Hàn Gia Mẫn ngoan ngoãn ngồi ăn một cách ngon lành khiến cho mọi người đều á khẩu, còn tưởng hôm nay cô và Cung Lục Vương sẽ đấu khẩu nhau nữa. Sau khi ăn xong thì cô đứng lên, vẻ mặt vô cùng xảo nguyệt khiến Á Hy tò mò: “Yin, em đang toan tính gì đấy?”
“Em đang học cách theo đuổi bạn trai đó.” Hàn Gia Mẫn nói một câu tỉnh bơ khiến mọi người đều há hốc mồm, hãy nói là bọn họ nghe lầm đi.
Phó Kỳ lại tiếp tục hỏi: “Ai mà lọt vào mắt em vậy?”
“Lão đại của anh!” Hàn Gia Mẫn cười cười.
Mọi người lại một phen chết đứng vì câu trả lời của Hàn Gia Mẫn. Mới tỉnh lại mà Hàn Gia Mẫn đã như vậy rồi, không lẽ bị thương nên đầu óc cũng ảnh hưởng?
Xích Diễm ngồi bên cạnh cười vui vẻ đẩy đẩy tay Cung Lục Vương: “Người ta thích cậu kìa!”
“Con gái ở Đông Thành ai cũng vậy mà.” Cung Lục Vương vừa nói xong thì Hàn Gia Mẫn cau mày lại gần: “Tôi không phải con gái ở Đông Thành.”
“Thì cũng là con gái.” Cung Lục Vương đứng lên mở tủ lạnh lấy chai nước sau đó mở nắp đưa cho cô: “Uống đi cho tỉnh táo đầu óc!”
“Cái tên đầu gỗ!” Hàn Gia Mẫn trả chai nước sau đó đi thẳng lên phòng.
Hàn Thiên Vũ lắc đầu thở dài, hiện tại đợi thêm vài hôm nữa rồi bàn bạc chuyện công khai thân phận sau vậy.
Còn về Hàn Gia Mẫn thì cứ có Cung Lục Vương là cô sẽ bày tỏ bất kẻ thời gian địa điểm. Đến tối đợi anh ngủ thì cô lẻn qua phòng anh sau đó đóng cửa lại gần giường ngồi.
“Thích thì nói, không thích thì cũng nói đi chứ. Mấy ngày rồi cứ né tránh là sao? Cũng tại anh trước chứ bộ, nếu anh không dùng cái thái độ nửa vời kia thì tôi làm sao thích anh được. Bây giờ tôi thích anh thì anh làm ngơ, đồ khó ưa.”
“Khó ưa mà lại qua phòng tôi vào giờ này? Ban ngày không thành nên ban đêm tính qua đây ám hại tôi sao?”
Cung Lục Vương mở mắt ra khiến Hàn Gia Mẫn giật mình, sau đó liền đánh liều trèo lên giường ngồi hẳn lên bụng anh cười: “Đúng đó! Tôi không tin là anh không bị tôi thu hút.”
“Con mèo tự luyến!” Cung Lục Vương gác tay lên đầu, không hề có một phản ứng nào khiến Hàn Gia Mẫn kề sát mặt anh nói: “Anh không ngại sao? Với các cô gái khác cũng vậy hả? Hay là anh thích đàn ông?”
Cung Lục Vương nghe vậy thì đẩy Hàn Gia Mẫn qua một bên sau đó chống tay kề sát mặt cô: “Muốn thử không? Thử là biết tôi có phải đàn ông hay không thôi.”
“Anh dám sao?” Hàn Gia Mẫn thách thức, cô không tin là tên đầu gỗ này không biết mình đang làm gì.
Cung Lục Vương định cúi người xuống hôn Hàn Gia Mẫn thì cô bất chợt lên tiếng: “Anh có biết mình đang làm gì không? Có nghĩ đến hậu quả không?”
“Chẳng phải chỉ là ăn bánh trả tiền thôi sao? Hay đây là thú vui của cô?” Cung Lục Vương khó hiểu, vẻ mặt ngây thơ vô số tội của anh bị Hàn Gia Mẫn lật ngược tình thế.
Cô kéo cổ anh xuống hôn một cái rồi nói: “Đây là hôn! Hai người yêu nhau thì nụ hôn mới có ý nghĩa. Còn ăn bánh trả tiền như anh nói thì không để ý vấn đề đó.”
Cung Lục Vương bị Hàn Gia Mẫn hôn một cái thì đơ cả người, cô lùi người sau đó để anh nằm xuống giường còn bản thân thì ngồi dậy. Cô chỉ tay vào cổ của mình rồi nói: “Ví dụ như lần trước anh cắn vào cổ tôi và có vết đỏ, nó giống như đánh dấu chủ quyền đấy, hiểu không?”
“Ừm!” Cung Lục Vương lúc này rơi vào trạng thái nghe giảng thuyết nên hỏi gì đáp nấy. Hàn Gia Mẫn lại hỏi: “Còn chuyện anh nói, anh có từng chơi với cô gái nào chưa? Chơi theo nghĩa đen đấy!”
“Rồi! Cũng chỉ là giao dịch thôi, hơn nữa tôi có biện pháp an toàn.” Cung Lục Vương xoay người nhìn Hàn Gia Mẫn, còn thẳng thắn tới mức khiến Hàn Gia Mẫn có chút bất ngờ: “Anh không biết tôi thích anh là thật à?”
Cung Lục Vương ngồi dậy, ánh mắt có chút lạnh nhìn Hàn Gia Mẫn: “Thì liên quan gì đến chuyện cô vừa nói?”
Hàn Gia Mẫn thở dài bất lực, xem ra phải dạy cái tên lão đại này từ từ rồi. Cô bật chế độ nghiêm túc lý giải: “Tôi thích anh, muốn có được anh nên sẽ tìm cách. Nhưng mà sẽ không dùng thủ đoạn như trèo lên giường hay hạ dược để ép anh chịu trách nhiệm.”
“Cô mới vừa trèo lên người tôi rồi còn gì.”
“Nhưng có bắt anh bồi thường đâu!”
Hàn Gia Mẫn nghe vậy thì có chút bối rối, cô chỉ định qua đây mắng anh rồi về chứ đâu nghĩ rằng anh nghe được mà nói chuyện tới bây giờ. Đã vậy tự dưng còn bắt bẽ khiến cô ngại chết đi được.
“Khuya rồi, ngủ sớm đi. Vết thương chưa lành nên đừng chạy nhảy lung tung.” Cung Lục Vương định xuống giường mở cửa để Hàn Gia Mẫn về phòng thì cô giữ tay anh lại cúi đầu: “Lục Vương, tôi không biết từ khi nào nhưng mà tôi thích anh là thật. Anh đừng có ngó lơ tôi, cứ để tôi theo đuổi cho đến khi anh động lòng có được không?”
Cung Lục Vương nhìn cánh tay đang run run của cô thì trong lòng có chút phức tạp, sau đó hờ hững: “Nếu tôi vẫn không động lòng thì sao?”
“Thì tôi tự giác rời đi, không làm phiền anh.” Hàn Gia Mẫn nói rất nhỏ, dường như nhỏ đến mức đủ mình cô nghe nhưng Cung Lục Vương nghe được. Anh nằm xuống giường nhàn nhạt: “Cho cô ba năm! Bây giờ có thể yên tâm ngủ chưa?”
“Ừm! Giường của anh êm lắm, tôi ngủ ở đây luôn.”
“Tùy cô thôi!”
Hàn Gia Mẫn nằm xuống giường xoay người lại để Cung Lục Vương không thấy được vẻ mặt vừa ngại ngùng vừa vui mừng của cô. Anh nhìn bờ vai của cô rồi kéo mền đắp lên sau đó nhắm mắt ngủ.
Đối với anh thì dù gì giường cũng rộng, hơn nữa Hàn Gia Mẫn đang bị thương nên không so đo. Anh cũng biết không ai đủ kiên nhẫn để theo đuổi một người ba năm, cho nên Hàn Gia Mẫn theo đuổi chán rồi sẽ bỏ thôi.
Cả hai chìm trong màn đêm bao phủ, sóng gió đang ngầm bắt đầu sau sự kiện lớn lần này mà không ai hay biết. Những người có quyền lực cũng từ nơi khác trở về để chuẩn bị cho một buổi tiệc ở trên đảo vào cuối tháng.