Xích Diễm biết không hỏi được nên nhún vai rời đi, trước khi đi cậu ta còn nhìn Phó Kỳ cười: “Có chút hứng thú ghê!”
Chậc! Xem ra vận đào hoa của Hàn Gia Mẫn tới rồi, không biết sẽ gây họa hồng nhan nào đây. Nghĩ thì có chút tò mò nhưng Phó Kỳ lại sợ anh em tương tàn, lúc đó Huyết Long bang thật sự sẽ như Tuấn Khang nói mất.
Phó Kỳ cũng bước đi, cậu không nói tên của Hàn Gia Mẫn với Xích Diễm là vì còn có kẻ khác nghe lén. Huyết Long bang vậy mà có nội gián, lần này giải quyết xong chuyện của phía nam và phía bắc thì phải lọc lại toàn bộ thành viên mới được.
Người kia sau đó cũng đi ra phía sau và gọi cho một người khác, khi có người nhấc máy nghe thì hắn ta mới lên tiếng: “Có một cô gái gây được hứng thú cho những người kia, ngay cả lão đại cũng có chút hứng thú.”
“Ai mà có tiềm năng vậy 047?” Người này ngồi từ phía biệt thự nhìn ra biển, tay cầm ly rượu vang uống một ngụm tò mò hỏi.
047 là mật danh của những thành viên trong tổ chức sát thủ, để tiện làm việc thì gọi bằng mật danh sẽ dễ hơn là tên. 047 nghe vậy thì nói nhỏ: “Nghe nói là em gái kết nghĩa của Phó Kỳ.”
Người kia nhoẻn miệng cười, dường như đã biết đối phương là ai. Trò chơi này chỉ mới bày ra, làm sao có thể để bị phá hỏng như vậy.
“Vài ngày nữa Cung Lục Vương sẽ đích thân đi đón đối tác làm ăn ở sân bay, nhớ hành động cho kỹ càng vào đấy.”
“Thuộc hạ hiểu rồi!”
047 tắt máy sau đó đi nhanh, trước khi đi hắn cũng nhìn xem coi có ai hay không để tránh bị phát hiện.
Khi 047 vừa đi thì ở đằng xa có một người đã nhìn thấy, người này cũng quay về phòng của mình mà không báo cáo lại cho ai.
Sáng hôm sau sự việc của lão Đinh đều được công khai trên báo chí, tội danh của ông ta cũng được thành lập. Mặc dù đã chết nhưng tội chứng vẫn còn, những người hợp tác cùng ông ta cũng không tránh khỏi liên can.
“Mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào, mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào. Tiền đến rồi, nhận thôi nhận thôi.”
“Mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào, mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào. Tiền đến rồi, nhận thôi nhận thôi.”
Hàn Gia Mẫn lờ mờ mở mắt, tay với lấy điện thoại trên bàn sau đó tắt đi. Hôm qua thức tới 2 giờ sáng, bây giờ không muốn nhận cuộc gọi nào nữa.
“Mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào, mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào. Tiền đến rồi, nhận thôi nhận thôi.”
“Mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào, mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào. Tiền đến rồi, nhận thôi nhận thôi.”
“Có biết bà đây đang ngủ không hả?” Hàn Gia Mẫn chụp lấy điện thoại trên bàn nhấn nghe máy, còn quát một tiếng vào điện thoại mà không nhìn xem người gọi là ai.
“Có phải là dịch vụ đa cấp, chuyện gì cũng nhận không?”
Là giọng một chàng trai! Nghe không giống như người lần trước, chẳng lẽ lại là ai khác sao? Hàn Gia Mẫn nhíu mày nhìn màn hình, không có tên mà số lạ thì đúng là khách mới rồi. Những người từng gọi đến cô đều ghi lại, cho nên chỉ cần nhìn số là biết người mới hay cũ.
“Dịch vụ đa cấp, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng dễ giải quyết.” Hàn Gia Mẫn cười trừ, hồi nãy quát khách hàng như vậy không biết có bị mất khách không nữa.
Người bên kia đầu dây bật cười, một con người lại thay đổi nhanh như vậy sao? Đúng là khiến người khác có chút tò mò lẫn hứng thú.
“Để dễ dàng xưng hô thì tôi không ngại nói tên của mình ra, tôi là Lục Nghị. Nghe danh của cô đã lâu nên hôm nay muốn thử xem thế nào.”
Lục Nghị sao? Hàn Gia Mẫn đã từng nghe qua cái tên này rồi. Anh ta là một trong những đối thủ trên thương trường của Cung Lục Vương. Chắc không phải là bảo cô ám sát Cung Lục Vương đâu nhỉ?
“Anh muốn tôi làm gì?” Hàn Gia Mẫn tò mò, hiện tại vẫn nằm trên giường mà chưa chịu dậy. Lục Nghị xoay bút sau đó nói: “Xử lý Cung Lục Vương!”
Hàn Gia Mẫn không nói nên lời, thật sự là bảo cô ám sát Cung Lục Vương kìa. Rốt cuộc Cung Lục Vương đắc tội bao nhiêu người mà sao ai cũng muốn ám sát thế này. Bộ muốn cô bị Huyết Long ban phanh thây hay sao?
“Không nhận!” Hàn Gia Mẫn dứt khoát, “Tôi đã từng thất bại nên không muốn lao vào chỗ chết.”
Hàn Gia Mẫn chưa từng ám sát Cung Lục Vương, nhưng cho dù có ám sát thật thì cô cũng sẽ thất bại. Lần trước chỉ thử thôi mà sức của anh đã hơn hẳn cô rồi, cô không dại mà tự đi nộp mạng đâu.
Lục Nghị cười cười, giọng có chút châm chọc: “Còn tưởng là có tiền thì việc gì cũng nhận chứ.”
“Bao nhiêu tiền cũng không mua nổi mạng tôi, cho nên lỡ tôi mất mạng rồi thì ai đền đây…” Hàn Gia Mẫn nhếch môi cười, cô rời khỏi giường sau đó mở tủ lấy quần áo.
Lục Nghị cảm thấy bà chủ của dịch vụ đa cấp này rất biết cách ăn nói, cho nên cũng không muốn trêu đùa nữa mà trực tiếp ra điều kiện: “Lật đổ tập đoàn Hải Sang, cô sẽ có 1 triệu đô.”
Hàn Gia Mẫn không tin vào những gì mình nghe thấy, những 1 triệu đô cơ đấy. Cái tên Lục Nghị này chi tiền mạnh tay thật, không biết tập đoàn Hải Sang đã làm gì đắc tội anh ta nữa.
“Hải Sang là tập đoàn, mà người đại diện cũng là ông ta. Cùng hợp tác với ông ta còn có lão Trần và lão Hải. Anh muốn tôi diệt hết toàn bộ sao?” Hàn Gia Mẫn dò xét, vẫn còn một người chưa lộ diện nên cô không thể bất cẩn được.
Lục Nghị đúng là muốn diệt hết toàn bộ, nhưng như vậy thì đâu còn gì thú vị nữa. Anh ta nhìn màn hình máy tính sau đó nói: “Một lúc nhiều người như vậy chắc cô làm không được đâu nhỉ? Thôi thì chọn lão Hải đi, dù sao ông ta cũng không phòng bị gì nhiều.”
“Thời hạn bao lâu? Đưa trước tôi bao nhiêu tiền?” Hàn Gia Mẫn phải coi coi trong thời hạn mà khách hàng đưa ra cô có làm được hay không, hơn nữa phải lấy tiền cọc để tránh bị ăn quỵt.