Tuấn Khang nhìn sắc trời, bây giờ đêm khuya dễ lạnh nên lên tiếng: “Tôi thấy hay là về rồi nói chuyện, giữa khuya đứng đây không tốt.”
Cung Lục Vương bắt đầu bật chế độ trêu chọc, anh nhìn Hàn Gia Mẫn nói bâng quơ: “Ha… Chắc có người muốn tắm biển đây mà.”
“Nè, tôi kiếm chuyện anh chưa?” Hàn Gia Mẫn khó chịu, cô không làm gì cũng bị anh gây sự là sao? Bộ hết chuyện làm rồi chắc?
“Ai biết!” Cung Lục Vương nói xong thì bước đi, trong lòng rất hả dạ.
Mọi người đều đi bộ về, sẵn tiện dạo biển đêm luôn. Khoảng cách của mỗi người mỗi khác nhau nên có thể nói hiện tại Hàn Gia Mẫn và Cung Lục Vương đang đi gần nhau.
Cô đi từ từ, nhân lúc anh không để ý thì nắm lấy cánh tay kéo Cung Lục Vương thẳng ra biển rồi đẩy một cái. Vì không phòng bị nên Cung Lục Vương ngã hẳn xuống biển khiến mọi người quay lại nhìn.
Hàn Gia Mẫn đứng trước mặt anh cười vui vẻ: “Này thì nói tôi, tôi cho anh ướt chung cho biết.”
“Hai người này là một cặp mà tôi tin thật đấy.” Phó Kỳ nhìn tình huống mà phán đoán, Đại Lang còn không thể tin nổi mà phán một câu: “Vậy mà bọn họ lại là oan gia.”
Cung Lục Vương bị đẩy như vậy thì không thèm đứng lên, vẻ mặt có chút không vui nhìn Hàn Gia Mẫn. Cô nghĩ là anh giận nên lại gần đưa tay ra: “Mau lên, bằng không tôi không kéo anh đứng lên đâu.”
“Như vậy mới công bằng chứ!” Cung Lục Vương nắm lấy tay Hàn Gia Mẫn sau đó kéo cô ngã xuống biển, bây giờ cả hai người đều ướt như nhau.
Hàn Gia Mẫn phẫn nộ hét to: “Cung Lục Vương!!!”
Anh đứng lên bỏ chạy, mặc kệ cô vừa đuổi theo vừa hét lớn. Cảnh tượng này 371 đã nhìn thấy, xem ra lời công bố kia là thật. Hắn đứng lên rời đi, tình cờ vì chuyện này mà Hàn Gia Mẫn tạm thời không nguy hiểm tính mạng. Mà thật ra, là Cung Lục Vương cố tình thì đúng hơn.
[...]
Sau vụ đó thì cả hai đều bị cảm, trong thời gian cảm còn không quên gây sự nhau khiến cho Huyết Long bang ầm ĩ mỗi ngày. Hầu như là ngày nào cũng thấy hai người này đấu khẩu nhau từ sáng đến tối.
Thời gian cuối tuần cũng đã đến, Hàn Gia Mẫn trong suốt những ngày qua đều tập luyện đua xe để hôm nay tham gia thế cho Xích Diễm. Nhất là những cử chỉ, hành động và cách bẻ lái.
“Những gì tôi chỉ cô nhớ chứ?” Xích Diễm chỉnh lại động tác tay cầm lái rồi hỏi thì Hàn Gia Mẫn tự tin: “Yên tâm! Tôi còn có cách khác để thắng mà.”
Hai người đang nói chuyện thì Á Hy đi ra nói: “Yin, vào ăn cơm thôi. Thư giãn một chút sẽ tốt hơn là cứ mãi luyện tập.”
Phó Kỳ cũng xen vào mà lời nói có chút ẩn ý: “Á Hy nói đúng đấy! Em mau vào ăn đi, lão đại của anh ăn hết mấy món ngon của em rồi kìa.”
“Cái gì? Đồ ăn của em, ai cho anh ta ăn chứ?!” Hàn Gia Mẫn nói xong liền chạy thẳng vào nhà và bên trong nhà bếp là một trận chiến giữa hai ánh mắt đầy lửa điện.
“Từ ngày có Yin thì Huyết Long bang còn hơn cả cái chợ.” Xích Diễm cũng đi vào, vừa đi vừa lắc đầu. Phó Kỳ khoác vai cười: “Làm gì có cái chợ di động nào thú vị như vậy chứ.”
Xích Diễm không phản bác, nhưng mà đúng là nghe hai người kia cãi nhau cũng vui. Giống như mệt mà có gánh xiếc di động diễn cho mình xem vậy, cho nên bọn họ mặc kệ luôn.
Tuấn Khang thấy tình hình không ổn thì đứng giữa can ngăn: “Thôi nào, hai người ngồi xuống cả đi.”
Cả hai nhìn nhau hất mặt rồi lại ghế ngồi, ngay cả khi ngồi cũng đối diện nhau nữa. Á Hy vào nhà ngồi cạnh Hàn Gia Mẫn, kế Hàn Gia Mẫn là Phó Kỳ. Còn phía bên kia thì Tuấn Khang và Xích Diễm ngồi cùng Cung Lục Vương.
Khi bắt đầu ăn thì không sao, đến giữa chừng thì Hàn Gia Mẫn gắp con tôm liền bị đũa của Cung Lục Vương hất rớt xuống dĩa. Còn bị anh thẳng thừng gắp ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ngon thật!”
“Ngon thì ăn trào bản họng anh luôn đi.”
Hàn Gia Mẫn lườm một cái như muốn ăn tươi nuốt sống Cung Lục Vương luôn vậy. Thật sự thì từ lúc gặp Hàn Gia Mẫn thì Cung Lục Vương đã có thú vui mới. Không phải tay ôm hai mỹ nhân thì chính là chọc con mèo ngay trước mặt xù lông.
Cô đổi qua món khác, nhìn trên bàn ăn một lượt thì có món rau luộc. Cô vừa mới gắp lấy một ít bỏ vào chén thì bị ai đó cướp lấy còn ăn trắng trợn trước mặt cô.
“Ủa? Bộ làm lão đại bị bỏ đói hay sao mà cướp đồ người khác vậy?” Hàn Gia Mẫn đặt đũa xuống, cô thật muốn nhào qua đánh nhau với anh một trận.
Cung Lục Vương nhún vai, còn ẩn ý: “Tôi tưởng mèo chỉ ăn lương khô, không ngờ còn ăn cả rau luộc cơ đấy.”
“Cung Lục Vương, anh cố tình đúng không?” Hàn Gia Mẫn cau mày, anh mà còn kiếm chuyện nữa cô nhất định sẽ hất hết đồ ăn vào người anh.
“Món tôm với rau luộc này ngon thật.” Cung Lục Vương lơ Hàn Gia Mẫn mà gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
“Cứ giả vờ đi! Tôi không tin là món nào anh cũng cướp được.” Hàn Gia Mẫn nói xong liền lấy một đóng dĩa đồ ăn kéo về phía mình sau đó gắp liên tục bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Giỏi thì cướp đi!”
Á Hy cười trừ, không lẽ bắt Cung Lục Vương hôn Hàn Gia Mẫn sao? Đúng là buồn cười ghê, cơ mà Cung Lục Vương lại định làm thiệt. Phó Kỳ thấy vậy liền ngăn cản: “Cậu định làm thật à?”
“Có vấn đề gì đâu!”
“Phụt!”
Hàn Gia Mẫn nghe Cung Lục Vương nói vậy liền phun hết đồ ăn lên người Cung Lục Vương, cô đúng là sốc thật mà. Không ngờ lão đại Huyết Long bang không có não, còn là một tên không não bẩm sinh nữa.
“Hahaha! Xin lỗi nha, anh làm tôi mắc cười quá.” Hàn Gia Mẫn cười trừ, lấy thêm cái khăn trên bàn lau lau người anh khiến cho cái áo sơ mi trắng chuyển qua màu đen.
Cung Lục Vương giật lấy cái khăn quăng vào sọt rác, ánh mắt nhìn Hàn Gia Mẫn có chút không vui: “Vậy cái phun hết đồ ăn lên người tôi? Đúng là con gái không ý tứ, chả hiểu chuyện bằng các mỹ nhân khác.”
“Cái… Anh dám so tôi với mấy cô chân dài ẻo lả ngã vào lòng anh hả? Anh nghĩ tôi thèm chắc, cái đồ tự phụ.” Hàn Gia Mẫn tức giận quăng cả đũa xuống bàn.