Kiều Linh thao tác tay trên bàn phím máy tính để tìm hiểu về thông tin chuyến du thuyền mà Hàn Gia Mẫn sắp đi. Ban đêm chỉ có một thuyền duy nhất hoạt động, đó là thuyền 174 do tập đoàn Hải Sang tài trợ. Mà thuyền này lại có sự góp mặt của Cung Lục Vương khiến cho Kiều Linh lo lắng mà hỏi: “Thuyền cậu đi là thuyền 174 phải không?”
Hàn Gia Mẫn nhìn quanh sau đó nói nhỏ: “Không chắc lắm! Lão Đinh bảo mình ám sát Cung Lục Vương, còn dẫn thêm vài cô gái lên thuyền nữa. Mình nghĩ đây là buổi thác loạn có chủ đích, có thể bọn họ còn làm chuyện phi pháp gì đó.”
Không ngờ người giao nhiệm vụ cho cô lại hay đến như vậy, còn biết trước cả du thuyền này. Tuy không dám chắc nhưng nếu lão Đinh bước lên du thuyền này thì chắc chắn sẽ không thể sống sót, cuối cùng sau hai tuần chịu cực cô cũng sắp có một số tiền lớn rồi.
“Thế cậu có biết Cung Lục Vương là ai không mà nhận nhiệm vụ của lão Đinh giao vậy?” Kiều Linh bán tín bán nghi hỏi, nếu không biết mà còn nhận bừa thì chắc chắn thất bại.
Hàn Gia Mẫn vẫn điềm nhiên trả lời với ngữ khí khá thoải mái: “Tất nhiên là người đàn ông lý tưởng của mọi cô gái ở Đông Thành rồi.”
Ở giới thương trường Cung Lục Vương rất nổi tiếng, hầu như dự án nào của anh cũng thành công cả. Nhưng rất ít người biết Cung Lục Vương còn là một lão đại của cả một bang phái nổi tiếng ở Đông Thành. Bang phái ấy thường được gọi là Huyết Long vì nó tồn tại hơn mười năm và đã nhuốm rất nhiều máu tanh.
“Mình lạy cậu! Anh ta là lão đại của Huyết Long đấy, cậu không điều tra hả? Mà khoan, cậu nhận nhiệm vụ biết bao nhiêu lâu rồi mà vẫn không biết anh ta là lão đại sao?” Kiều Linh cảm thấy bó tay với cô bạn này, tính cách và đầu óc đúng là đôi lúc không hoạt động tốt gì cả.
Hàn Gia Mẫn tất nhiên có nghe qua rồi nhưng cô muốn đùa với Kiều Linh một chút, thấy bạn mình lo lắng như vậy thì cô trấn an: “Mình đùa thôi! Thân thủ mình khá giỏi mà, nếu đánh không lại thì chạy.”
Kiều Linh biết Cung Lục Vương không phải người dễ đối phó, nếu đã chấp nhận lên thuyền thì chắc chắn bên người Cung Lục Vương sẽ có vệ sĩ hoặc là hai cánh tay đắc lực nhất đi cùng. Kiều Linh biết tính của Hàn Gia Mẫn cứng đầu, khuyên nhủ không được nên chỉ đành nhắc nhở: “Thân thủ giỏi cỡ nào thì vẫn nên cẩn thận với Cung Lục Vương một chút, cậu ta không dễ đối phó đâu. Hơn nữa nhiệm vụ chính của cậu cần phải hoàn thành, nếu không là mất trắng tiền đó.”
“Được rồi, mình không nói nữa kẻo bị nghi ngờ. Tối nay khoảng tám giờ sẽ khởi hành, lần này nhớ phải thành công đấy.” Hàn Gia Mẫn nói xong thì tắt máy, cô đã vào đây khoảng hai tuần trước nhưng lần nào cũng bị thất bại khi đưa tài liệu và bằng chứng phi pháp của lão Đinh cho cảnh sát, cơ hội ám sát lão ta càng không có.
Hàn Gia Mẫn chắc chắn có ai đó chống lưng cho lão Đinh, mà người này lại có vị thế cao trong xã hội, hoặc ít nhất là người có quyền hành gì đó. Nếu không thì sao lần nào tin tức cô đưa cho lão Hà cũng bị bại lộ, hoặc là nói trong trụ sở có nội gián đi.
Từ lâu Hàn Gia Mẫn đã nghi ngờ trụ sở cảnh sát có nội gián, bằng không thì sự việc cô trợ giúp cảnh sát bắt cặp đôi lừa đảo ở thành phố Z sao có thể bị lộ. Chuyện đó cô đã dặn dò không công khai, vậy mà báo chí vẫn biết được.
Nơi đó đã không an toàn thì không thể ở lại, Hàn Gia Mẫn bất đắc dĩ mới qua Đông Thành để yên ổn hơn. Hôm nay là cuối hạn của người đã yêu cầu cô trừ khử lão Đinh, cho nên lần này nhất định phải hành động nhanh nhẹn dứt khoát để tránh rắc rối.
Mấy lần trước đều qua tay người khác nên lão Hà không nhận được bằng chứng, lần này đưa cho Trương Kiều Linh trực tiếp đem đi chắc không có vấn đề xảy ra. Coi như là rút kinh nghiệm cho thất bại của mấy lần trước.
Hàn Gia Mẫn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút, trước khi trừ khử ông ta thì cũng phải đảm bảo cho các cô gái ở nơi này đều được thoát khỏi vòng xoáy bi kịch. Đều là con gái với nhau nên cô có chút đồng cảm, thuận tiện như vậy thì giúp một tay luôn vậy.
Đến tối thì biệt thự Hoa Viên vẫn sáng đèn và nhộn nhịp, những người không được lựa chọn thì phải ở lại. Những người được chọn đều đi theo lão Đinh ra xe để lên du thuyền, mỗi xe có năm người, riêng Hàn Gia Mẫn lại ngồi chung xe với vệ sĩ và lão Đinh.
Suốt cả đường đi Hàn Gia Mẫn luôn giữ trạng thái tỉnh táo và không có biểu hiện gì kỳ lạ nên lão Đinh cũng có chút nới lỏng cảnh giác. Khi đến nơi thì tất cả mọi người đều xuống xe.
Xung quanh du thuyền 174 phủ đầy ánh đèn, kiểu dáng thiết kế cũng khiến cho người ta thấy được sự sang trọng của nó. Hơn nữa du thuyền này có ba tầng, mỗi tầng đều có chủ đích khác nhau.
Hàn Gia Mẫn nhìn mấy cô gái đi cùng mình, bọn họ được vệ sĩ đưa đi hướng bên trái. Hướng đó cô thấy cũng có nhiều cô gái khác lên thuyền. Theo hướng đi của bọn họ thì cô xác định được những cô gái này ở tầng thấp nhất của du thuyền.
Lão Đinh sau khi căn dặn vệ sĩ thì đi về phía Hàn Gia Mẫn, lão ta khoác tay cô sau đó nói: “Theo tôi vào trong! Lát nữa hãy làm theo lời tôi, nhớ là đừng để lộ sơ hở đấy.”