“Ha… Còn bao nhiêu cứ liệt kê ra hết đi! Theo tôi biết thì chẳng phải có người muốn mua tôi sao? Được thôi! Cứ mua đi, nhưng mà mua không nỗi đâu. Hơn nữa, sắp tới tôi sẽ được người khác mua đứt cho nên ông hay là người nào đó cũng chẳng thể đụng vào đâu.”
Hàn Gia Mẫn cười đắc ý, tận sâu vào đôi mắt cô là một sự tự tin vô cùng hiếm có. Hải Sang hơi nhíu mày, điều này có nghĩa Hàn Gia Mẫn đã tìm được một chỗ dựa vững chắc rồi.
“Yin, cô đắc ý thật đấy! Không biết ai lại có thể chịu chi như vậy nhỉ? Chắc không phải là Cung tổng đấy chứ? Tôi còn nghĩ hai người chỉ là người yêu theo kiểu dịch vụ thôi chứ?” Hải Sang buông lời châm biếm đầy ẩn ý khiến Hàn Gia Mẫn cau mày.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Cung Lục Vương đã xen vào: “Thứ mà tôi muốn sẽ mua được bằng mọi giá! Hơn nữa, một người như Yin càng nên để bên mình thì hơn.”
Hàn Gia Mẫn chớp mắt khó hiểu, câu này của Cung Lục Vương là ý gì? Nhưng mà nhìn anh giải vây cho cô cũng tốt, bằng không mưu sự đều thất bại vì sự nóng giận của cô mất.
Lão Trần từ xa nhìn thấy không ổn lắm nên đi lại gần. Lão thấy Hàn Gia Mẫn đi cùng Cung Lục Vương thì có chút dè chừng nhưng sau đó vui vẻ mở lời: “Tiệc bãi biển đã diễn ra, hy vọng Yin cũng sẽ tham gia.”
“Được thôi!” Hàn Gia Mẫn không từ chối mà ngược lại còn đồng ý khiến lão Trần có chút bất ngờ.
Điều này lọt vào tầm mắt của cô và anh, xem ra chuyện ngày hôm qua là kế hoạch của hai người này. Đúng là cáo già ra oai, cô nhất định sẽ trừng trị bọn họ một trận.
Hàn Gia Mẫn đi về phòng thay đồ, lúc vừa thay xong thì cô cũng thuận tiện quan sát tình hình một chút. Đồ bơi một mảnh này che được vết thương, nhưng ở nơi đông người này không tiện lắm.
Cô đành tìm thêm một cái khăn tắm bằng voan mỏng cột lại ngang bụng, coi như khéo léo che đi sự mát mẻ bên dưới một chút cho bớt hở hang. Khi cô vừa bước ra thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về, có cả Lục Nghị và Đường Thất.
“Nhìn ngon thật!” Đường Thất lên tiếng khen thì bị Lục Nghị vỗ đầu: “Người chứ bộ đồ ăn hay gì mà ngon.”
“Đúng là rất thu hút!” Lục Nghị cũng có chút gật đầu, người như Hàn Gia Mẫn đúng là làm giới hắc đạo chao đảo mà.
Đường Thất quan sát xung quanh rồi nói nhỏ: “Lối ra phía sau là người của chúng ta, bên phía lao công và bảo vệ cũng vậy.”
“Cẩn thận vẫn hơn!” Lục Nghị cầm ly rượu lên uống cạn rồi quay vào trong, bởi vì lát nữa sẽ có chuyện xảy ra.
Hàn Gia Mẫn bước về phía Cung Lục Vương thì anh cười: “Đẹp đó!”
“Đám người kia nhìn gì mà lắm thế không biết!” Hàn Gia Mẫn có chút khó chịu, cô ghét bị nhìn chằm chằm lắm. Anh nhìn quanh rồi ra vẻ thân mật nhưng thực chất là nhắc nhở cô: “Có lẽ họ đã hành động, nhớ cẩn thận một chút.”
Hàn Gia Mẫn hiểu ý sau đó hôn gió một cái rời đi, bởi vì cô biết có nhiều người đang nghi ngờ về mối quan hệ giữa cô và Cung Lục Vương. Bãi biển có rất nhiều cô gái tham gia, hầu như là những gương mặt có chút quen thuộc.
Đang đứng ăn bánh được một lúc thì có người lại gần, Hàn Gia Mẫn nhìn xem đó là ai thì hóa ra là Hoa. Cô ta đúng là sự kiện nào cũng có, nhưng mà hình như lần trước không thấy cô ta ở buổi tiệc của lão Hải.
“Tôi có thể mời rượu không?” Hoa cười đưa cho Hàn Gia Mẫn một ly rượu nhưng cô từ chối: “Cảm ơn nhưng tôi không cần.”
Hoa đặt ly rượu xuống bàn, giọng có vẻ tiếc nuối: “Vậy sao? Ngại quá, lần trước vu oan cho cô rồi.”
“Không có gì! Chuyện qua rồi đừng nên nhắc lại.” Hàn Gia Mẫn vẫn giữ khoảng cách, tay vẫn giữ chặt ly rượu của mình.
Lão Trần đang vui chơi với các cô gái thì đột nhiên đứng lên đi về phía Hàn Gia Mẫn: “Yin, Lục Vương muốn gặp cô.”
“Phòng nào?” Hàn Gia Mẫn nhàn nhạt, lão Trần không suy nghĩ mà đáp lại: “Phòng 123.”
Hàn Gia Mẫn có chút nghi ngờ, nếu muốn tìm cô thì anh sẽ tự động đi tìm chứ không nhờ người khác. Không biết lão Trần có hợp tác với Hoa hay không nhưng cô biết không bao giờ có chuyện tình cờ như vậy.
“Ngại quá, tôi với Lục Vương đã hẹn ở đây rồi. Cho nên tôi sẽ không đi tìm, phiền ông nhắn lại giúp tôi.” Hàn Gia Mẫn từ chối khéo, cho dù như thế nào thì cũng không rời khỏi đây khi chưa kết thúc tiệc bãi biển.
Một nhóm đang vui chơi thì có một người ném bột màu trắng vào người cô, trên người bọn họ cũng đầy bột màu. Người kia thấy vậy vội chạy lại vừa lấy tay phủi phủi vừa xin lỗi: “Xin lỗi! Tôi không cố ý đâu.”
“Không sao đâu!” Hàn Gia Mẫn cười trừ, không cố ý mà đưa tay chạm vào vết thương của cô sao?
Hàn Gia Mẫn tự nhiên cảm thấy có chút choáng váng, tầm nhìn phía trước cũng hơi mờ dần nên cô vội rời đi. Có điều Hoa đã giữ tay lại tỏ vẻ lo lắng: “Sao vậy Yin? Nhìn cô không ổn lắm, để tôi đưa cô về phòng.”
“Không cần! Tôi tự đi được.” Hàn Gia Mẫn hất tay Hoa ra bước đi, xem ra lúc nãy bị tính kế rồi. Đám người ném bột kia chắc là được lão Trần sắp xếp vào, còn thứ bột kia hình như có thuốc ngủ.
Hoa nhìn lão Trần cười nói vui vẻ: “Lát nữa ngài phải thưởng cho em đấy! Cũng nhờ em sắp xếp trước, bằng không làm sao cô ta bị dính bẫy được.”
“Em đúng là thông minh! Lần này để lão đại bọn anh thưởng thức vậy, sau đó Yin sẽ phải làm nô lệ cho bọn anh thôi.” Lão Trần cười hào hứng, tay ôm eo Hoa uống cạn ly rượu đang để trên bàn.