phòng đó đóng không chặt mà thôi. Hơn nữa với tình huống này cô chỉ mong thuốc mau có tác dụng, nếu còn tiến thêm bước nữa cô e là bị thất thân mất.
Cung Lục Vương cúi người đến xương quai xanh của Hàn Gia Mẫn thì dừng lại sau đó áp mặt vào cắn một cái. Hàn Gia Mẫn giật mình nhưng không đẩy ra được, cắn cô một cái bất ngờ như thế khiến cô đau điếng.
Hàn Gia Mẫn dự định đánh ngất Cung Lục Vương nếu như anh còn tiếp tục, tuy nhiên cô thấy hình như anh đã bị thấm thuốc rồi. Hàn Gia Mẫn đẩy Cung Lục Vương qua một bên sau đó nhìn tới nhìn lui, chắc chắn anh bất tỉnh rồi mới xuống giường.
Hàn Gia Mẫn thở phào nhẹ nhõm, cũng may mọi chuyện còn chưa đi xa. Cô dù gì cũng là người tốt, để Cung Lục Vương cởi trần thế này lỡ trúng gió chết thì cô không đền nổi cái mạng này đâu.
Cô với lấy cái chăn đắp cho anh rồi nói nhỏ: “Anh ngủ rồi tôi mới làm việc được, dù sao thì anh cũng đâu có thiệt thòi gì.”
Hàn Gia Mẫn bước xuống giường đi chân đất và mở nhẹ cửa ra ngoài sau đó đóng lại. Cô nhìn kỹ số phòng của Cung Lục Thiên rồi mới bước đi. Phòng của anh là 808, còn của lão Đinh là 702, cách nhau hơi xa một chút nhưng nếu chạy nhanh thì chắc là vẫn ổn.
Hàn Gia Mẫn đi đến phòng 702 thì nhìn xung quanh, cô ấn nhẹ một cái nút đã được đặt sẵn sau đó đợi một lúc rồi mới mở cửa vào trong. Lão Đinh bên trong đã ngất trên giường cùng với vài người nữa vì khí gây mê của cô.
Bên cạnh lão Đinh còn có vài cô gái lạ mặt khác, cũng có thêm một vài tên đàn ông đang bàn việc hợp tác với lão ta. Cô mở cái hột nhỏ trên chiếc vòng ra sau đó dùng ống hút lấy ít bột bỏ vào nước và khuấy đều.
Tiếp theo Hàn Gia Mẫn dùng tay một người khác bóp miệng lão Đinh ra và đổ nước vào cho đến khi chắc chắn ông ta uống hết thì thôi. Cô vừa đứng đợi vừa nhìn đồng hồ treo tường, vài phút sau thì sắc mặt lão ta chuyển sang tím tái và không còn hơi thở nữa cô mới rời đi.
Trước khi rời đi thì Hàn Gia Mẫn đã cẩn thận xóa hết dấu vân tay. Cô lục lọi trong tủ và lấy danh sách khách hàng ở trên du thuyền này, sẵn tiện thu một ít bằng chứng phi pháp về giao dịch của lão ta và rời khỏi phòng.
“Tự làm tự chịu! Có trách thì trách số ông xui xẻo, tham lam quá thì chầu trời sớm thôi.” Hàn Gia Mẫn cười nhạt nói một câu rồi rời đi mà không để ý có một người đã mơ hồ tỉnh lại.